"Đông Xưởng, Tây Xưởng? Hơi có ấn tượng, là cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Đông Tây nhị xưởng cùng với Cấm vệ quân đều là cơ quan đặc vụ của nhà Minh. Đại ca Đông Xưởng và Tây Xưởng thường do thái giám đang được trọng dụng bên cạnh Hoàng đế đảm nhiệm. Trong dã sử, cơ quan đặc vụ này rất đáng ghét, tru di tam tộc, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến thiên hạ ăn bữa nay không biết ngày mai. Nhưng trong chính sử ghi lại, ba cơ quan này, nhất là Đông Xưởng đã diệt trừ không ít tham quan ô lại. Pháp luật nhà Minh là pháp luật nghiêm khắc nhất trong lịch sử, đặc biệt là đối phó với đám tham quan, lăng trì, chém ngang lưng, liên lụy tới người nhà. Kể cả quan viên tiến cử tham quan cũng bị sung quân, nặng thì tru di tam tộc. Thủ đoạn quá khắc nghiệt khiến thiên hạ sợ hãi. Nhưng có thể khẳng định, 50 năm trước khi thành lập Đông Xưởng , trong số các quan bị xử tử đều tịch thu được lượng tài sản không xứng với thu nhập. Ài! Dù vậy cũng không ngăn chặn được tham quan, mỗi năm ít nhất cũng có một quan viên bị xử lăng trì. Nực cười nhất là phim ảnh nói thái giám có thể thay Hoàng đế ban chiếu chỉ... Nhưng ta thấy đám thái giám này có lẽ là sửa đổi từ dã sử, bởi vì trong võ hiệp họ là nhân vật phản diện."
"Các vị thái giám, vất vả rồi!" Pháo Thiên Minh đi lên vẫy tay chào hỏi.
"Tiền thì thu thuế bạc, lương thực sung làm quân lương." Thủ lĩnh thái giám ngồi giữa trầm giọng nói.
"Đừng đùa nữa!" Pháo Thiên Minh phất tay hỏi: "Các ngươi có biết ta là ai không?"
"Là ai?" Thủ lĩnh thái giám và Vụ Lý Hoa đồng thanh hỏi lại.
"Ta chính là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế các ngươi, Tịnh Kiên vương- Thanh Mai Chử Trà."
"... Không biết!" Thái giám lạnh lùng đáp.
"Không thể nào?" Pháo Thiên Minh hỏi: "Các ngươi vào phó bản, chẳng lẽ Diệp Cô Thành không dặn dò mở một mặt lưới cho ta à? Đúng là vô tình vô nghĩa!"
"Chúng ta là thái giám đời nhà Minh dựa theo Ỷ Thiên Đồ Long ký, không phải phe Lục Tiểu Phụng truyền kỳ bên kia. Bớt lảm nhảm đi, đưa tiền rồi cho qua!"
Pháo Thiên Minh yên lặng suy nghĩ, đầu óc y bắt đầu hoạt động hết công suất. Tất nhiên y biết nhắc đến Diệp Cô Thành là hoàn toàn vô nghĩa, chỉ là dò xét tình hình mà thôi. Tính theo thực lực tính, y cùng Vụ Lý Hoa chưa chắc đã coi trọng ba mươi tên thái giám này. Nhưng vấn đề là Độc Hành đã bị treo ở đó, chứng tỏ bọn thái giám vẫn còn chút thủ đoạn... Hiện giờ vấn đề là không rõ là, liệu Cô Thiên Minh bị treo lên sau khi hạ được mấy tên thái giám. Tổ tiên từng dạy: phải biết người biết ta. Nếu đã không đo lường được thực lực đối phương, vậy chỉ còn cách liều mạng tiến lên...
Pháo Thiên Minh tiến lại gần thủ lĩnh thái giám. Thái giám kia cũng rất thức thời tiến gần thêm vài bước. Pháo Thiên Minh lấy tờ ngân phiếu nhét vào tay thái giám rồi nói: "500 vàng, ta không cần hoá đơn!"
