Phố đông trống trải, Thiên Nhãn kiểm kê nhân số, để cho mọi người tranh thủ ăn uống và chữa thương. Kết quả chiến đấu hơi kém, hai trong ngũ hộ pháp đã hy sinh, Thiên Thiên chiến tử, Tinh Ảnh do nhiệt độ quá cao đun sôi vạc nước mà chết. Còn Pháo Thiên Minh, vì sao không chết? Y trả lời là mình trốn trong giếng.
Lãnh Nhược Tuyết không còn để tâm đến sinh tử của hai người kia nữa, cô chỉ bận tâm làm thế nào để tiêu diệt Anh Hùng bang ở phố tây. Nơi đó có khoảng bốn trăm mét đất trống, tấn công trực diện đương nhiên không thành vấn đề, nhưng trước sức tấn công của kỵ binh, thương vong sẽ rất thê thảm. Trong tình thế bế tắc, cô quyết định cho Vô Song Ngư đi do thám trước, còn Lam Sắc thì đợi lửa nhỏ đi xem tình hình phố tây. Dù có bản đồ toàn cảnh, góc nhìn cũng bị hạn chế bởi kiến trúc, khiến hai bên không thể thấy nhau, chỉ có thể quan sát khu vực xung quanh và hai con đường chính, huống hồ bây giờ chỉ thấy khói lửa mù mịt.
Một trấn nhỏ có thể cháy bao lâu? Theo tiểu thuyết võ hiệp, thường là một đêm hoặc một ngày một đêm. Chỉ có chờ đến sáng sớm lửa mới tự tắt. Chưa thấy phim ảnh hay sách vở nào miêu tả đám cháy lớn nào có thể dập tắt vào buổi trưa hay chiều tối.
Trong hoàn cảnh đó, đội ngũ mười người cảm tử quân của Anh Hùng bang đột ngột xông ra từ biển lửa, xuất hiện ở phố đông nhưu thần tích. Đám kỵ binh bị bỏng nặng, vừa thoát khỏi đám cháy, hít thở không khí mát lạnh mà như được tiêm thuốc kích thích, hô vang "Đánh chết mẹ Tam Gia!" rồi xông vào đám đông kinh ngạc.
Bọn họ không trách bang chủ bắt mình phải chịu lửa thiêu, mà càng thù hận ý đồ xấu xa của Tam Gia. Dù lửa không thể làm đau, nhưng vẫn nóng. Cho dù hệ thống giới hạn nhiệt độ ở năm mươi độ, năm mươi độ vẫn làm khổ người ta...
Pháo Thiên Minh nói với Lãnh Nhược Tuyết là mình đang trốn trong giếng. Thực tế không phải là nói dối, hiện giờ y đang tắm mát trong giếng nước ở ngã tư phố đông. Đầu nóng hổi, chân mát lạnh. Băng hỏa lưỡng trọng thiên, đời người hiếm khi được hưởng. Y không có ý định hạ độc thủ với Thiên Nhãn và Chân Hán Tử, loại độc kế này với người lập chí thành đại hiệp như y vẫn có chướng ngại tâm lý rất lớn. Mặc dù hiệp khách thường làm điều mà kẻ khác không hiểu, thậm chí bị mọi người chửi rủa, nhưng việc này vẫn khó có thể biện minh, nhất là Vụ Lý Hoa sớm muộn cũng sẽ tìm đến.
Chính vì vậy, nhất định phải hạ được Lam Sắc phải hành động, kẻ này đạo đức suy đồi - theo lời nhận định của Vụ Lý Hoa lên án vụ việc của Phá Phá; võ công vô sỉ - Tinh Ảnh chỉ trích thần công rùa đen của hắn! Rất đáng bị diệt... Pháo Thiên Minh cũng đồng ý với phần thưởng ám sát! Không giết hắn thì muôn dân phẫn nộ, trừ hại cho dân chính là bổn phận của mỗi người trong giang hồ. Đương nhiên cũng có ý muốn lấy lòng Vụ Lý Hoa.
Đội cảm tử với thành quả chiến đấu 1 đổi 2. Ngoại trừ một người, tất cả đều đã tử chiến. Người còn sống là do Ái Niếp Niếp dặn phải kéo kẻ địch vào trong làn khói.
Lãnh Nhược Tuyết nổi giận... Phải, rất tức giận. Đối mặt với bang phái võ công đơn điệu, chiến pháp đơn điệu, nhưng trước thì bị thiệt hại năm mươi người kèm theo hai trong ngũ hộ pháp, sau đó lại mất thêm hai mươi người trong đợt phục kích. Giờ còn phải tấn công phố tây, không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người. Cô tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Ái Niếp Niếp.
