Võ công mà Kiếm Cầm nắm giữ lần lượt là: Cửu Kiếm, nội công rác rưởi, khinh công rác rưởi, còn có một chiêu Thiên La Địa Võng. Còn võ công sơ cấp, theo thông lệ, hệ thống sẽ không đến mức vô lương mà nhét cảnh giới vào đó. Còn điều kiện học ngay tại chỗ cũng có thể hiểu được, hệ thống là để đề phòng người chơi gom hết các tuyệt học rồi mới sử dụng.
Bốn chọn một: nhân phẩm Kiếm Cầm có vững chắc không? Đáp án khẳng định là có, ít nhất khi Pháo Thiên Minh không ở bên cạnh, vận may cũng coi như không tồi. Lần này cũng không ngoại lệ, theo một tiếng keng vang lên, Kiếm Cầm kêu gào gọi tư liệu võ công của bản thân, lén lút nhìn xuống nội công rác rưởi, không có biến hóa, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lại nhìn sang khinh công rác rưởi, cũng không có biến hóa. Sau đó cẩn thận nhìn về phía Cửu Kiếm... vẫn là không có biến hóa. Chiêu thức duy nhất biến hóa chính là Thiên La Địa Võng. Kiếm Cầm gãi đầu nhìn Thiên La Địa Võng biến dị rồi suy nghĩ một hồi lâu.
"Thế nào rồi?" Bên cạnh Tinh Ảnh hỏi han.
"Cũng không tệ lắm." Phần thưởng tuy không rơi vào Cửu Kiếm, nhưng Kiếm Cầm vẫn tương đối hài lòng. Sau khi biến dị, Thiên La Địa Võng ngoài việc tăng cường độ công kích và tầm bắn, còn có một công năng khác, có thể tập trung 361 quân cờ thành một đường thẳng đánh ra ngoài 30 mét. Lúc này Thiên La Địa Võng không còn là đồ chơi trẻ con nữa, mà là súng trường liên thanh giết người trong nháy mắt. Điểm đáng tiếc duy nhất là không tăng tốc độ đánh, công kích tầm xa cũng khó đối phó với một số kẻ thân pháp cao minh.
"Bây giờ xin mời vị minh chủ võ lâm đầu tiên, Võ Đang - Thanh Mai Chử đến từ bước lên sân khấu. Mọi người hoan nghênh." Pháo Thiên Minh xuất hiện trên đỉnh núi, cướp luôn cái loa của Tiểu Thiên Sứ nói: "Trước tiên phải cảm ơn những tràng pháo tay thưa thớt này. Tiểu đệ bất tài, làm bừa cho có mà lấy được minh chủ, ha ha ha! Thật ra, các ngươi bảo chức vị minh chủ này ta không nhận, còn ai thích hợp hơn? Xét về võ công, nhân phẩm, trí tuệ, đạo đức, ta chính là học sinh khá giải phát triển toàn diện đức trí thể mỹ. Quả thực là danh chính ngôn thuận! Những thứ khác ta không dám nói nhiều, hy vọng năm sau mọi người tiếp tục cổ vũ... Phải biết rằng không có lá cây xanh tươi, hoa hồng trông sẽ rất cô đơn. Ta nói xong rồi, cảm ơn mọi người. Phát thưởng đi!"
Trăm vạn người phát ra ánh mắt sắc như dao, tên này thật quá phách lối, quá không khiêm nhường, mặc dù mỗi người sau khi lĩnh thưởng cũng đều nghĩ như thế. Theo lẽ thường, mỗi người trúng thưởng ít nhất phải đẩy công lao cho người khác đến 90%, chỉ giữ lại 10% vinh dự cho bản thân. Hoặc giống như Kiếm Cầm, cảm tạ hết điều nọ đến điều kia, trực tiếp thu gọn vầng sáng vinh quang đến chỉ còn một chút trên người mình, đúng là mức quá vô sỉ, cho dù có là dù nói thật. Cám ơn cha mẹ? Cha mẹ biết thành tích chơi trò chơi của ngươi, một bạt tai chết tươi? Cảm tạ nhân dân? Rõ ràng nha đầu nhà ngươi giẫm lên xác chết của nhân dân mà leo lên vị trí minh chủ. Vì vậy người có lý trí nghĩ lại, thật ra không thể cảm tạ ai được...