Thủ lĩnh thái giám lén lút mở ra xem, trên tờ ngân phiếu viết một ngàn vàng. Gật gù, hạ giọng nói: "Đến trấn phía trước đừng nói lung tung."
Pháo Thiên Minh vội vàng nhét thêm một tờ ngân phiếu nữa: "Khụ!"
"Kẻ bán đậu hũ thối vẫn thích người khác khen mùi đậu hũ của mình, không thể nói thêm được nữa." Nói xong, thủ lĩnh thái giám vung tay lên: "Thuế đã nộp, mở cửa thả người!"
Độc Hành trợn mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đi qua cửa ải, gào thét: "Thả ta ra, ta cho ngươi ngân phiếu!"
Thủ lĩnh thái giám vung tay ra lệnh: "Bịt miệng hắn lại!"
Pháo Thiên Minh cười hì hì: Trời ạ, chẳng lẽ ngươi không biết đút lót cũng phải có kỹ xảo hay sao? Quan lại không ai không tham, nhưng cũng không ai không cần mặt mũi. Bọn chúng vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn dựng đền thờ... Huynh đệ à, quan trường quả thực là nơi học vấn số một thiên hạ!
Vụ Lý Hoa đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn, không đành lòng nói: "Chử Trà, hay là giúp đỡ hắn chút đỉnh, hẳn là sẽ bị treo ngược ba ngày đấy."
"Dựa vào đâu?" Bớt cao thủ tranh chức minh chủ không tốt à?
"Ví dụ, ngươi đe dọa ép buộc người khác hợp tác làm ăn với ngươi. Sau khi bản thân đã thu được món lợi lớn, ngươi lừa gạt họ, uy hiếp họ không được hé răng. Nhìn họ đang chịu khổ sở mà vẫn không chịu giúp đỡ chút việc nhỏ, cũng hơi... khó nói." Lời vừa thốt ra khỏi miệng Vụ Lý Hoa, Độc Hành bên kia xúc động đến nỗi nước mắt rưng rưng. Người tốt ơi! Ai gần mực thì đen cơ chứ?
"Thật à? Để ta suy nghĩ một chút!" Pháo Thiên Minh bắt đầu trầm tư, Độc Hành và Vụ Lý Hoa đều nhìn trong mắt, cõi lòng cùng mắng thầm: Hạng người gì thế này, cân nhắc tiêu chuẩn đạo đức mà lâu như vậy!
"Công công ơi!" Pháo Thiên Minh lại lẻn đến gần, nhét vào tay thủ lĩnh thái giám một tờ ngân phiếu: "Tên bị treo kia là hạ nhân của ta, từ vùng sơn cùng thủy tận đến, không biết luật lệ. Ngài xem có thể tạo điều kiện không?"
"Hạ nhân ư?" Công công nhân cơ hội liếc nhìn tờ ngân phiếu rồi nói: "Vốn là không hợp lệ lắm. Nhưng dù sao ngươi cũng được xem như huynh đệ với Hoàng đế hệ Cổ... Chỉ có điều, cái miệng hạ nhân của ngươi không sạch sẽ cho lắm." Thái giám nắm vững mưu lược trong quan trường, quan thần không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bị điêu dân.
"Ta sẽ bảo hắn chuyên chở đồ đạc, nhất định sẽ bịt cái miệng chó đó lại."
"Thả người ra!"
"Độc Hành lão đệ, sao ngươi lại bị treo ngược lên thế này?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Mới ở Đường gia trấn, y còn tự xưng là tiểu đệ cơ mà. Giờ đây chính mình lại trở thành lão đệ. Độc Hành vốn không muốn để ý đến Pháo Thiên Minh, nhưng thấy Vụ Lý Hoa cũng đang tò mò bèn thở dài nói: "Chỉ mới một chiêu thôi, ta đã như thế rồi. Ta thấy võ công của tên thủ lĩnh thái giám kia cũng không kém Tổ sư gia các phái."