Không thể phủ nhận, Lam Sắc rất ngoan ngoãn, đặc biệt là khi không nắm được ngôi vị minh chủ võ lâm lại càng thêm ngoan ngoãn ít nói. Hắn đọc được tâm trạng thiếu nữ từ trong lời nói Lãnh Nhược Tuyết. Có các nam nhi như ta ở đây, há có thể để một cô nương chịu ủy khuất sao? Vì thế hắn nói một câu, sau đó hơn mười thủ hạ của hắn học theo đội cảm tử phe địch, bao vây lấy mũi miệng lần mò về phía phố tây...
Bộ binh đi qua hầm lửa, cũng không thấy hơn gì so với kỵ binh. Người ta ở trên cao, nhưng tốc độ cưỡi ngựa của người ta cũng nhanh hơn chút ít so với khinh công bình thường. Cho nên dù hơn mười đội viên kia cảm thấy bên cạnh Lam Sắc rất an toàn, nhưng cũng không ngăn được trong lòng bọn họ ân cần thăm hỏi toàn bộ nữ giới trong nhà của Lam Sắc.
Đội phản cảm tử đang ai oán, một luồng đao quang theo một người bịt mặt từ bắn ra trong giếng cổ, hai người cách giếng cổ gần nhất đã tử trận.
Pháo Thiên Minh cười khà khà, chỉ đao về phía Lam Sắc nói: "Có gan thì đấu tay đôi. Những người khác tìm chỗ nào mát mà chơi." Y nhét hai hạt đào vào trong miệng, nói ra câu này, đừng nói người khác không biết y là ai, ước tính ngay cả mẹ y cũng không nghe ra. Đương nhiên hạt đào là do Ái Niếp Niếp tài trợ hữu nghị, không thu tiền.
Đội viên phản cảm tử vốn coi thường sinh tử của đồng đội, trong lòng vô cùng tán thành đề nghị của Pháo Thiên Minh, không khỏi nảy sinh ý nghĩ tồi tệ hóa ra kẻ địch cũng rất đáng yêu.
Đương nhiên, Lam Sắc cũng không để mình mất mặt: "Thúc ngựa tới đây!"
"Ngựa chết rồi..." Pháo Thiên Minh bi thương.
"Ta... Ta bảo ngươi đến đây thịt ta đii." Lam Sắc nổi giận, còn có cả người Trung Hoa nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
"Ngươi... còn có yêu cầu ti tiện như vậy à?" Pháo Thiên Minh trừng đôi mắt nhỏ thuần khiết, vô cùng là kinh ngạc.
"Ta... Ta giết ngươi." Lam Sắc nổi giận đùng đùng, xông đánh một quyền.
Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng tránh né, một đao chém thẳng xuống.
Lam Sắc mỉm cười, quả nhiên đao Pháo Thiên Minh chém trên người hắn chẳng khác nào chém vào kim cương. Pháo Thiên Minh thất kinh, vừa phân tâm là bị quyền của Lam Sắc đánh trúng ngực, phun ra hai ngụm máu nhỏ, vội vàng bỏ chạy bán sống bán chết.
"Đuổi theo!" Lam Sắc ra lệnh một tiếng, đội viên phản cảm tử bắt đầu hoạt động đánh rắn dập đầu. Nhưng... vấn đề đã xuất hiện, đội viên đội phản cảm tử truy đuổi chó rơi xuống nước như chó chết, kết quả vừa kéo dãn khoảng cách với Lam Sắc, Pháo Thiên Minh bay ra cho một đao. Đao xuất ắt thấy máu, người may mắn không chết cũng bị trọng thương, chỉ có thể gọi đồng bọn hỗ trợ nâng mình rời xa chiến trường.
Cuối cùng tám đội viên phản cảm tử vây chặt lấy Lam Sắc tiến hành truy đuổi. Tất nhiên vẫn có người phát hiện ra dấu hiệu bất thường, bên mình tăng tốc thì người ta cũng tăng tốc theo. Cho nên bọn họ nghiêm túc cảnh cáo Lam Sắc: "Hộ pháp, ngươi xem có bẫy gì không?"
Lam Sắc nổi giận, tự mãn đáp lại: "Cho dù có bẫy thì đã sao? Đứng trước thực lực, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là vớ vẩn." Hắn không để bất kỳ mai phục nào vào mắt, thậm chí cả kỵ binh xông trận cũng khinh thường, huống hồ là mấy trò mưu mô xảo quyệt. Nếu không phải vì lúc trước tốc độ của mình quá chậm, lại bị Pháo Thiên Minh quấy rối, rất có thể hắn đã chiếm được phố tây. Đương nhiên hắn không biết người đi trước mình là ai, nếu biết đó là Pháo Thiên Minh thì dù cho mười cái gan cũng không dám đuổi theo. Từ Đại Hội Võ Lâm có thể thấy, ngoài trận đầu ra thì người này hoàn toàn không thể hiện võ công gì cũng đánh bại đối thủ. Dùng từ thâm sâu khó lường để miêu tả còn thấy chưa đủ, hèn hạ vô sỉ mới thực sự là cách mô tả chính xác mà giang hồ đưa ra.
