Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh đến một nhà quán trọ không người, đánh bài nhàm chán không chịu nổi, bên ngoài thì chém giết động trời. Đối mặt kỵ binh xung kích cường đại, Thiên Nhãn hạ lệnh tất cả mọi người đều lên nóc nhà, năm người một tổ tùy thời tiến hành tập kích vây giết.
Ái Niếp Niếp cũng không phải ngu ngốc, trước kia đã gặp chiêu thức như vậy, các kỵ binh tất cả đều là bảy người một tổ tiến hành tuần tra đường phố. Bắt được một người lộ ra bên ngoài là xuất thương đâm qua, mặc kệ có chết hay không, tuyệt đối không dừng lại.
Lúc này phó bản của Lãnh Nhược Tuyết- Lam Sắc lại hoàn toàn theo không kịp tiết tấu. Các kỵ binh vừa thấy hắn chặn đường, là tự phân tán trái phải xông qua, hoặc là có người cường hãn hơn trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu hắn. Lúc nhảy qua hoặc lướt qua, vẫn không quên giơ thương đâm loạn vào đầu hắn, khiến cho hai tay Lam Sắc chỉ có thể bảo vệ mắt. Một khi thương bị nắm lấy, lập tức vứt bỏ thương lao đi, dù sao cũng không phải loại hàng cao cấp gì, trong túi đồ toàn tính theo đống.
Toàn bộ kỵ binh, tất cả đều là kỵ binh, cũng coi như là một phong cảnh trong trò chơi. Hoàng Gia Thiên Đường vốn thuận buồm xuôi gió rốt cục đụng phải đá ngầm, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện cái chết đầu tiên. Có người thứ nhất thì thứ hai, thứ ba cũng không khó xuất hiện. Lãnh Nhược Tuyết và quân sư Thiên Nhãn thấy tình huống này không khỏi có phần gấp gáp. Dưới tình huống bó tay không có cách nào, bọn họ đồng thời nghĩ tới một người.
Thiên Nhãn lập tức gửi tin nhắn: "Chử Trà, tình huống bên ngoài là như vậy... Ngươi có biện pháp gì tốt không?"
"Đương nhiên là có biện pháp... Nhưng hắn là bằng hữu mà."
"Chẳng lẽ ta không phải bằng hữu của ngươi?" Hiển nhiên Thiên Nhãn hơi mất hứng.
Pháo Thiên Minh thở dài, cuối cùng không doạ dẫm theo kế hoạch, nhanh chóng trả lời tin tức: "Chui vào nhà dân, cầm đồ đạc đập bọn họ, thứ nhất là có thể đả thương người, thứ hai chặn đường, chăn bông có lửa là tốt nhất."
Pháo Thiên Minh mỉm cười nói với Tinh Ảnh: "Biện pháp đơn giản như vậy, vì sao bọn họ không nghĩ tới?"
Tinh Ảnh nhìn thấy tin tức trên nhóm bèn nói: "Ngươi nghĩ sao? Không phải bọn họ không nghĩ ra, mà là tư tưởng của bọn họ không thay đổi. Ví dụ như hai người đánh nhau, A đánh B đánh một quyền, lúc này B có thể lăn một vòng trực tiếp đấm hạ bộ A. Nhưng người bình thường có làm như vậy không? Người bình thường nhiều nhất là nghĩ cách tránh nắm đấm hoặc là chịu một quyền phản kích. Nhưng nếu đổi lại là người có bản lĩnh thường xuyên đánh đấm thì không giống vậy. Bọn họ cả ngày chỉ nghĩ làm cách nào phản kích hữu hiệu nhất, vừa thấy A xuất quyền tất tự nhiên sẽ lựa chọn phương thức phản kích tốt nhất. Thậm chí đã thành bản năng rồi."
"... sao ta lại cảm thấy mấy lời này của ngươi giống như đang mắng ta... cứ như nói ta suốt ngày gài bẫy thiên hạ, cho nên gặp chuyện là chẳng hề suy nghĩ đưa ra ý xấu. Có phải ý này không?"
Tinh Ảnh đau xót ném ra một đôi K: "Ngươi xem, ngươi lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử."
"Ngươi mà là quân tử, ta là xử nữ." Pháo Thiên Minh đánh tứ quý 3 kết thúc ván bài.
Tinh Ảnh ném bài nổi giận: "Không đánh nữa, đồ chơi bẩn mà không biết ngại."
"Chứng cớ!" Pháo Thiên Minh không nhanh không chậm nói.
"Còn cần chứng cớ, mở đầu ta đánh một đôi 3, ngươi lấy đâu ra tứ quý 3."
"... Ta quên mất... Rất xin lỗi. Nhưng Linh Tê Nhị Chỉ này dùng tốt thật." Pháo Thiên Minh hồi tưởng lại, tự kiểm điểm sâu sắc.