Tiểu Thiên Sứ lấy ra một tấm bảng lớn ba mét, viết lên đó chữ Minh Chủ Võ Lâm, nhét vào tay Pháo Thiên Minh và nói: "Thứ này thuộc loại không thể thiếu. Năm sau trước Đại Hội Võ Lâm sẽ bị tịch thu. Công dụng của tấm biển này là: Có thể gửi tin nhắn bắt buộc phải đọc cho người chơi. Mỗi ngày chỉ được dùng một lần." Nói xong, Tiểu Thiên Sứ lại ném ra ba chiếc rương trôi nổi giữa không trung.
"Vũ khí, trang bị, sách!"
"Này!" Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Không phải phần thưởng bí ẩn thần cấp à? Tại sao không khác gì hạng hai, ba?"
Tiểu Thiên Sứ quay đầu lại nhìn rồi bừng tỉnh, nói: "Xin lỗi, là ta nhầm lẫn rồi."
"Thế còn được."
Tiểu Thiên Sứ lấy ra từ trong ngực ba huy hiệu, dán bốp bốp bốp lên cái rương rồi nói: "Ừ! Bây giờ là phần thưởng bí ẩn thần cấp rồi đấy. Ngươi xem, trên đó còn có biểu tượng bí ẩn nữa kìa."
Một người đã trải qua gió sương như Pháo Thiên Minh, nghe xong lời này cũng phun ra một ngụm máu tươi. Xoạt! Y rút ra một thanh phi đao nói: "Ta thấy mông ngươi muốn bị đâm rồi nhỉ?"
Tiểu Thiên Sứ hạ giọng nói: "Đừng mà! Ta đã nói với ngươi rồi, mười vị Tổ sư gia rất bất bình với quá trình ngươi lên làm Minh chủ. Cho nên phần thưởng cũng bị bọn họ câu kết lừa mất. Cá nhân ta khuyên ngươi đừng chọn sách, cẩn thận dính âm mưu..."
"Ồ?" Pháo Thiên Minh cười gian nói: "Ta nhất định sẽ chọn sách, ngươi lấy ra một quyển Đạo Đức Kinh cho ta xem nào. Ngươi dám lấy ra, ta bảo đảm đại hội minh chủ năm sau sẽ rất thú vị." Đây là lời đe dọa trắng trợn, ngươi dám đưa rác rưởi cho hạng nhất, người khác dù có ghét mình đến đâu cũng thấy trong lòng nguội lạnh vài phần, ít nhất về sau tranh đoạt Minh chủ sẽ phải nhún nhường. Lúc quyết chiến, hai người chẳng làm gì khác, chỉ trần truồng trạm tài tự sát, chết chậm sẽ kêu cha gọi mẹ, chỉ sợ nhận hàng nhất.
"Chắc chưa?"
"Chắc chắn."
"Xen như ngươi lợi hại." Tiểu Thiên Sứ thầm mắng một câu rồi cái rương biến mất. Một quyển sách xuất hiện trên không trung: "Vô Tự Thiên Thư! Có thể chỉ định nâng cao cảnh giới võ học, ngoài ra có thể ngẫu nhiên nâng cao một cảnh giới võ học khác. Đã được chưa?"