"Ha ha!" Pháo Thiên Minh cười khẽ, rõ ràng là không tin, còn mang theo vẻ khinh bỉ.
Gương mặt Độc Hành đỏ bừng lên: "Lời ta nói là thật, lúc bị treo trên cây ta nghe bọn chúng nói chuyện phiếm, thái giám này còn viết một cuốn tuyệt học tên là Quỳ Hoa gì đó. Ta đoán đây là một trong năm đại BOSS ẩn giấu của hệ Kim."
"Quỳ Hoa Bảo Điển?" Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh.
"Đúng, chính là Quỳ Hoa Bảo Điển. Ngươi biết à?"
"Không biết." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, may mà mình ta là đại trượng phu, co được giãn được, nếu không một khi phải đối đầu trực diện thì mình và Vụ Lý Hoa chết nhanh không kém gì chụp ảnh. Người khác không biết Quỳ Hoa, mình còn lạ gì độ biến thái của nó.
Theo truyền thuyết giang hồ, trong giang hồ có năm đại BOSS ẩn giấu. Theo thứ tự là Độc Cô Cầu Bại, một thái giám, Hoàng Thường, tăng nhân quét rác Thiếu Lâm và người sáng lập ra Tiêu Dao phái. Không ngờ mình có thể gặp mặt với ba trong số đó. May là giữ trạng thái có JJ, nếu không tên đó biết mình là truyền nhân của Quỳ Hoa, liệu có kéo mình cùng làm cướp đường hay không...
"Ta cũng từng nghe nói đến BOSS ẩn. Ta chính là một nhánh của Tiêu Dao phái. Nhưng không hề nghe nói năm người bọn họ truyền thụ võ công gì." Vụ Lý Hoa bên cạnh xen vào.
Độc Hành lắc đầu: "Có lẽ các ngươi không biết, Long Thành của Thiếu Lâm rất có thể là đệ tử chân truyền của vị tăng nhân quét rác kia."
"Làm sao ngươi biết được?" Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đồng thanh hỏi.
"Bởi vì ta từng giao đấu với hắn, kết quả thảm bại!"
"..." Pháo Thiên Minh cùng Vụ Lý Hoa lập tức không còn để ý đến người này nữa. Số người có thể đánh bại Độc Hành tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không thể đếm được trên đầu ngón tay cộng ngón chân. Nếu Pháo Thiên Minh thuộc dạng ra vẻ, thì Độc Hành chỉ biết khoe khoang. Cũng là dạng rất tự tin hoặc quá tự đại, lại rất khoác lác.
"Các ngươi có thái độ gì đấy?" Độc Hành bất bình nói.
"Huynh đệ à! Trong thực tế ngươi làm nghề gì vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"... Trật tự đô thị!"
"..." Pháo Thiên Minh lập tức hiểu rõ. Nghề nghiệp này người khác có thể không biết, nhưng Pháo Thiên Minh lại có trải nghiệm. Không cần nói nhiều, chỉ nói giấy trắng mực đen: Mấy ngày trước, trật tự đô thị Bắc Kinh đã phát một bản hướng dẫn cho cấp dưới, trong đó có đoạn nguyên văn như thế này: cần phải thực hiện hành động tại các địa phương nhằm chống lại bạo lực, chú ý làm sao để khuôn mặt đối phương không dính máu, trên người không có thương tích, chung quanh không có người, và nên dùng các động tác liên hoàn cực nhanh để làm xong trong một lần, không để lại dấu vết. Một khi bước vào thực hiện, động tác ngăn chặn nhất định phải nhanh gọn, quyết đoán, không do dự, phải sử dụng toàn bộ sức mạnh. Trật tự đô thị ở thủ đô còn như thế, có thể thấy bọn chúng đã công khai lộng hành... Nói chung lại, nghề nghiệp này đầy mâu thuẫn: vừa là nghề nghiệp cần thiết cho việc xây dựng đô thị, vừa là nhân vật bị mọi người căm ghét; còn là những người duy nhất không có quyền chấp pháp trong hiến pháp Trung Quốc nhưng lại có quyền chấp pháp hành chính. Cho nên cũng khó trách Độc Hành có tính cách như vậy. Giết người cướp của trong nháy mắt, can đảm cẩn thận tổ hợp đầy đủ, phách lối không coi ai ra gì, ít lời không bằng hữu. ... Vô Danh trấn.
