Người khác thì không biết, chứ sao Pháo Thiên Minh chẳng không có tinh thần gì, cầm điện thoại gọi: "Bà chủ Lãnh, Chử Trà đây."
"Chuyện gì?" Giọng Lãnh Nhược Tuyết rất bình tĩnh: Không phải thằng nhóc này định nhảy việc đúng lúc quan trọng đấy chứ?
"Ta nói thế này, dù sao thi đấu cá nhân ta đã thắng rồi. Ngươi và Huyết Ảnh và Lam Sắc gần như kết thúc rồi, ta thấy không cần tham gia chiến đấu bang phái nữa."
"Không được... Nghe ta nói đây, Huyết Ảnh rất bất mãn, hắn nói chúng ta so tài khả năng tổ chức chứ không phải năng lực cá nhân. Vì vậy trận cuộc bang hội mới là lúc quyết định phẩm chất toàn diện của một người."
"Ngươi đồng ý rồi à?" Pháo Thiên Minh vội vàng hỏi.
"Đều là con cháu thế gia... Hơn nữa, ta đã xem trận tranh tài minh chủ rồi, sau đó cảm thấy những lời hắn nói rất có lý... Dẫu sao ngươi cũng không cần lo lắng, có Lam Sắc ở đây rồi, muốn thua cũng khó, huống hồ còn có ngươi, Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa, còn có cả Tinh Ảnh trợ giúp, chắc chắn có thể giành ngôi đệ nhất."
Pháo Thiên Minh hậm hực cúp máy, đành phải đi giải quyết thủ tục rời bang của Thiên Hạ bang, sau đó tới Hoàng Gia Thiên Đường của Quyền Lợi bang tìm Lãnh Nhược Tuyết giải quyết thủ tục gia nhập bang, rồi chờ tới ngày mai tham chiến.
Ngày hôm sau, hệ thống công bố chi tiết về trận chiến giữa các bang phái. Điều này khiến các bang chủ phải liều mạng.
1. Bang chủ tử trận là thua.
2. Mỗi bang được bổ nhiệm năm Hộ pháp, sau khi tất cả Hộ pháp tử trận, Bang chủ mới xuất hiện trên chiến trường.
3. Cuộc chiến giữa các bang phái áp dụng hình thức tiêu hao, tất cả người chết sẽ bị rời khỏi phó bản, không được hồi sinh trong trận sau.
4. Khung cảnh đều là tiểu trấn, khoảng 5 km vuông, ra khỏi trấn sẽ bị coi là tử trận, nằm yên tại chỗ 3 phút không di chuyển sẽ bị đánh dấu và chịu sát thương từ hệ thống. (Tham khảo CS chống nấp hố).
5. Nếu có thuốc chữa thương, tốc độ hồi phục tính như người chơi, không có thuốc thì tùy vào thương tích mà chậm rãi hồi phục hay nặng dần thêm.
6. Người trong cuộc không thể liên lạc với bên ngoài.
Khi chi tiết này vừa được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là điều thứ ba, không được hưởng quyền sống lại, sẽ khiến chiến trường của các bang hội thêm hấp dẫn. Số người quan tâm tất nhiên tăng lên.
Pháo Thiên Minh thì chỉ lướt qua, không có hứng thú lắm, tiếp tục uống Cocacola ở quán rượu của mình cũng được. Lãnh Nhược Tuyết không có y làm hộ pháp, nên hắn đang suy nghĩ có nên xông lên đi chịu chết ngay trận đầu hay không? Sau đó rút ngân phiếu ra, hò hét một tiếng: Các đồng chí, đây là tiền bang phí của hạ, xin hãy gửi lên đại ca.
Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh nhấc máy lên nhìn, là tiểu nhị: "A lô!"
"Huynh đệ, đang bận gì đó?"
"Có việc cứ nói thẳng, chớ vòng vo." Trong mối quan hệ với Tiểu Nhị, Pháo Thiên Minh vẫn giữ khoảng cách. Tức là chỉ giúp đỡ khi có việc, không thì không gọi điện.
"Đại ca của chúng ta tìm ngươi đấy."
"Huyết Ảnh?"
"Đúng vậy, ngươi có rảnh dùng cơm không?"
