Lam Sắc chết, người khó chết nhất mà giang hồ đồn đại, gần đây chết khá thường xuyên. Điều này có nghĩa là võ công cao thấp thực ra cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là trí tuệ con người. Ngài không thấy, lao động trí óc và lao động chân tay có khác biệt à?
Bên phía Lam Sắc chết chưa đầy năm phút, ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã thông báo có mười một vạn tiền thật vào tài khoản. Huyết Ảnh phái đã cử người chuyên theo dõi trận đấu này. Người hữu tâm và kẻ vô tâm quả thực khác nhau, người ta dễ dàng đoán ra kẻ che mặt chính là Pháo Thiên Minh. Hơn nữa, Huyết Ảnh vốn coi tiền bạc như rác rưởi, cho dù Pháo Thiên Minh chỉ bỏ một chút xíu công sức thôi, hắn cũng sẽ không nuốt lời về mặt tiền bạc, bởi hắn hiểu rõ nếu không thực hiện lời hứa kịp thời, người ta sẽ bán đứng âm mưu của mình. Như vậy dù thắng, trong mắt Lãnh Nhược Tuyết cũng coi là đã thua.
Xong việc, Pháo Thiên Minh lợi dụng lúc pháo hoa còn dữ dội, chạy đến phố thứ hai gỡ bỏ mặt nạ và khăn che mặt, rồi thoải mái vận khinh công quay về đường đông.
Pháo Thiên Minh vừa đến, tinh thần chiến đấu của đám đông lập tức được khích lệ trở lại. Tuy rằng chủ lực đã đổ, nhưng vẫn còn một minh chủ võ lâm sống sót. Một cao thủ mang đến không chỉ sức mạnh thực lực, mà còn có cảm giác an toàn và sứ mệnh lãnh đạo.
Thiên Nhãn vội vàng kéo Pháo Thiên Minh sang một bên, hạ giọng hỏi: "Có phải là ngươi làm không?"
"Không phải." Pháo Thiên Minh khẳng định.
"Ta chưa nói việc gì, sao ngươi đã biết không phải do ngươi làm?"
"Hừ! Nhà không phải ta đốt (chỉ đưa ý tưởng), Lam Sắc không phải ta giết (Thuộc hạ của Ái Niếp Niếp làm). Dù sao thì việc gì đi nữa cũng không liên quan tới ta."
Thiên Nhãn chăm chú nhìn Pháo Thiên Minh ba giây, cô không thấy chút áy náy hay xấu hổ nào trên gương mặt y. Sau đó cô lại hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, việc đó đã xong chưa?"
"... Cái này... Ờ... Cái đó..." Pháo Thiên Minh không thể trả lời câu hỏi như vậy.
"Ngươi thật sự nhẫn tâm để Tiểu Tuyết theo gã con ông cháu cha kia sao?"
"Đều là con ông cháu cha mà... !" Câu hỏi của Thiên Nhãn rất sắc bén, khiến đầu óc Pháo Thiên Minh nhức nhối.
"Tiểu Tuyết là cháu nhà giàu!" Thiên Nhãn lập tức chỉ ra khác biệt về bản chất giữa hai người.
"..." Pháo Thiên Minh ngước mặt lên trời, hoàn toàn không thể trả lời.
Thiên Nhãn: "Ván này nếu ngươi không thuận tiện ra tay, thì nghĩ cách giúp ta đi. Làm sao cho giành chiến thắng mà thiệt hại ít nhất."
Pháo Thiên Minh do dự: "Mình không thể vừa ăn nhà tây vừa ăn nhà đông, giờ lại còn ăn luôn cả nhà nam được. Dạ dù sao mình cũng phải có khuôn phép đạo đức."
"Ài! Thôi bỏ đi." Thiên Nhãn thở dài xoay người nói: "Đúng là khiến ngươi khó xử rồi."
Pháo Thiên Minh nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng giữ Thiên Nhãn lại: "Được! Cô cứ làm như vậy... Cam đoan là không có thương vong."
Thiên Nhãn kinh ngạc hỏi: "Hắn dựa vào đâu mà tin tưởng ta?"
"Ta đảm bảo!"
Thế là một màn xấu xa nhất trong bang chiến bắt đầu...
Pháo Thiên Minh, Thiên Nhãn và Ái Niếp Niếp trải qua ba phút đàm phán, Ái Niếp Niếp vung tay lên, toàn bộ bang chúng xuống ngựa chỉnh tề, Pháo Thiên Minh cho từng kiếm một tiễn bọn họ tống về quê nhà. Sau đó Ái Niếp Niếp giao dịch đống trang bị rơi ra với Pháo Thiên Minh, cuối cùng lưu lại một câu: "Sau khi ta ra ngoài, sẽ gửi số tài khoản cho ngươi."
Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi: "Ngươi không sợ ta không trả tiền sao?"
"Sợ cái gì, vốn không nghĩ sẽ là đối thủ của các ngươi. Chúng ta đã giết được Lam Sắc, bang phái kiếm đủ danh dự. Lại nói không phải chỉ có một vạn tiền thật thôi sao? Cho dù các ngươi không cho, Chử Trà cũng có thể trả thay các ngươi. Ta giúp hắn xử lý một tên Lam Sắc, hắn đã kiếm mười lăm vạn. Còn chưa tính hai đường chủ kia..."
Thiên Nhãn hít vào một hơi lạnh, chỉ tay vào Pháo Thiên Minh, không thốt nổi thành lời.
