Sáng sớm ngày thứ chín, sói già bà ngoại thấy khăn đỏ ăn miếng Nhuyễn Cân tán cuối cùng rồi ngã phịch xuống đất, cuối cùng y cũng lộ rõ bộ mặt hung tợn của mình.
"Mỹ nhân, hai lựa chọn." Pháo Thiên Minh rút kiếm ra và nói: "Thứ nhất, tự nguyện hiến dâng những thứ quý giá trên người mình. Thứ hai, ta giết ngươi rồi tự tay mò mẫm. Tiện thể nói luôn, hiện ta đang trong trạng thái không có nội lực, thanh kiếm này có tên học là kiếm mỏng, sức tấn công cực kỳ yếu ớt. Ta có thể đâm từng nhát vào cổ ngươi mà cũng chẳng biết bao giờ mới có thể ngủm được."
"Con mẹ nó!" Yêu Nguyệt rủa thầm.
"Đừng chửi thề thô tục, cái này không xứng với thân phận của ngươi." Từ trước đến nay, Pháo Thiên Minh miễn dịch với những lời nhục mạ. Thực ra đây cũng là một bí quyết thường ngày, khi người khác chửi mắng, nếu ngươi nóng giận ngược lại đúng ý đối phương. Nếu ngươi có thể kiềm chế không nổi giận, đối phương sẽ tự nổi điên."Từng có một NPC tên là Hồ Phỉ, hắn sợ thi thể của mình sẽ bị ta sờ mó, nên ném hết các tuyệt học vũ khí gì đó ra. Ta nghĩ ngươi có thể tham khảo cách làm của hắn. Thời gian không còn nhiều, ta cũng không biết thuốc này có tác dụng bao lâu. Ta cho ngươi một phút để suy nghĩ, tính từ giây này, bắt đầu đếm ngược."
"Tích tắc... tích tắc..." Pháo Thiên Minh vừa đếm ngược vừa nhìn Yêu Nguyệt chật vật móc mấy thứ vụn vặn ra, rồi lắc đầu nói: "Minh Ngọc công, lấy hết cả bộ ra, cần gì phải thế!"
"Ngươi sẽ chết không lành!" Yêu Nguyệt rủa.
Giọng điệu như địa ngục không khiến Pháo Thiên Minh cảm thấy ớn lạnh: "Xin thôi! Chết không đau là được rồi, đi đâu tìm chết yên lành? Bị ung thư một phát thôi là khiến ngươi đau đớn cả năm trời mới chết. Xưa nay ta chưa từng hy vọng bản thân có thể chết không bệnh tật. Thông minh lên chút đi, giao hàng đi. Ta sẽ không giết ngươi."
Trước mặt Pháo Thiên Minh là ba vật phẩm: Một quyển bí tịch, một cái đai lưng và một thanh kiếm. Pháo Thiên Minh cẩn thận cầm lên kiếm xem, trong lòng nguội lạnh một nửa. Không phải thanh kiếm kém, kiếm này còn nguyên vỏ, cùng đẳng cấp với kiếm của Chân Hán Tử, tên gọi là Bích Huyết Đan Thanh. Tuy tên nghe rất khí phách, nhưng trên đó lại ghi: dành riêng cho nữ giới.
Lần sau gặp nữ BOSS nữ thì phải đi đường vòng. Pháo Thiên Minh thầm quyết định, sờ soạng chiếc đai lưng. Không xem thuộc tính, chỉ thấy dành riêng cho nữ giới là vứt thẳng vào ngay.
Lần sau gặp nữ nhân cũng phải đi đường vòng. Tay Pháo Thiên Minh run rẩy cầm lên quyển bí tịch. Dù đoán trước được kết quả, nhưng khi nhìn thấy nội dung, vẫn khiến hắn thét lên tận đáy lòng: dành riêng cho nữ giới.
