Đao quang rực rỡ, Thiên Nhãn tuyệt vọng...
Tục ngữ nói rất đúng, từ xưa anh hùng vốn bạc mệnh, từ xưa mỹ nữ có người theo sau. Ngay trong thời khắc lạt thủ tồi hoa này, một giọng nũng nịu vang lên bên trái Pháo Thiên Minh: "Thiên Sơn Lục Dương Chưởng".
Pháo Thiên Minh kinh hoàng, quả nhiên là Vụ Lý Hoa, cả người lẫn chưởng lao vào màn đao, nhắm thẳng lên đầu y. Trong lòng Pháo Thiên Minh thét lớn: Không được. Vội vã thu đao, chưa đao này hiện giờ có chém được Vụ Lý Hoa không, cho dù có chém chết cũng không dám ra tay! Vì sao không dám ra tay? Nhìn Lam Sắc là biết, nếu có thể không đắc tội với nữ nhân thì tốt nhất là đừng đắc tội.
Mười thành nội lực hộ thể, bùm một tiếng, Vụ Lý Hoa Hoa xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Pháo Thiên Minh, hất bay hắn lên không trung. Vụ Lý Hoa tranh thủ định đuổi cùng giết tuyệt, Thần Bò khởi động, theo sát Pháo Thiên Minh đang lơ lửng giữa không trung. Bùm bùm, lại hai chưởng chính xác nhắm vào mục tiêu.
Tiếp đó, hai người cùng rơi xuống trong nhà dân, Vụ Lý Hoa hét lên điên cuồng: "Thiên Sơn..."
Pháo Thiên Minh không để ý tới thương tích, vội vàng ép nội lực nói: "Hoa Hoa dừng tay."
"Giọng nói thật quen tai, Chử Trà? Tên khốn kiếp kia, dám dùng thủ đoạn này để mê hoặc ta, coi ta đánh đây!" Trong làn Vụ Lý Hoa, Hoa Hoa hơi ngớ ra nhưng lập tức lại bắt đầu điều chỉnh trạng thái.
Pháo Thiên Minh nhìn Lục Dương Chưởng càng lúc càng đến gần đầu mình, rơi vào suy nghĩ sâu sắc: Bản thân quá xem thường hành động của cao thủ, đó là sai lầm... Bản thân nên xem thường đối thủ về mặt chiến lược, nhưng lại coi trọng đối thủ trong chiến đấu. Y không nói thêm, vì y nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: Nếu mở miệng thì phải giải thích thế nào?
Nếu đổi thành Tinh Ảnh và Vô Song Ngư thì hai người sẽ lập tức hiểu ngay. Hơn nữa, họ còn có thể tích cực tham gia hành động cao cả của phe quốc tế cộng sản chống lại tư bản bóc lột.
Nhưng Vụ Lý Hoa thì khác, đầu óc của cô nàng hoàn toàn khác mình. Cô nàng này hoàn toàn không hiểu được bản chất sự việc, cũng như sự vĩ đại của y. Ngược lại, rất có thể Vụ Lý Hoa sẽ khuyên hắn từ bỏ cách mạng của mình để quy phục bóng tối của chế độ tư bản. Nếu không chịu sẽ đánh tới chịu.
Ngay khi Pháo Thiên Minh chờ cái chết, Lục Dương Chưởng của Vụ Lý Hoa đang đánh tới trước mặt y thì đột nhiên dừng lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của Vụ Lý Hoa, cô hóa thành ánh sáng trắng. Diễn viên quần chúng của Hoàng Gia Thiên Đường cười khẩy nói: "Năm trăm tiền đã về tay. Huynh đệ à, xin lỗi nhé, giờ phải giết ngươi rồi." Nói rồi rút kiếm đâm thẳng xuống...
Pháo Thiên Minh thở dài, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Tên này kia chính là thuộc hạ của ai đó, rất có thể là gián điệp của Huyết Ảnh. Hắn đã ký kết hiệp ước trả năm trăm tiền thật cho mỗi cao thủ bị giết. Gặp phải cao thủ lạc đàn như thế này quả là hiếm có, nên hắn lập tức tận dụng thời cơ Vụ Lý Hoa không phòng bị...
Mặc dù bị thương nặng, Pháo Thiên Minh vẫn là Pháo Thiên Minh. Đối thủ là Vụ Lý Hoa là một chuyện, còn đối thủ là kẻ khác thì lại là chuyện khác. Một chiêu Nhạn Phi tránh kiếm, sau đó vung đao đâm thẳng tên diễn viên quần chúng kia.
Thế này là sao? Bản thân là nội gian, lại có nội gian muốn giết mình. Bản thân khinh bỉ nội gian cùng thân phận với mình nên giết tên nội gian này đi... Tại sao lại khinh bỉ? À, do hợp đồng của bản thân trả 5000. còn tên kia chỉ có 500. Làm nội gian vì 5000 và vì 500 là khác nhau về bản chất. Huống hồ, hành vi của bản thân còn có mặt rất vĩ đại.