"Không... à có!" Pháo Thiên Minh vừa nói quanh co vừa đoán đoán Huyết Ảnh mời mình có mục đích gì. Không lẽ định thu mua mình làm gián điệp, vạn nhất hai bang gặp nhau thì sai mình dò la tin tức?"Hay là mời lão đại ngươi đến quán rượu của hạ. Tất nhiên... ta sẽ chiêu đãi."
Tiểu nhị trả lời: "Như vậy e ngươi không tiện lắm, bên ta đã sắp xếp tiệc rượu ở phòng 208 Lạc Dương Tùng Hạc lâu, đang chờ ngươi đến đây."
"Vậy thì được, ta thay quần áo rồi liền sang đó ngay."
"Thay quần áo?" Tiểu Nhị buông điện thoại xuống hỏi: "Lão đại, cái gì gọi là thay quần áo?"
"A! Câu hỏi của ngươi rất cổ rồi. Ta đoán chẳng mấy ai người Trung Quốc hiểu nổi, thay quần áo chính là đi nhà xí đấy." Huyết Ảnh đáp xong lại hỏi: "Ngươi thật sự tin chỉ một mình hắn là đủ sao?"
"Được hay không được, lúc thi đấu minh chủ tỷ ngươi cũng đã chứng kiến rồi đấy. Nếu hắn không được thì chẳng ai làm được."... Lạc Dương
Pháo Thiên Minh vừa bước vào phòng, Huyết Ảnh đã nhanh chóng tiến lại nắm tay y rất nồng nhiệt: "Chử Trà huynh đệ, huynh đệ đến rồi sao. Đã lâu không gặp, chẳng lẽ bận rộn đến nỗi quên cả bằng hữu cũ à? Nếu không nhờ tiểu nhị mời, chắc ngươi cũng không chịu nể mặt ta."
Pháo Thiên Minh lập tức tỏ ra khách khí: "Ảnh ca, huynh nói gì thế, huynh đệ chúng ta sao lại khách sáo như vậy? Tuy gần đây quả thật có hơi bận rộn, huynh cũng biết ta vừa mới vang danh mà, bọn đại lý quảng cáo đại diện thương hiệu như con ruồi ngửi thấy mùi phân, xúm xít chạy tới hết. Xin lỗi, rất xin lỗi."
"Ta thấy đây là chuyện tốt mà. Ngồi đã, ngồi đã! Tiểu Nhị, báo tiểu nhị có thể đem món lên rồi." Huyết Ảnh thân mật giúp Pháo Thiên Minh kéo ghế, Tiểu Nhị thì chạy đi gọi tiểu nhị... Xem cách đặt tên đi.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Tiểu Nhị cũng không quay lại. Trong phòng chỉ có Huyết Ảnh với Pháo Thiên Minh. Huyết Ảnh rót rượu vào chén cho Pháo Thiên Minh rồi thở dài một tiếng: "Ài..."
Mẹ nó! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, còn diễn trò này làm gì? Pháo Thiên Minh lập tức hùa theo: "Ảnh ca có tâm sự gì không, cứ nói ra xem huynh đệ có chỗ nào giúp được không."
"Còn không phải vì nữ nhân ư!"
"Hả?" Pháo Thiên Minh phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.
Huyết Ảnh tiếp tục thở dài cười khổ: "Không muốn lừa gạt huynh đệ ngươi! Từ nhỏ ta đã là con ông cháu cha mà các ngươi vẫn nói đến. Cho nên, đối với nữ nhân, dù họ có trong sáng hay mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ta muốn, không mấy ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được. Nhưng... như tục ngữ đã nói, quả đúng là báo ứng, lão ca của ngươi lại đem lòng yêu một nữ nhân rất mạnh mẽ. Không sợ huynh đệ ngươi chê cười, ca có tình, muội vô ý, khiến cho ta phải ngày mong đêm nhớ, ngủ không yên giấc."
Pháo Thiên Minh xắn tay áo lên quát: "Thịt ả, là nữ nhân nào không có mắt như vậy, mà còn dám không nể mặt. Để huynh đệ đây thay ngươi chém chết cô ta!" Vừa nói vừa ra vẻ trẻ trâu.
