Nghe vậy, chủ quán chuyển từ vẻ mặt lạnh lùng sang nở nụ cười niềm nở: "Quý khách nói phải lắm, khách hàng chính là Ngọc Đế, chỉ cần ngài ăn thoải mái là được rồi, khỏi nói trả tiền, cho dù là ta cho ngài cũng được."
"Chủ quán nói câu này, trong lòng ta đúng là Vương Mẫu nương nương."
"Ha ha!" Chủ quán cười rồi vớ lấy một nắm mì xanh mởn mởn cho vào nồi, chẳng mấy chốc đã vớt lên, rắc hành hoa, tỏi băm, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một lọ sứ nhỏ, đổ bột vào hai bát mì trên bàn rồi cảm khái: "Nhân sinh ngũ vị ngọt bùi cay đắng độc, nhưng có người chỉ ăn được ba vị đầu, thậm chí chỉ muốn ăn hai vị trước, thật đáng tiếc cho vị giác trời ban. Ai mà chẳng biết trong ngũ vị của kiếp người, cay và độc mới là hương vị cao nhất. Quý khách thử xem có hợp khẩu vị không."
Pháo Thiên Minh ra hiệu với Vụ Lý Hoa, cầm đũa ăn một miếng, nội lực tự động vận bốn phần mười để giải độc. Pháo Thiên Minh vừa buông đũa đã khen ngợi: "Good! Very good! Mùi vị không tệ chút nào, Tiểu Hoa ăn đi."
Vụ Lý Hoa gái gật đầu, giơ năm ngón tay, ra hiệu dùng năm thành nội lực là đủ. Sau khi nếm kĩ cũng khen: "Ăn ngon thật đấy!"
Độc Hành ở bên cạnh nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, nội công của cô ở cấp bậc nào?"
"Tuyệt học cấp 10!"
Độc Hành lại suy nghĩ...
"Chủ quán, cho thêm một bát nữa!" Pháo Thiên Minh đổ mì vào cổ kêu lên.
"Được." Chủ quán cười tươi như hoa. Sau khi Độc Hành nuốt nước miếng một cái, cuối cùng cũng ngồi xuống nói: "Chủ quán, cho một bát mì bình thường."
Vẻ mặt chủ quán lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: "Một bát mì bình thường 200 vàng, trả tiền trước rồi mới phục vụ."
Độc Hành nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Sao ngươi không đi cướp?"
Chủ quán lạnh lùng đáp: "Ăn hay không? Không ăn thì cút."
"Ăn!" Độc Hành lại nuốt nước miếng, ngồi xuống nói. Nam nhân bên kia thật sự quá vô sỉ, ăn bát mì cũng tiếng ồn ào như phim Mỹ. Dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể để người khác khinh thường được.
"Rất bình thường mà?" Độc Hành ăn hai miếng rồi nghi hoặc o.
Pháo Thiên Minh cầm đũa chỉ vào Độc Hành, nói: "Thứ nhất, quả thật ngon. Thứ hai, ngươi dám nói lại lần nữa không?"
Độc Hành nhanh chóng nhìn sang trái theo ánh mắt Pháo Thiên Minh, chỉ thấy chủ quán kia lòng bàn tay phát ra khí xanh, âm u nhìn mình, vội vàng ăn thêm một miếng nói: "Hương vị không tệ." Sau đó lại cẩn thận dò xét chủ quán, chủ quán rất hài lòng gật đầu làm việc của mình.
"Ngươi có nội lực gì?" Vụ Lý Hoa hỏi.
Độc Hành thở dài nói: "Cao cấp. Hiện giờ dùng đến sáu phần mười nội lực mới giải độc, đã đến cực hạn rồi."
Ba người đang ăn mì, khoảng trăm người chơi cuối cùng cũng đến Vô Danh trấn. Có điều trăm người chơi này có vẻ khá cường hãn, chỉ khoác trên người một bộ đồ tân thủ. Toàn thân rỗng tuếch, túi đồ, vũ khí, thậm chí đến giày cũng không thấy.
Pháo Thiên Minh vui vẻ hớn hở hỏi: "Tứ Ngũ Lục, sao lại như thế này? Chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành mốt tập thể trần truồng?"
Tứ Ngũ Lục thở dài liên tục nói với Pháo Thiên Minh: "Đừng nói nữa. Một nhóm quan sai ở đằng kia đúng là là mất hết nhân tính. Chỉ cần dám dùng bạo lực chống đối, không giết, mà điểm huyệt treo người lên. Nếu không có năm trăm vàng chuộc thân, hoặc để lại toàn bộ đồ đạc thuốc men trên người, hoặc bị treo lủng lẳng ba ngày..."
"Vậy các ngươi đã khuất phục?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Không thì làm sao? Trăm người chúng ta đều là môn phái tay không, chỉ có thể chịu thua. Đáng thương hơn cả là hai trăm người kia, tất cả đều là võ công có vũ khí... thật quá thảm!" Không mang theo vũ khí, dù qua được Vô Danh trấn, chắc chắn không thể tới được trấn thứ ba.