"Cho cái gì đó nam nhân có thể dùng được đi, nếu không ta sẽ ra tay ngay đấy." Pháo Thiên Minh mặt mày tái mét. Thật ra y rất sợ đụng vào thi thể, vì mấy hôm trước có tin đồn trong giang hồ. Khi một đệ tử của một bang phái khác sờ soạng thi thể, vô tình chạm vào vùng tam giác kín, kết quả không những bị bắt giam, còn bị tịch thu hết những gì lục soát được trên thi thể. Cuối cùng bị chém đầu trước công chúng, giết trở lại tân thủ thôn. Nếu con mụ này biết chuyện đó, vào lúc y khám xét thi thể cố tình vươn ngực ra một cái thì coi như y đã khổ công 9 ngày vô ích. Thi thể chắc chắn sẽ không vươn ngực lên được đâu. Ài! Một con chim trong tay còn hơn trăm con trong rừng. Có điều y không hiểu tiêu chuẩn này được định đoạt như thế nào. Chẳng lẽ là cảm nhận được trong tư tưởng có hàm chứa dục vọng đê tiện hay không rồi mới phán quyết có cố ý phạm tội hay không?
Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh, lắc đầu nói: "Trên người ta hoàn toàn không có bất cứ thứ gì của nam nhân."
"... Ta có thể thấy ngươi rất căm ghét nam nhân. Muội muội của ngươi khá hơn một chút, ít ra còn có cây trâm cài tóc là dùng được cho cả nam lẫn nữ."
"Đó cũng không phải là của nó, mà là của phụ thân Giang Tiểu Ngư, Giang Phong để lại." Yêu Nguyệt thở dài. Nhớ hồi xưa, mình và muội muội là người có quyền thế nhất, xinh đẹp nhất, võ công cao nhất trần đời, lại chung tình bằng lòng cùng gả cho Giang Phong. Nhưng không ngờ Giang Phong lại yêu một nha hoàn hèn mọn trong Di Hoa cung, cuối cùng hai người để lại một phong thư rồi cùng nhau mất tích. Sau khi thư bị xé bỏ, chỉ còn lại cây trâm dùng để giữ thư. Sau đó mình hoàn toàn điên cuồng, không quan tâm đến huynh của Giang Phong đệ là thiên hạ đệ nhất kiếm Yến Nam Thiên mà truy sát hắn. Cuối cùng...
"Này! Ta phải đi đây. Ngươi cứ bảo trọng." Pháo Thiên Minh lên tiếng từ biệt, cắt đứt dòng hồi ức của Yêu Nguyệt về chuyện xưa.
"Ngươi định đi? Ngươi đi đâu? Ngươi không có nội lực thì tự sát cũng không thành."
"Cái này không thành vấn đề. Ngươi đừng như những độc giả kia, đầu óc thiếu linh hoạt! Toàn nghĩ tới mấy chuyện bẩn thỉu như ta sẽ xx ngươi hoặc thi thể của ngươi sau đó bị bắt ngồi tù." Pháo Thiên Minh cười khúc khích rồi lấy ra một cái mặt nạ, viết lên đó: Ngụy Vô Nha. Sau đó hắn đặt mặt nạ lên mặt... xoạt một tiếng chui qua lỗ nhỏ. Mặt nạ có thể thay đổi giới tính, huống chi dáng người...
Yêu Nguyệt há hốc mồm nhìn tất cả những điều này, lúc này trong lòng mới hoàn toàn hiểu: Lời nói của nam nhân thật sự không thể tin tưởng, tình cảm gần 10 ngày bị giam cầm, nam nhân kia lại không hề đoái hoài. Thật buồn cười mình lại bị nam nhân lừa dối một lần nữa...
Đột nhiên, cái đầu Pháo Thiên Minh ló ra, Yêu Nguyệt bỗng cảm thấy thế giới trở nên tươi đẹp hơn chút ít, nam nhân tuy xấu nhưng ít nhiều vẫn có lương tâm. Nhưng lời nói của Pháo Thiên Minh lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.
"Này! Mỹ nhân, nếu ngươi chịu ký giấy nợ, ta có thể xem xét cho ngươi mượn mặt nạ." Pháo Thiên Minh chờ một lúc, không nghe thấy tiếng động, đành nói: "Thôi vậy! Tạm biệt." Y lại không biết, lúc này Yêu Nguyệt đã tắt thở bỏ mình.
Pháo Thiên Minh xuống khỏi ngọn núi vô danh chưa đầy 10 phút, huynh đệ trên người đã tự động mở. Sau đó tin tức ồ ạt không ngừng nhấp nháy. Pháo Thiên Minh không buồn xem, chọn xóa tất cả, rồi mở kênh trò chuyện với bằng hữu thốt lên: "Huynh đệ trở về rồi."