Pháo Thiên Minh chạy trốn, phía sau đuổi theo ráo riết. Huynh đệ trong Anh Hùng bang đã tử trận 2/3, chỉ còn 70 người cầm cự ở ngã tư phố đông, hoàn toàn không có khả năng yểm trợ hỏa lực cho Pháo Thiên Minh giả dạng làm Tam Gia. Lúc này, Pháo Thiên Minh đang phải sử dụng cách chạy trốn vất vả nhất: không thể dùng đến khinh công tuyệt đỉnh, chỉ có thể mở hai thành nội lực để chạy. Khi quân địch đuổi sát thì tăng thêm nội lực, khi cách xa thì giảm bớt nội lực...
Dựa vào thân pháp, chạy đến phố Đông cũng thật không dễ dàng, vừa nhìn thấy Ái Niếp Niếp cưỡi ngựa qua lại phối hợp tác chiến, Ái Niếp Niếp thấy Pháo Thiên Minh liền vội vàng hô to một tiếng: "Kỵ binh xông lên một, ứng cứu Tam Gia."
Trong phạm vi này này, Anh Hùng bang vẫn có quyền lên tiếng, bốn kỵ binh ứng tiếng nhảy lên ngựa, lao đến cứu viện...
Pháo Thiên Minh đến bên cạnh Ái Niếp Niếp, kéo tên này lại gần, sau đó vội vàng nói bên tai hắn: "Đốt, đốt hết cả trấn."
Ái Niếp Niếp vừa nghe lời này, như âm thanh của trời cao vọng vào tai, khiến hắn lập tức tỉnh ngộ. Bèn gấp gáp ra lệnh: "Mọi người châm lửa đốt tất cả nhà cửa có thể đốt được. An toàn là trên hết. Tiểu kỵ binh bảo vệ an toàn cho người đốt lửa. Lên!" Kế sách thật cao minh, đốt sạch nhà cửa là thành đất bằng, kỵ binh trên đồng bằng mới là vương giả.
Cho dù đốt không phẳng, trong nhà dân cũng khó lẩn trốn được, quan trọng nhất là, kỵ binh có thể nhanh chóng vượt qua đám cháy, còn người thì khó khăn hơn nhiều. Ái Niếp Niếp hồi hộp nắm tay Pháo Thiên Minh, nhỏ giọng hỏi: "Trà ca, ngài đang diễn cảnh gì vậy? Chẳng lẽ là Quan Vân Trường một mình năm ải?"
"Ta với Quan Nhị ca vẫn còn chênh lệch một chút, dù sao ta còn trẻ hơn hắn, thành tựu kém đi một chút cũng là bình thường." Pháo Thiên Minh hạ giọng hỏi: "Sao ngươi biết là ta?"
"Che mặt, giọng nói, lại thêm ý xấu, không còn ai khác."
"Giữ bí mật, giữ bí mật."
"Đương nhiên, đương nhiên."
Trong trấn vô danh, ngoại trừ hai đầu phố, khắp nơi đều là kiến trúc, đây cũng là do hệ thống bố trí, quá dễ ẩn nấp. Giờ phút này, ngọn lửa lớn bắt đầu lan tràn từ phía đông, trước tiên ngăn chặn đội quân của Hoàng Gia Thiên Đường tiếp tục tiến công. Anh Hùng bang phái ra năm người cảm tử, xông vào phố số một và hai phóng hỏa khắp nơi. Cộng thêm kết cấu gỗ, ngọn lửa bùng cháy dữ dội không thể dập tắt. Lãnh Nhược Tuyết vội vàng gọi mọi người rút lui tập hợp ở phía đông...
Giữa biển lửa, Tinh Ảnh thản nhiên ném ra một loạt bài, nói với Tam Gia đang hoảng loạn: "Sợ rồi à?"
"Không... không có." Tam Gia lau mồ hôi lạnh, vô cùng thán phục thái độ bình tĩnh của Tinh Ảnh: "Nhưng nếu không xông ra ngoài, e rằng chúng ta sẽ bị nướng chín mất thôi."
"Sinh ra ở đời ai mà chẳng chết?" Tinh Ảnh lạnh lùng ném thêm một loạt bài nữa rồi nhắn tin cho Lãnh Nhược Tuyết: "Ta và Chử Trà đang trốn trong vại nước, không sao đâu!"
"Lời ngươi nói cũng đúng, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn còn hy vọng sống sót à? Nếu hy sinh một cách mù quáng như vậy, e rằng có lỗi với mọi người."