Tinh Ảnh cảm thấy hứng thú hỏi: "Biểu diễn xem."
Pháo Thiên Minh tay không, chỉ vào lá Át trên đống bài nói: "Xem kỹ này!" phát động... Không thành công, lại phát động. Cuối cùng cũng phát động. Tinh Ảnh chỉ thấy Pháo Thiên Minh nhích tay một cái. Lá Át trên bàn lập tức biến mất, đến tay Pháo Thiên Minh.
"Tốc độ thật nhanh." Tinh Ảnh sợ hãi thán phục.
"Chiêu này chuyên kẹp ám khí trong thiên hạ, không nhanh sao được? Ám khí gì cũng có thể phá được. Ta coi lá Át khí bí mật đều có thể phá vỡ. Ta coi lá Át đó như ám khí chậm rãi đánh tới, rồi kích hoạt Linh Tê nhị chỉ."
"Thế nếu đánh vào người khác thì sao?"
"Không được, chiêu thức này chỉ tập trung vào vật nhỏ, lại chỉ có thể trong tầm tay, cùng lắm là kẹp được chùm nho, không có tác dụng thực tế gì. (Quan trọng nhất là xác suất phát động của chiêu này chỉ có 33%)."
Tinh Ảnh tôn kính hỏi: "Ngài làm thế nào phát hiện ra có thể ăn trộm bài?"
"Vừa rồi chạm vào bài, ta đã nhận ra ngay."
Tinh Ảnh vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Huynh đệ, ngươi xem, sự thật bày ra trước mắt. Ngươi làm chuyện xấu của ngươi không chỉ là một thiên phú, mà còn là bản năng. Mấy thủ đoạn này của ngươi không còn suy nghĩ đến lợi ích, mà chỉ để thỏa mãn tâm địa xấu xa của ngươi."
"..." sắc mặt Pháo Thiên Minh tối sầm. Một tiếng bịch quấy nhiễu hai người đang nhàm chán. Một đệ tử Anh Hùng môn không hiểu sao va vào cửa, ngã sấp mặt trước mặt hai người.
Pháo Thiên Minh tốt bụng đỡ hắn ta dậy, đặt một cước lên mông hắn ta: "Còn không mau ra ngoài chiến đấu!"
Anh chàng lập tức ngã nhào xuống một lần nữa, vật lộn mới nói được câu: "Chết nhiều lắm rồi, hai vị lão đại đừng đùa nữa. Các huynh đệ chết thảm lắm rồi." Thiên Nhãn đã thay đổi chiến thuật, buộc Anh Hùng môn bỏ thương dùng đao công kích. Vốn dĩ lực lượng tổng hợp đã yếu hơn Hoàng Gia Thiên Đường, giờ lại bỏ đi thế mạnh của mình, bị đánh cho tơi tả. Cho dù Ái Niếp Niếp cũng không phải loại tầm thường, nhưng không địch nổi Thiên Nhãn chuyên nghiệp. Luyện, lúc nào cũng có thể tính toán chính xác điểm nào nên tấn công, điểm nào cần hỗ trợ. Chỉ một câu là tả hết: Binh bại như núi đổ.
"Huynh đệ, tên gì?" Pháo Thiên Minh nhét cho hắn ta một viên thuốc, đỡ ngồi bên cạnh hỏi.
"Tam Gia." Người chơi này có vẻ mệt mỏi đáp.
"... Thật lòng mà nói, cái tên này có phần vô sỉ. Ngươi có muốn trả thù không?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi.
"Muốn thì cứ muốn là được, nhưng mà..."
"Muốn cũng được, đây là mặt nạ, ngươi hóa thành bộ dạng ta đàng hoàng ở lại đây nghỉ ngơi, ta ra ngoài giúp ngươi dẹp yên mấy tên đường nhà ta."
Tam Gia vừa nghe vậy, nước mắt lưng tròng, nắm tay Pháo Thiên Minh nói: "Chử Trà huynh đệ, đại ca nhà chúng ta nói ngươi nghĩa bạc vân thiên, thật lòng mà nói, chúng ta đánh chết cũng không tin nổi. Nhưng hôm nay... thôi không nói nữa, từ giờ trở đi, Chử Trà đại ca bảo chúng ta hướng đông, chúng ta tuyệt đối không đi hướng tây."
Vậy đi hướng nam thì sao? Pháo Thiên Minh ôn hòa nói: "Yêu cầu duy nhất, ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này. Bao gồm cả đại ca, cha mẹ, và toàn dân."
"Tại sao lại như vậy?"
"Ài... Dù sao ta cũng là nhân viên của người. Mặc dù nghĩa khí giang hồ là trên hết, nhưng quả thật hơi vi phạm quy củ."