"Được lợi gì không?" Đường Đường hỏi lấy lệ.
"Lợi ấy à?..." Pháo Thiên Minh đăng lời giới thiệu của Bích Huyết Đan Thanh lên trước. Mọi người im lặng: Đây là còn là người ư? Thịt luôn cả BOSS thật à? Chỉ có Kiếm Cầm cười khanh khách như một con gà mái. Thanh kiếm này chắc chắn là thuộc về cô, không còn ai khác.
Phích Lịch lại mở miệng nói: "Tiểu Cầm, đừng cười. Chử Trà, tuy đây là vật phẩm ảo, nhưng nếu mang đi đấu giá chắc chắn sẽ khiến mọi người tranh nhau dữ dội. Bằng hữu là bằng hữu, nhưng cũng phải có chừng mực chứ? Ngươi ra giá bao nhiêu đây?"
"Không cần, muội muội của ngươi còn nửa quyền sở hữu Ỷ Thiên kiếm, trực tiếp trao đổi là được. Đồng ý chứ, Kiếm Cầm mỹ nhân?"
"Đồng ý!" Kiếm Cầm cực kỳ hớn hở đáp lại.
Còn lại là đai lưng +2 cấp nội công, cũng không phải là thứ cực phẩm gì. Vụ Lý Hoa và Xa chơi búa, kéo, bao rồi tự mình quyết định.
Kế đến là Minh Ngọc công. Cái này khiến Pháo Thiên Minh hơi lúng túng. Thứ này không dễ tặng, trừ phi tặng cho Xa, nếu không ai cũng không dám nhận. Nhưng Xa đã có Dịch Cân kinh rồi, cơ bản không quan tâm tới nội công khác. Theo lý thì đương nhiên phải tặng cho Kiếm Cầm có nội lực trung cấp, nhưng một là đã nửa tặng kiếm rồi. Hai là ca ca của người ta sẽ không đồng ý đâu. Tặng Vụ Lý Hoa và Đường Đường cũng không thích hợp lắm... Có vợ thì tốt biết bao. Lần đầu tiên Pháo Thiên Minh cảm nhận được nỗi đau khổ khi thiếu bạn đời bên cạnh.
Cuối cùng, Pháo Thiên Minh vẫn không đăng Minh Ngọc công lên, mà đăng Bạo Vũ Lê Hoa châm lên. Bầy sói lập tức xông lên: "Ta, của ta".
"Của ta!" Pháo Thiên Minh gầm lên một tiếng, có mỗi thứ này là nam nhân dùng được. Mấy hôm vừa rồi cày quái ngày đêm cũng chẳng có chút lợi lộc nào, chẳng thà cầm đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi.
"Đồ hẹp hòi!" Mọi người khinh bỉ.
Pháo Thiên Minh phiền muộn, sao trước đó không ai nói mình hào phóng nhỉ.
"Còn gì nữa không? Nếu không, hãy mau về quán rượu của ngươi, Tiểu Ngư cũng đến, giúp ta làm nhiệm vụ." Vụ Lý Hoa hô lên.
"Chẳng phải chỉ tìm cha thôi à? Ta đảm bảo Trà tới là cha đến."
Đường Đường gửi tin nhắn cho Xa: "Ngươi đã thấy chưa? Hắn lại thành công rồi."
"Thấy rồi! Tiểu tử này còn giấu diếm." Xa trả lời.
"Làm sao ngươi biết?"
"Trên người hắn có bao nhiêu sợi lông, ta cũng biết." Xa đáp lại chắc nịch.
"... Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
"Còn làm thế nào nữa? Ngươi xem, bây giờ tặng đồ, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, hăng hái đến mức phá của. Không thể để cho hắn hoàn thành nhiệm vụ, nếu cứ tiếp tục như vậy... Ta cũng không cách nào giải thích với cha mẹ của hắn, chơi trò chơi thôi mà biến thành tính cách như thế này."
"Nếu việc này không thành công thì sao?..."