"Cũng không tệ lắm." Sắc mặt Pháo Thiên Minh vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong nở hoa. Người khác không biết cảnh giới võ học có ích lợi gì, nhưng y thì hiểu rõ. Trước kia Thái Cực kiếm không kết hợp với nội công, nguyên bộ kỹ năng phối hợp vẫn chỉ là gân gà, sau đó tăng cường cảnh giới là đẩy bản thân lên vị trí đệ nhất cao thủ trong số người chơi. Thậm chí còn có thể giao thủ mấy chiêu với BOSS. Còn bây giờ mình có khoái kiếm phối hợp với tăng cường tốc độ ra tay, nếu nâng cảnh giới...
"Cá nhân ta đề nghị ngươi không nên nâng cảnh giới cho Vô Danh Thu Kiếm. Bởi vì sẽ sinh ra hậu quả hiện giờ ngươi không thể lường trước được." Tiểu Thiên Sứ lại áp sát lại gần, bắt đầu lừa bịp.
"..." Pháo Thiên Minh tự hỏi: "Cũng đúng! Kiếm pháp này của ta đã đạt đến cực hạn mà ta có thể khống chế, nếu còn tiến hành tăng cường thì quả thật không dễ xử lý, ví dụ như trong hiện thực muốn sử dụng võ công trong trò chơi cũng không phải không được, có điều nhẹ thì thân thể bị thương, nặng thì có khả năng trực tiếp vặn vẹo cánh tay. Khoái kiếm quá nhanh, cho dù là cánh tay trong trò chơi, tần suất vận động vẫn không theo kịp..." Pháo Thiên Minh thì thầm tự nói, vừa đưa dùng khóe mắt liếc về phía Tiểu Thiên Sứ. Thấy Tiểu Thiên Sứ vừa nghe y nói nói ngón tay vừa không tự chủ được chuyển động, trong lòng đã có tính toán.
"Chỉ định Du Nhận Hữu Dư ha ha!" Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sáng trắng, cuốn sách biến mất một nửa.
Tiểu Thiên Sứ không nói hai lời đạp tới một cước, gầm lên: "Lúc nên nghe lời thì không nghe lời, lúc không nên nghe lời thì lại nghe lời. Giận!"
Pháo Thiên Minh xoa xoa đầu Tiểu Thiên Sứ nói: "Ta đã trưởng thành." Nói xong lại điểm một cái lên nửa quyển Thiên Thư, sau khi ánh sáng trắng lóe lên, Pháo Thiên Minh thờ ơ xem xét, ta không đoán sai, quả nhiên hệ thống trả thù mình gia tăng cảnh giới võ công rác rưởi.
Linh Tê Lưỡng Chỉ: Bỏ qua nội công cao thấp, thêm vào 33,33% cơ hội kẹp được binh khí và ám khí đánh tới.
Du Nhận Hữu Dư: Giới hạn mỗi ngày sử dụng 12 lần, không có thời gian chờ.
Pháo Thiên Minh ném Tiểu Thiên Sứ ra năm mét, xoạt xoạt... tám thanh phi đao cắm lên mông Tiểu Thiên Sứ với tốc độ ánh sáng. Thấy vậy Pháo Thiên Minh cũng cảm thán muôn vàn nói: "Vì sao cứ nhất quyết đẩy ta lên vô địch đây? Hoan ca, ta rất nhớ ngươi."
Kiếm Cầm và Tinh Ảnh không hẹn mà cùng nhích sang phía khác, biểu thị mình không quen không biết người này.
Xem lại phần thương của ba người, phần thưởng của Kiếm Cầm coi như rác rưởi nhất. Có điều cũng coi như là tất cả đều vui vẻ. Tiếp đó là nghi thức bế mạc, túi đồ của tất cả mọi mở ra, hơn nữa có thêm máy bán pháo hoa tự động.