"Ngươi có biết Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa hồi sinh không? Ngươi có biết chiến sĩ vô sản sẽ bất tử trong ngọn lửa không? Ngươi có biết cao thủ rèn luyện như thế nào không? Ví dụ Chử Trà vì sao có thể trở thành cao thủ? Bởi vì hắn từng bị Hỏa Kỳ Lân thiêu đốt hai lần. Chân Hán Tử trở thành cao thủ là vì đã chết đuối hai lần, Dương Quá đứt một tay thành đại hiệp. Hạ Hầu Đôn mù một mắt trở thành danh tướng... Ông trời giao phó trọng trách cho người nào... Ừm... Tóm lại là trước khi trở thành đại hiệp, ngươi phải thanh toán tiền bạc cái đã. Tổng cộng đánh hai mươi ván, mỗi ván 10 vàng, hai mươi ván ngươi thua sạch, hơn nữa mỗi lần đều bị nhân đôi, hai ván không bài thì miễn tính, tổng cộng... Ngươi đưa 400 vàng là được."
"..." Chân Tam Gia lau mồ hôi lạnh. Chử Trà ngay thẳng và Tinh Ảnh tham tài, tin đồn giang hồ quả nhiên không đáng tin cậy.
Ái Niếp Niếp kéo Pháo Thiên Minh sang một bên hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây? Hiện tại ta chỉ còn năm mươi người, đường chủ đã chết sạch. Bọn chúng vẫn còn hơn một trăm người, lực lượng chủ chốt vẫn đông đảo, cho dù giao chiến chính diện e rằng cũng không chống đỡ nổi."
"Vậy thì tổ chức một đội cảm tử mười mấy người, thừa dịp ánh lửa và khói đen bốc lên xông qua giết bớt. Sau đó lại chuẩn bị một đội cảm tử mai phục, đợi khi chúng đuổi giết đội thứ nhất vào trong làn khói, thì lập tức xông ra tấn công."
Ái Niếp Niếp lệ rơi đầy mặt: "Đây không phải bang hội của ngươi nên mới coi đội cảm tử lại rẻ mạt hơn cả cải? Cứ giày vò qua lại như thế, e rằng vốn liếng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, đến lúc đó biết làm sao đây?"
Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Gì cơ? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn thắng à?"
Ái Niếp Niếp kiên định gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Pháo Thiên Minh dứt khoát từ chối: "Quá vô lý rồi, căn bản là không thể nào. Ngươi chỉ cần nói một điểm thôi, ngươi làm sao giết được tên Lam Sắc kia?"
"Cái này không thành vấn đề." Ái Niếp Niếp thần bí chỉ xuống bên cạnh nói: "Ở đây có cái hố sâu mười mét hố, bây giờ chúng ta đi lên không có việc gì, nhưng mà chờ Lam Sắc tới gần, ta sẽ kéo dây thừng rút lá sắt ra. Sau đó mọi người cùng nhau hỗ trợ lấp hố lại."
"Chôn sống à?" Pháo Thiên Minh kinh hoàng bổ sung: "Đầu tiên phải chọn một tảng đá lớn, trước hết đập choáng rồi mới chôn xuống. Nếu không cho dù khinh công của người ta không tốt vẫn có thể giẫm đất trèo lên. Tốt nhất có thể bắt thêm vài con rắn."
"Ta sẽ sai người đi chuẩn bị, ..."
"Đội cảm tử đầu tiên không thay đổi. Ta theo đội cảm tử thứ hai xuất phát, lôi kéo Lam Sắc đến cái bẫy."
"... Chử Trà, ngươi tính toán với chủ thuê như thế, trong lòng có áy náy không?"
Pháo Thiên Minh u ám đáp: "Đương nhiên rồi, nhưng vì bằng hữu, vì tình hữu nghị, ta hy sinh một chút cũng không tính là gì. Dĩ nhiên không thể hy sinh thì đừng hy sinh, cứ để nỗi day dứt nặng nề này bao trùm cả đời ta, coi như sự trừng phạt với chính mình."
"Ta..." Ái Niếp Niếp bỗng thấy muốn cùng Chử Trà hợp tác với Lãnh Nhược Tuyết.
Ngọn lửa cháy khắp trấn nhỏ, đội cảm tử mười người dùng áo quần bịt miệng mũi, ánh mắt toát lên vẻ kiên nghị. Dục hỏa trùng sinh, sau trận chiến này, bất luận thắng bại, từ nay về sau bọn họ không còn cô đơn...
Pháo Thiên Minh nhìn các dũng sĩ thở dài: Có thêm kiến thức cứu hỏa là rất quan trọng. Nghe nói trong đám cháy càng cao thì nhiệt độ càng gay gắt, khói bay lên trên, lửa quấn quanh giữa không trung. Chiều cao của người cộng với ngựa... Thôi mình bò đi cho nó an toàn.
Ái Niếp Niếp vung tay hô hào: "Các huynh đệ! Có một số người đã chết nhưng họ vẫn còn sống, có một số người tuy còn sống nhưng thực ra đã chết. Các rất vinh quang, cũng rất dũng cảm. Bởi vì các vị chính là người chết nhưng sẽ sống mãi kia, ta tuyên bố, đội cảm tử Hoạt Tử Nhân xuất phát, diệt sạch sinh vật ở phố tây!"