Đuổi mãi không kịp là vì Lam Sắc quá chậm chạp. Bên chạy trốn cũng không hăng hái vì kẻ truy đuổi quá chậm. Một đuổi một chạy như vậy cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám lửa, tới vùng đất trống rộng lớn, chính là phố tây nơi Anh Hùng bang tụ tập.
Đám người phố Tây đang cầm đá, giống như đang thi đấu nội công, vừa thấy kẻ địch xông tới là làm theo chỉ thị của bang chủ, giả vờ kinh hoàng, rồi giả vờ lúng túng không biết làm gì, thậm chí còn không ném đá xuống. Lam Sắc phá cười lên, vung tay ra lệnh: "Giết! Báo thù cho các huynh đệ chết thảm!"
Đội hình phản cảm tử tinh thần phán chấn, đặc biệt là chú ý tới người treo mác bang chủ đang một mình gặm trái táo nhìn mình, máu nóng sôi sục. Xưa kia Trương Dực Đức lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, hôm nay có diễn viên quần chúng nào đó xông qua đám cháy đoạt mạng bang chủ phe địch. Tám con sói lao thẳng tới bang chủ phe địch.
Lúc này, người che mặt đã đến từ trước, lặng lẽ đứng trước mặt bang chủ phe địch. Tám con sói lập tức biến thành tám chú cừu con, dừng bước nhường đường. Lam Sắc rất hài lòng trước hành động của diễn viên quần chúng, cười lạnh rồi tiến về phía Pháo Thiên Minh và Ái Niếp Niếp - vị trí lãnh đạo của mình vĩnh viễn bất di bất dịch.
Một bước, hai bước, ba bước... Khi Lam Sắc bước tới bước thứ bảy, một người cưỡi ngựa không cầm đá đột nhiên xông tới. Lam Sắc chỉ cảm thấy lòng bàn chân ma sát, rồi thân mình chìm xuống, thầm hô không ổn, khinh công bị suy giảm 20% khiến hắn rất oán giận loại bẫy này. Nhưng hắn không ngờ trong chiến tranh bang hội lại có kẻ xảo trá đào hố như vậy.
Tất cả những chuyện này có 50% công lao thuộc về Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh. Ái Niếp Niếp đã sớm nhìn thấy hai người chạy trên phố số 2, biết Lam Sắc cũng ở Hoàng Gia Thiên Đường. nên gấp rút ra lệnh đào hố bẫy. Đợi Pháo Thiên Minh tới, dùng kỵ binh che khuất tầm nhìn của hai người...
Lam Sắc vừa rơi xuống đáy hố, chỉ cần hai giây là hắn sẽ có hơn trăm cách thoát thân, nhưng ngay lúc này Ái Niếp Niếp bất ngờ đổ một đống dây thừng cắt sẵn xuống hầm, rồi ra vẻ hoảng sợ la hét: "Rắn!".
Lam Sắc rất hợp tác kêu la theo: "Rắn!" Khi tỉnh táo lại đã hết ba giây. Ba giây sau hắn đã không thể chạy thoát. Năm hòn đá lần lượt rơi xuống, ba bang chúng gần nhất cầm xẻng xông tới. Lam Sắc chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy bầu trời biến mất.
Khiến người xem bên ngoài càng thêm tức giận là một bang chúng thấy đang lấp xong lại thúc ngựa lao ra, sau lưng chở một cái cối đá. Sau đó ba người xẻng đất, một người kéo cối đá. Nhưng sức sống của Lam Sắc còn giống con gián hơn bất cứ ai, tất cả mọi người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cái hố không ngừng nhô lên, cứ như sẽ đột nhiên phá đất chui ra.
Lúc này Ái Niếp Niếp nghiến răng, đưa ra mệnh lệnh cực kỳ bi thảm thứ ba: "Lên!".
Bốn gã cao to theo tiếng xuất hiện, mỗi người nắm một đoạn dây thừng, điểm trung tâm của dây thừng là một đoạn xà nhà... Thứ này ở phương nam hiếm thấy, nhưng phương bắc lại khá nhiều. Tên khoa học gọi là đóng cọc, chủ yếu dùng cho xây nhà xây móng, cũng dùng để gia cố đê điều. Bốn người đồng thời kéo dây thừng, khúc gỗ lớn ở giữa bị kéo lên cao, sau đó đập mạnh xuống mặt đất. Thật ra, nền đất được đập như vậy rất chắc chắn, ít nhất có thể phòng ngự động đất cấp sáu.
Ba phút sau, một bộ quần áo Ma Giáo cấp 60 đột nhiên xuất hiện trên miệng hố, cuối cùng Lam Sắc cũng ngỏm.