"... Vậy thì hãy tìm cho hắn một bà vợ! Để cho hắn sa vào tình cảnh như Thương Tâm, ít nhất cũng khiến hắn trở nên vô hại đối với cả người lẫn vật." Xa nói ra đòn chí mạng.
"Nhiệm vụ này là giúp một NPC tên là Vi Tiểu Bảo tìm cha. Phần thưởng nhiệm vụ là một môn khinh công bán tuyệt đỉnh." Vụ Lý Hoa bắt đầu giới thiệu.
"Vi Tiểu Bảo? Có bảy bà vợ, làm nghề bán thuốc giả, mỗi tuần trả bài bảy lần không có ngày nghỉ, Vi Tiểu Bảo này đúng không?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc truy hỏi.
"..." Hai nữ nhi đỏ mặt, người này sao vậy, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh, nói năng bừa bãi.
"Xin thật lỗi ạ... Ha ha, ấn tượng của ta về hắn cực kỳ sâu sắc. Cô nói tiếp đi."
"Điều kiện đã biết là: Hiện giờ hắn 27 tuổi, thân mẫu là kĩ nữ, họ của hắn là theo mẹ..."
"Không còn gì nữa à?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi.
"Không có!" Vụ Lý Hoa cực kỳ tán thưởng vẻ trấn tĩnh của Pháo Thiên Minh. Lúc nhận nhiệm vụ này chỉ muốn vứt bỏ ngay lập tức."Chúng ta đến Hồ Châu tra cứu toàn bộ khách tiêu tiền tại lầu xanh trong khoảng thời gian 360 ngày 27 năm về trước. Phát hiện có đến hơn mười vạn người. Dù có địa chỉ đăng ký, vân vân và mây mây..."
Nhưng ai cũng biết, đừng nói mười vạn người làm xét nghiệm ADN sẽ mệt chết, cho dù chỉ tìm địa chỉ làng nào phố nào nhà nào cũng đủ mất mạng. Hơn nữa cho dù Vi Tiểu Bảo người ta hàng ngày chu toàn trách nhiệm, chưa chắc đã có thể kiểm tra ADn hơn mười vạn lần.
"Không còn nữa sao?" Pháo Thiên Minh tiếp tục lau mồ hôi.
"Không còn!" Ba người kia bị lây nhiễm cùng lau mồ hôi.
Pháo Thiên Minh lắc đầu thở dài, bất lực nói: "Nhiệm vụ đơn giản như vậy mà các ngươi còn có ý tốt mời ta. Ta cũng thấy ngại giúp! Não tàn quá! Đúng là quá não tàn." Pháo Thiên Minh đứng dậy, ngửa mặt lên trần nhà thở dài: "Chúng sinh, tìm một kẻ địch thôi sao cũng khó, Thiên hạ vô tuyết, trí giả cô độc, than ôi Sau bậc võ hầu, mình ta bất bại, nỗi buồn này??!"
"..." Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa và Đường Đường ba người không tự chủ được mặt mày đỏ bừng, muốn tìm cái hố để nhảy xuống.
"Thôi, cảnh giới của ta không phải thứ phàm nhân các ngươi có thể lãnh hội." Pháo Thiên Minh gõ bàn hai cái rồi nói: "Bây giờ nghe ta phân phó, tiểu Tiểu Ngư, ngươi đi Hồ Châu... Đường Đường ngươi đi Hồ Châu... Tiểu Hoa, ngươi dẫn theo Vi Tiểu Bảo... Trước tiên ta xin tuyên bố, việc ta giao phó cho các ngươi đều rất đơn giản, nhưng nếu ai đó vì lý do nào đó mà không hoàn thành thật tốt, thế thì phải trách nhiệm của ta."
"Trà ca!" Vô Song Ngư run rẩy hỏi: "Có quá nghiêm khắc không?"
"Cho nên ta mới nhờ ngươi đảm nhận!"
Vụ Lý Hoa hưng phấn nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Chử Trài, ngài thật sự là thần tượng của ta." Nhìn vẻ mặt hưng phấn đó, nếu không có người ngoài ở đây, chắc hẳn đã ôm lấy hôn một cái.
Đường Đường lẳng lặng nhắn tin cho xa: "Tiểu tử này đã vô phương cứu chữa! Nhanh chóng sắp đặt hôn sự cho hắn đi!"