"Ồ! Còn có chuyện như vậy sao?" Con mắt Pháo Thiên Minh đảo một vòng, chính khí sôi sục đứng dậy nói: "Còn coi vương pháp ra gì hay không, Hừ! Ta sẽ đi chuộc họ ngay bây giờ." Nói xong biến mất như một làn khói.
Độc Hành lắc đầu nói: "Ảo giác, chắc chắn là ảo giác."
"Không phải ảo giác, là nhân lúc cháy nhà mà hôi của." Vụ Lý Hoa đột nhiên cảm thấy đồng hành với Pháo Thiên Minh là chuyện rất mất mặt. ... Lát sau...
Pháo Thiên Minh trở lại sạp mỳ, lật tay lấy từ một thanh kiếm ra từ trong hộp kiếm. Y tuốt kiếm ra, bày tư thế Tiên Nhân Chỉ Lộ nói: "Huyễn Ảnh Truy Hồn kiếm, sắc bén cao cấp, tính chất cao cấp, mỗi kiếm ra đều mang theo ảo ảnh." Thu kiếm vào vỏ, nhìn về phía núi xa mà ngâm thơ: "Chính khí..."
Vụ Lý Hoa thật sự không chịu được những lời rắm thối của Pháo Thiên Minh. Cốc một cái gõ lên đầu y hỏi: "Bao nhiêu tiền?
"Bốn ngàn vàng?" Pháo Thiên Minh ra dấu chữ V, ngồi xuống tiếp tục ăn mì.
"Cướp của?" Tất cả người chơi không hẹn mà cùng hét lên trong lòng.
Thanh kiếm này là thứ tiền nhiều cũng chưa chắc mua được. Cho dù đưa ra giá cả cũng cao tới tận trời. Dù sao so với kiếm sắt rẻ tiền thì hay hơn nhiều, phải biết hàng cao cấp không dễ vỡ như hàng trung cấp, tức là kiếm sắt. Hơn nữa thuộc hệ thống trang bị, rất dễ rơi ra khi bị giết, nhưng ít nhất cũng đáng giá hàng vạn vàng, bốn ngàn vàng là giá mua rất chi là rẻ.
"Cướp cái gì!" Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, mặt ủ ê nói: "Tên kia mới là cướp của, trừ tiền chuộc thân, cho vay nặng lãi ba ngàn năm trăm vàng còn lại. Mỗi năm trăm lượng đổi một tờ giấy nợ có đóng dấu xác nhận của hệ thống. Thật đúng là đệ tử Võ Đang!" Pháo Thiên Minh cảm thán.
Vụ Lý Hoa nghi ngờ hỏi: "Chuyện làm ăn tốt thế, ngươi không nghĩ ra sớm hơn thì ta còn tin, chứ tin ngươi không cướp giật thì khó!"
"Nếu không sao gọi là đệ tử Võ Đang chứ?" Pháo Thiên Minh khóc nói: "Lúc bán kiếm cho ta, hắn đã dặn sẵn không được làm bất cứ động thái chuộc người nào nữa."
"Hắn đâu?" Vụ Lý Hoa đột nhiên muốn nhìn thấy đồ đệ Võ Đang huyền thoại kia.
"Đã chết! Bị ta giết rồi." Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Đó cũng là yêu cầu của hắn, sợ chết trên đường đi, giấy nợ lộ ra bị người khác nhặt được, nên bảo ta ra tay. Nếu giấy nợ lộ ra thì nhờ ta giữ hộ. Đó cũng là một trong những điều kiện."
Độc Hành hiếu kỳ hỏi: "Nếu thật sự rơi ra, ngươi có trả lại cho hắn sao?"
Pháo Thiên Minh khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Ta không đưa, người ta không biết đường nhờ Tinh Ảnh tìm ta đòi à! Nếu không sao lại nói đệ tử Võ Đang ai cũng tài ba." Nói xong Pháo Thiên Minh thấy sắc mặt Độc Hành vừa đỏ vừa trắng bèn nghi hoặc hỏi: "Huynh đệ, với hai đồng tiền kia của ngươi, không phải cũng định đi cho vay nặng lãi đấy chứ?"
"Ta... Ta chỉ là không mở miệng được!"
Pháo Thiên Minh cảmt hông vỗ vai Độc Hành nói: "Ai! Ta cũng vậy."
Vụ Lý Hoa vừa nghe lời này suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Tứ Ngũ Lục nuốt nước miếng nói: "Vậy Chử Trà..."
"Ồ! Thiếu chút nữa đã quên rồi!" Pháo Thiên Minh đứng lên chào hỏi: "Mọi người đều là người chơi. Trước mặt NPC đáng ghét nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Mỳ bên này chia làm ba bậc thấp, trung, cao ba. Hôm nay ta cũng bỏ vốn liếng. Tính là ta mời khách. Nhưng nói trước, chỉ mời mỳ cấp cao. Mọi người tùy ý. Ông chủ làm bao nhiêu bát mì cao cấp toàn bộ tính vào người ta."