Vô Danh chính là tên.
Ngoài trấn, Pháo Thiên Minh kéo Độc Hành vào Vụ Lý Hoa đi vào trong, nhưng không nói gì thêm.
Vụ Lý Hoa nghi ngờ nhìn quanh: "Ơ? Sao trong trấn có màu xanh lục vậy?"
Thấy gì thì thấy, không có chuyện gì sao phải la làng lên. Pháo Thiên Minh thấy Độc Hành cũng dừng bước, rất không hài lòng với Vụ Lý Hoa. Đành nói: "Ta tiến lên xem thử." Nói rồi bước trước vào trong trấn, hệ thống lập tức báo đã bị nhiễm độc, nội lực vận một thành trăm để giải độc."Có độc, nhưng không chết được."
Pháo Thiên Minh nói xong quay đầu bước vào trong. Khung cảnh trấn NPC này khác với Đường gia trấn, người Đường gia trấn đều tĩnh như xử nữ, động thì như thỏ. Trấn này trái lại sôi nổi như lửa, ai nấy đều bận rộn làm việc. Mặt mày NPC xanh lét, đồ đạc trên tay cũng xanh biếc. Trên người những người bán thuốc bò nhem nhuốc đầy côn trùng độc hại, người ra vào tiền trang cầm những tờ tiền xanh mượt. Thậm chí lũ trẻ chơi đùa bên cạnh, thò tay nghịch đất còn có thể làm bốc khói nhẹ từ nền đất. Đây không phải là Vô Danh trấn, mà là Độc trấn!
Pháo Thiên Minh cũng đoán được mục đích của hệ thống. Trước tiên, là hai nhánh quân giao chiến, chủ yếu kiểm tra khinh công, dĩ nhiên nếu võ công mạnh có thể giết qua vòng vây cũng được. Nếu chạy dưới đất không nhanh chắc cũng có thể bay nhảy vài cái trong nước chứ? Cả đường bộ lẫn đường thủy đều không đi được, thế thì cũng chẳng có cách nào.
Từ điểm khởi hành đến Đường gia trấn, quái vật dọc đường tuy rắc rối nhưng không khó đánh bại. Sự xuất hiện của đàn khỉ cũng là tiền đề cho thử thách ở Đường gia trấn, chủ ý là buộc người chơi phải nhận tiếp tế ở Đường gia trấn khi không có xu dính túi, có lẽ là so tài ám khí hoặc phá ám khí để nhận được lương thực và tiền bạc miễn phí. Tất nhiên tới chỗ nhóm Pháo Thiên Minh thì hơi lệch đường...
Từ Đường gia trấn đến Vô Danh trấn, xuất hiện BOSS lớn. Nhưng người ta ghi là thu thuế chứ không cướp bóc, cho phép mang theo một ít tiền vào Vô Danh trấn. Toàn bộ trấn Vô Danh đầy độc dược, tất nhiên khảo nghiệm nội công. Cho ngươi cái bánh bao, nói rõ có độc, nếu ngươi nuốt được thì không chết đói. Đương nhiên tới nhóm Pháo Thiên Minh lại lệch đường, ngoại trừ ba người Pháo Thiên Minh và Lam Sắc có thể có, tất cả đều nghèo túng, không có tiền, thậm chí không mua nổi thuốc độc.
Pháo Thiên Minh không đoái hoài tới Độc Hành, dẫn Vụ Lý Hoa ngồi xuống quán mì ở giữa phố, lôi một tờ ngân phiếu 100 vàng ra vỗ lên bàn gọi: "Chủ quán, cho hai bát mì độc, đừng keo kiệt quá, cho thêm nhiều độc vào, mùi vị làm ngon một chút. Ta có tiền đây."