"Ngài thật sự quá vĩ đại. Xin ngài an tâm, cho đến lúc chết ta cũng không bán đứng ngài."
"Thế thì được, ta đi đây!" Pháo Thiên Minh cầm lấy loan đao của Tam Gia, đội mặt nạ của Tam gia rồi đi ra ngoài.
Tinh Ảnh khẽ lật tay lấy ra một bộ bài tú lơ khơ hỏi Tam Gia: "Chơi chút không?"
"Được."
"Biết võ công gì lạ không?"
"Không biết."
"Được, vậy chúng ta bắt đầu."
Pháo Thiên Minh ra khỏi quán trọ là thấy xung quanh PK khí thế ngất trời.
Trên mái nhà, phố chợ, nhà dân, thậm chí trên một cái bàn cũng là đao quang kiếm ảnh. Tập trung vào mục tiêu: Một trong các hộ pháp Thiên Thiên, cách 12 mét, đang 4 chọi 1.
Pháo Thiên Minh bước đi oai hùng cầm đao xông tới. Gã cao lớn đang bao vây thấy vậy hốt hoảng hô: "Tam Gia đừng tới đây tự sát, mau đi tìm đại đội!"
Pháo Thiên Minh không để ý, vừa chạy gần thì Thiên Thiên lập tức phân ra hai người ra nghênh đón. Pháo Thiên Minh vận mười thành nội, một chiêu đao hoàn mỹ vô cùng, thiên địa tất sát, không gì địch nổi, ngăn trước chắn sau, mai phục tứ phía... cuối cùng cũng phát ra đao quang rực rỡ. Đao quang lộng lẫy tới mức khiến mọi người gần đó đều dừng tay.
Đao không nhanh, nhưng bao trùm hoàn hảo. Người xem như thấy một quả cầu sáng lớn bao phủ hai bang chúng. Đao quang thăng hoa, sắp tới lúc bộc phát, hào quang càng thêm chói mắt. Mọi người trong lòng đều rướm mồ hôi, chờ đợi luồng sáng cuối cùng bộc phát.
Đột nhiên, tất cả ánh đao biến mất chỉ trong nháy mắt, kéo theo đó là sinh mạng hai người kia. Không gian tĩnh lặng, mọi thứ trở lại yên bình, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Lão Tam, hay lắm!" Các huynh đệ Anh Hùng môn lập tức reo hò, khí thế dâng cao. Bọn họ nhìn thấy một ánh đao vô địch quét tới hộ pháp Thiên Thiên.
Tam Gia thật trong quán trọ đỏ mặt, Tinh Ảnh an ủi: "Vinh dự hoàn toàn thuộc về ngươi, chỉ cần giữ bí mật là được."
"Ha ha." Tam Gia thật cười ngây ngô.
Lãnh Nhược Tuyết gọi điện báo Thiên Nhãn: "Phát hiện cao thủ số một phe địch, đường số hai, cẩn thận đề phòng..." Lãnh Nhược Tuyết dừng lại, hoảng hốt nói: "Thiên Thiên chết rồi, cao thủ kia dùng đao... đang đi về phía ngươi, mau gọi Lam Sắc bảo vệ ngươi."
"Nhanh vậy sao?" Thiên Nhãn hơi hoài nghi, mình ở phố số 1, cách phố của Thiên Thiên cả một con phố, ở giữa có hàng trăm người chơi phe mình, ngay cả trên mái nhà cũng không ít. Nhưng vừa cúp máy, Thiên Nhãn đã thấy trên phố số 2 đối diện xuất hiện một luồng đao quang cắt qua bức tường, lập tức xuất hiện một lỗ động lớn trong bán kính 1,5 mét vuông. Một người đeo mặt nạ đang lạnh lùng nhìn mình.
Đeo mặt nạ là cần thiết, nếu không Thiên Nhãn tinh tường như vậy, không lý do gì không phát hiện sơ hở. Pháo Thiên Minh nghĩ đến việc ra tay với Thiên Nhãn và Chân Hán Tử vẫn hơi ngại ngùng. Nếu thịt Lam Sắc thì không có gánh nặng tâm lý như thế... Dĩ nhiên Lam Sắc thì chém không chết được. Có điều y nhanh chóng tìm ra lý do cho mình: vì cứu vớt thiếu nữ lầm lỗi, để ngăn cản cô yêu người không đáng yêu, với tư cách là bằng hữu tuyệt đối không thể từ chối. Cho dù trong lòng day dứt, vì hạnh phúc tương lai của bằng hữu, mình vẫn phải làm... Ta thật quá vĩ đại rồi. Pháo Thiên Minh nghĩ thế, tinh thần phấn chấn trở lại, đao quang quét về phía Thiên Nhãn...