"Đừng, đừng mà!" Huyết Ảnh liền vội vàng an ủi Pháo Thiên Minh đang nóng giận, nói tiếp: "Tình cảm là không thể cưỡng ép được. Ngươi cũng biết nữ nhân này, chính là đại tỷ trong bang phái hiện tại của ngươi, Lãnh Nhược Tuyết." Cả thiên hạ đều biết, chỉ mỗi ngươi là không hay!
"Ớ!" Pháo Thiên Minh bừng tỉnh: "Ra là cô ấy! Ảnh ca, chẳng lẽ huynh định nhờ huynh đệ ta nói giúp vài lời hay à? Nhưng thật sự không được đâu, ta còn hiếm khi được thấy mặt cô ấy."
"Không cần nói lời hay làm gì, lần này ta mời ngươi đến... Lão ca ta ăn ngay nói thật đây! Ta biết rõ, thực ra Tiểu Tuyết cũng rất có cảm tình với ta. Nhưng ngươi biết đấy, loại nữ nhân như vậy đều thích nam nhân mạnh mẽ. Cho nên cô ấy liền đưa ra một điều kiện khó khăn cho ta, nói ta phải dẫn dắt bang hội dành đệ nhất trong bang chiến, cô ấy mới chịu xem xét tạo quan hệ với ta."
"Cái này... ," Pháo Thiên Minh do dự nói: "Cái này hình như ta không giúp gì được đâu. Hơn nữa người ta còn là bà chủ của ta..." Nói đi, nhanh nói tới chuyện tiền bạc đi! Ta có thể nhảy việc.
Huyết Ảnh lập tức nghiêm mặt: "Cái này là tất nhiên rồi, bà chủ chính là cha mẹ nuôi dưỡng, dù thế nào cũng không thể động vào người ta. Ý ta là... có lẽ ngươi cũng biết, Lam Sắc là bạn thân của ta, nhưng bây giờ lại bị một nữ nhân quyến rũ, chưa nói tới chuyện khiến cho huynh đệ bất hòa, cha mẹ hắn còn cứ hai ngày lại tìm đến ta, bảo ta khuyên Lam Sắc đừng mê muội vào trò chơi nữa. Ngươi nói xem, hắn có thể bát nhân, nhưng làm sao ta lại bất nghĩa được? Người cần giúp vẫn phải giúp. Ai bảo ta hơn hắn vài tuổi!"
"Vậy ngươi định giúp cách nào?"
"Kỳ thực ta nói như vậy đã khiến huynh đệ khó xử rồi. Chỉ cần lần này bang hội của Tiểu Tuyết thất bại, chắc chắn nữ nhân của hắn sẽ không đoái hoài tới hắn nữa. Như vậy có lẽ ta có thể khiến hắn tỉnh táo trở lại."
Pháo Thiên Minh khó xử nói: "Theo ta được biết, Lam Sắc không đơn giản như thế."
"Chính vì như vậy mới khó. Nói thật, phe ta thật sự không có ai có thể hạ được hắn. Chắc chắn hắn là một trong Ngũ hộ pháp, nếu như..." Nói đến đây, Huyết Ảnh nhìn Pháo Thiên Minh bằng ánh mắt khó xử.
Pháo Thiên Minh vội vàng phối hợp: "Ảnh ca có gì phân phó xin cứ lên tiếng, không nói gì khác, chỉ riêng vì chuyện Ảnh ca trượng nghĩa với huynh đệ nhà mình như vậy, có bảo tiểu đệ leo lên núi đao, xuống biển lửa cũng tuyệt đối không thành vấn đề."
"Huynh đệ đã trượng nghĩa như vậy, ta còn giấu diếm nữa thì thật khó coi. Thật ra ta muốn mời huynh đệ, trong hoàn cảnh không lộ thân phận, hãy trừ khử hắn." Huyết Ảnh rất lo lắng nhìn Pháo Thiên Minh. Hắn biết có thể Pháo Thiên Minh có cách, nhưng nếu không muốn lộ thân phận thì yêu cầu sẽ cao hơn một chút. Cho dù có mặt nạ hay che mặt, nhưng khinh công, kiếm pháp, phi đao đều có thể dễ dàng bị nhận ra.
Pháo Thiên Minh hơi khó xử: "Cách à?..."