Sau đó chính là dạ hội giải trí lúc ban đêm, NPC biểu diễn lên đài. Hơn nữa trong yến hội còn tổ chức diễn rút thưởng trên sân khấu. Đương nhiên mục tiêu rút thưởng đều là người xem tại nơi đây. Lần này hệ thống bỏ ra rất nhiều vốn liếng, khán giả may mắn trúng thưởng đều có quà giá trị không thấp, hoặc là bộ trang phục toàn thân cấp 60 của môn phái, hoặc là chân giải nội công, hoặc là gói quà 24 giờ gấp đôi kinh nghiệm, chỉ cần không phá hoại cân bằng trong trò chơi, hệ thống sẽ dốc vốn liếng. Bữa tiệc tối kéo dài chừng sáu giờ, trao tặng chừng ba mươi phần quà. Pháo Thiên Minh rất tức giận là, chính mình không được cái nào. Đừng nói là hắn, mười người đứng đầu không ai rút được.
Trải qua một buổi tiệc lớn như vậy, năm tới, trận thi đấu tranh bá minh chủ võ lâm sẽ khuấy động tất cả mọi người chiến đấu hết mình. Dù sao cũng có rất nhiều người bỏ cuộc giữa đường, hoặc không tham gia là vì không có lòng tin vào bản thân.
Nếu nói rằng trận chiến tranh bá minh chủ trong Đại Hội Võ Lâm là Olympics mùa hè, thế thì trận chiến tranh bá bang hội chính là mùa Olympics mùa đông. Vấn đề này chỉ có thể trách người xem, bóng đá nữ dù đá hay đến đâu cũng chỉ gọi là hay chứ không bán được vé, đội trưởng đội tuyển quốc gia mới được hơn hai ngàn đồng. Còn bóng đá nam cho dù rác rưởi cỡ nào cũng là một đống tiền thưởng lớn, một thủ môn dự bị kiếm được hơn triệu mỗi năm.
Trong trận tranh bá bang hội, đừng nói những người không tham gia, cho dù là những người tham gia cũng không có tinh thần gì.
Đâu có giống thi đấu minh chủ, mọi người tham gia, phần thưởng là của chính mình. Còn phần thưởng của trận tranh bá bang hội là của người khác. Được vinh dự cũng chẳng có gì to tát, một bang hội lớn có đến cả vạn người, ngươi chỉ là một trong số đó. Trong tình huống như vậy, hệ thống cũng nhanh chóng quyết định: Trong tình huống chết không mất mát gì, giết chết đối thủ có khả năng rơi ra tiền hoặc trang bị, tỷ lệ rơi đồ cao thấp tùy theo chức vị trong bang, tương ứng với khả năng rơi đồ của các BOSS. Nói ngắn gọn là đừng coi người chơi là người chơi, hãy coi họ như quái vật. Tiêu diệt bang chủ không chỉ chiến thắng mà còn có thể nhận được trang bị tốt, vật phẩm tốt và rất nhiều tiền tiền. Một quyết định khác là mở màn hình lớn ở thành trấn, phát sóng trực tiếp miễn phí tại hiện trường. Đồng thời cũng cho phép đặt cược, chia thành đặt cược từng trận, đặt cược quán quân, cược số người tử vong, vân vân.
Sau đại hội minh chủ ba ngày là đại chiến bang hội, lựa chọn ngẫu nhiên giao đấu, áp dụng chiến thuật tiêu diệt từng đội một. Thí dụ bốn bang hội A, B, C, D. A và B đấu A thắng, C và D vẫn tiếp tục đấu. Khi đó A có thể nghỉ ngơi và bổ sung thuốc men. C và D đấu xong C thắng thì không được nghỉ mà phải đấu ngay với A, nghĩa là thắng càng nhanh thì càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi chữa trị.
Phần thưởng cho đội thắng đều là tăng cường cấp bậc bang hội, bổ sung cơ sở vật chất... Tuy nhiên, phần thưởng cho đội vô địch thì vô cùng lớn, bang hội vô địch có thể được chia một phần lãnh thổ của ba đại bang phái, có được địa bàn phát triển. Ba đại bang phái sẽ không bao giờ chủ động tấn công họ.