"Được rồi! Muốn ăn thì mời ngồi xuống." Chủ quán cười híp mắt, rõ ràng không phải thứ tốt lành gì.
Vụ Lý Hoa nhỏ giọng hỏi: "Ngươi điên rồi? Đây không phải phẩm cách của ngươi, ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy rất không giống chính mình sao?"
"Không nghe chủ quán nói sao? Tiêu thụ mỗi chén mì như chúng ta còn trợ cấp cho chúng ta tiền?"
"... Nhưng vấn đề là trừ chúng ta ra, ai có thể ăn được?"
"Chuyện này... không liên quan gì đến ta. Ta chỉ hy vọng trước khi lìa đời, bọn họ có thể đổ hết bát mỳ vào bụng." Vụ Lý Hoa và Độc Hành hoàn toàn bị đánh bại
Tứ Ngũ Lục đi đầu thử độc, nhìn cái bát mỳ xanh mơn mởn thơm phức, vừa nuốt nước bọt, vừa do dự cầm lấy đũa. Mọi người khinh bỉ tính cách Pháo Thiên Minh đến cùng cực. Hành động này thật sự quá đê tiện. Rõ ràng biết người ta cả ngày chưa ăn gì, cái bát bày ra trước mặt bát chín phần mười là thuốc độc, thật sự là quá đày đọa người khác. Nhưng bọn họ không biết, lần này quả thật là hiểu lầm ý tốt của Pháo Thiên Minh. Ít nhất là lần này, Pháo Thiên Minh xuất phát từ thái độ cứu người, tất nhiên vấn đề nằm ở tính cách hơi bủn xỉn của hắn.
"Ngươi tu luyện nội công gì?" Pháo Thiên Minh cũng cảm thấy hành vi của mình dễ bị hiểu lầm.
"Tuyệt học không trọn vẹn, nhưng võ công lại rất tệ." Tứ Ngũ Lục nhăn chặt lông mày, tiếp tục cuộc đấu tranh tư tưởng mãnh liệt nhất trong lịch sử.
"Không trọn vẹn... Ngươi có thể vẩy mỳ cho khô, chỉ ăn phần mì là có thể đối phó được. Bảy phần mười chất độc trong mỳ là ở nước dùng." Pháo Thiên Minh lại bắt đầu đưa ra ý tưởng xấu xa.
Vụ Lý Hoa bên cạnh gật đầu nói: "Tốt nhất nên lau sạch mỳ trước khi ăn."
Tứ Ngũ Lục thấy vẻ mặt quan tâm của hai người, cảm động đến muốn chửi thề: Đã bao giờ thấy ai ăn mì kiểu này chưa? Nhưng thời thế mạnh hơn con người, không ăn chắc chắn sẽ chết, mà ăn... cũng ngỏm. Vì vậy hạ quyết tâm cầm y phục tân thủ, vừa vẩy khô mì vừa lau sạch từng sợi một...
Ăn một miếng, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chòng chọc Tứ Ngũ Lục. Trong đám đông có tới mười mấy người luyện tuyệt học không trọn vẹn, sinh tử của Từ Thập Lục liên quan trực tiếp đến sinh tử của bọn họ. Sau ba giây chờ đợi dài đăng đẳng, Từ Thập Lục thở dài nói: "Được lắm, được lắm. Chử Trà huynh, làm sao ngài có thể phân biệt được sợi mì chỉ có ba thành độc tố?"
"Mùi vị của nước dùng ngon hơn mì." Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời.
"..." Mọi người đều thầm nghĩ, không phải tên này định dụ dỗ Tứ Ngũ Lục thử lại xem canh có độc không đấy chứ?
Mười mấy người có nội công tuyệt học không trọn vẹn rốt cuộc cũng ngồi xuống quán mì, mỗi người mang khăn tay và quần áo tân thủ lau sạch sợi mì của mình.
Sau này mọi người lên diễn đàn trao đổi tâm đắc mới phát hiện, nhân số ăn mỳ trong nhóm này là cao nhất trong các nhóm. Không ít người sống sót đến vòng bán kết mới thấy rõ việc phía sau diện mạo dữ tợn của Pháo Thiên Minh đang ẩn giấu một tấm lòng Bồ Tát.
Về phần chín mươi người còn lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục lên đường. Đây là không có cách nào, khôn sống mống chết vốn là pháp tắc sinh tồn. Chẳng hạn như nói Tứ Ngũ Lục từ khinh công đến võ công đều rất bình thường, nhưng dựa vào nội lực tuyệt học không trọn vẹn vẫn có thể gắng gượng vượt qua. Lại nói đến Kiếm Cầm, nội lực không tốt khinh công cũng rất kém, nhưng ở Đường gia trấn tám chín phần mười là kiếm đầy bồn đầy bát, việc chi tiêu ở mấy trấn sau đơn giản hơn nhiều. Có thể sống sót không phải là bốn môn cân đối phát triển toàn diện, mà là một môn đỉnh cao. Điều này cũng giống như thực tế, người mà cái gì cũng có thể làm được, ngoại trừ làm chính trị, lúc mới vào nghề chắc chắn không bằng người sở trường một môn.