Có cửa rồi! Huyết Ảnh mừng rỡ, chỉ cần ngươi có cách là được rồi. Còn việc ngươi có làm hay không, đó không phải vấn đề.
"Chỉ cần huynh đệ có thể giúp ta hoàn thành việc này, chuyện hậu cần không cần bận tâm." Huyết Ảnh vỗ ngực nói: "Ta cũng không biết rốt cuộc huynh đệ phải tốn bao nhiêu tiền của, thế này đi, lão ca ta cũng không có tiền trò chơi gì, trước mắt đưa năm vạn tiền thật coi như đầu tư, cho dù thành công hay thất bại cũng coi như tiền công của huynh đệ. Nếu mọi việc thành công, lập tức lại đưa thêm 10 vạn, coi như ta cảm tạ huynh đệ." Huyết Ảnh biết lúc này không thể nói cám ơn xuông, cám ơn được bao nhiêu đồng, cứ dùng tiền nện thẳng vào mặt là tốt nhất.
Pháo Thiên Minh cởi mở cười nói: "Nghe những lời huynh nói, chúng ta nhắc đến tiền nhiều quá sẽ làm tổn thương tình cảm. Dù sao nếu Ảnh ac kiên quyết... việc này cứ giao cho tiểu đệ."
Huyết Ảnh lại gần thêm chút nữa, Pháo Thiên Minh vừa rủa thầm vừa nghiêng tai lại. Huyết Ảnh hạ giọng: "Nếu huynh đệ có thể giúp ta tìm ra nội gian trong Tinh Anh đường, mỗi người ta sẽ tạ ơn năm ngàn."
"Nội gian ư?" Pháo Thiên Minh choáng váng, dùng nội gian đào bới nội gian, chơi vô gian đạo à!
"Ít nhất có hai người, nội dung công việc của hai người ấy giống như ngươi, mục tiêu là hạ sát Ngũ hộ pháp bên ta và báo tin tức của bang hội ta."
"Làm sao ngài biết?"
"Ta có nội ứng ở chỗ Tiểu Tuyết."
Hóa ra hai bang hội này đều có kẻ phản bội, chẳng trách biết tin ta gia nhập bang vào nhanh như thế. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, hồng nhan hoạ thủy. Có điều hắn biết, đây cũng chỉ là trò chơi của kẻ có tiền, giống như năm đó Xa bị theo đuổi. Những người này để ý đến mặt mũi, chú trọng tu dưỡng, thứ duy nhất không coi trọng chính là tiền. Tiền với bọn họ chỉ là con số mà thôi.
"Cái này ta không dám cam đoan, ta chỉ có thể cố hết sức." Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi hỏi: "Có nên thuận tiện thịt luôn tứ hộ pháp khác không?"
Huyết Ảnh mừng rỡ: "Có có, mỗi người năm ngàn, trả ngay khi giết. Chẳng qua không thể lộ danh tính, tránh Tiểu Tuyết hiểu lầm. Ta thích nhất là kẻ phản bội, đặc biệt là có thể quay xe làm cho cả nhà chủ thuê điêu đứng."
"Được! Có điều Lam Sắc thực sự hơi khó xử lý, ta phải tìm cơ hội. Cách thì có nhưng không dám cam đoan. Vậy thế này đi! Nếu khi đối đầu với bang hội của ngươi mà ta vẫn không giết được hắn, thì năm vạn kia ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Huynh đệ, ngươi làm vậy là..." Huyết Ảnh nhìn ánh mắt kiên quyết của Pháo Thiên Minh, cuối cùng đành nhượng bộ nói: "Vậy thì tùy huynh đệ."
"Ừm... bên ta còn chút việc, ta xin cáo lui trước! Chúng ta sẽ thêm bằng hữu." Pháo Thiên Minh thấy đã nói gần đủ, lặng lẽ đặt một tờ giấy đã ghi sẵn dãy số lên bàn"
"Vậy ta không tiễn nữa, đi thong thả a!" Huyết Ảnh trở lại vị trí, cầm lấy mảnh giấy mà Pháo Thiên Minh vừa lưu lại, cảm thán: cùng một loại người, vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Mệt chết đi được.
Pháo Thiên Minh rời khỏi Lạc Dương, thở dài một hơi: Mệt chết đi được, ghét nhất là qua lại với loại người vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.