Pháo Thiên Minh vỗ tay ngọc của Thiên Nhãn, cười hì hì nói: "Con người mà, không ăn tiền phi nghĩa thì không giàu được. Chớ kinh hãi như thế."
"Ngươi không biết xấu hổ sao?" Thiên Nhãn trách hỏi.
"Áy náy à? Không biết. Việc này trong công ty là rất rất bình thường. Bí mật chèn ép đối thủ cạnh tranh, há chẳng phải chuyện thường tình à?"
"Chèn ép? Hay là ngươi cũng thích Tiểu Tuyết?" Thiên Nhãn ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Pháo Thiên Minh im lặng một lúc rồi nói: "Ta rất không ưa chuyện đùa của nữ giới như cô. Hơn nữa ta nghiêm cảnh cáo, cô không được xúc phạm nhân phẩm của ta như vậy."
"... Có chỗ nào xúc phạm ngươi?"
"Cô lại đi nói ta thích cô nương kia? Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta chưa từng chịu sỉ nhục lớn như vậ, nếu không phải nể mặt thứ đó. Ta đã lập tức phản bội rồi! Hừ!" Pháo Thiên Minh xuất kiếm đâm chết Ái Niếp Niếp. ... Thời gian nghỉ ngơi. Cho dù Hoàng Gia Thiên Đường đã vất vả rất lâu, song đối thủ còn mất nhiều thời gian hơn, xem ra nhân phẩm của đa số người còn kém hơn Lãnh Nhược Tuyết .
Lãnh Nhược Tuyết thân thiết thăm hỏi, thịt sát thương binh, xem xét tình trạng tiếp tế thương binh. Thiên Nhãn vẫn đuổi theo Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi nói xem cô ấy có điểm gì không tốt?"
"Xin lỗi đại tỷ. Ta sai rồi." Pháo Thiên Minh thành thật nhận lỗi: "Trong con mắt cóc ghẻ của chúng ta, loài sinh vật khác như thiên nga rất ghê tởm. Chúng ta nhìn thịt thiên nga cũng giống như nhân loại nhìn thịt heo. Thịt ngon là đúng, nhưng muốn người và heo cùng ngủ chung một chỗ, đó là điều tuyệt đối không thể. Vậy nên đại tỷ đừng so đo với cóc ghẻ như ta."
"À!" Thiên Nhãn than thở.
Lại thế nữa rồi, lại tới nữa rồi! Trong lòng Pháo Thiên Minh gào thét, miệng ngậm chặt, ta không phối hợp. Xem ngươi làm sao đây?
"Thật ra ngươi cũng thấy, ta có tình cảm khó hiểu đối với Tiểu Tuyết. Từ nhỏ cô ấy đã rất mạnh mẽ, giống như nam nhi. Sau đó dần dần... thật ra không phải là theo nghĩa truyền thống ấy, ta cũng không ghét nam giới. Cho nên ta muốn tìm ra khuyết điểm của cô ấy, xem ta có thể không thích cô ấy nữa không."
"Ta không lừa cô đâu. Khuyết điểm của cô ấy trong mắt người như cô không phải khuyết điểm, nhưng trong mắt chúng ta thì có. Trước hết ta cũng thích nữ nhân mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không thể mạnh mẽ hơn ta quá nhiều, nếu không sẽ rất mất mặt. Kế đến, ta hơi sợ cô ấy. Thật đấy! Cô khó mà cảm nhận được. Nhưng cô ả này... À, vị tiểu thư này... vì lợi ích gia tộc mà có thể bán đứng tất cả mọi người xung quanh, thậm chí bao gồm cả chính mình. Cô ấy là loại người thích đánh cờ, phu quân, bằng hữu vân vân chỉ là quân cờ của cô ấy. Tuy luôn che giấu, nhưng một khi cần... cô hiểu chứ?"
"Ý của ngươi là Tiểu Tuyết không có tình cảm riêng. Mọi việc đều làm theo lý trí. Có phải như vậy không?"
"Đúng! Chính là ý này. Cũng giống như vệ tinh chuyển động theo quỹ đạo của mình. Bằng hữu chỉ là phương tiện của cô ấy, nhưng nếu bằng hữu nào đó cản trở đường đi của cô..."
"Ta xấu xa như vậy sao?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai hai người. Pháo Thiên Minh và Thiên Nhãn giật mình quay đầu lại, Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười lạnh lùng nhìn cả hai.
Pháo Thiên Minh kéo Thiên Nhãn tức giận mắng quát: "Đã bảo cô đừng nói xấu bạn gái của Tinh Ảnh rồi. Cô còn nói, còn bắt cả ta nói." Pháo Thiên Minh quay đầu chỉ trích Lãnh Nhược Tuyết: "Cô cũng thế, nghe lén người khác nói chuyện mà không thấy xấu hổ à, còn là bang chủ của một bang phái nữa đáy. Ta cũng cảm thấy mất mặt thay. Hừ!" Nói xong quay đi.
Thiên Nhãn vội vàng giải thích với Lãnh Nhược Tuyết: "Chúng ta vừa nói Tiểu Tuyết, chính là cô bé có khinh công rất tốt kia... Không phải cô đâu! Ta đi xem tình hình mọi người trước đã!" Nói xong vội vã chạy trốn. Bị bắt quả tang nói xấu sau lưng người ta thật sự quá mất mặt, Thiên Nhãn vô cùng khâm phục Pháo Thiên Minh, trong tình huống đấy vẫn có thể giữ vững bình tĩnh trước hiểm nguy, càng thêm khâm phục khả năng đánh tráo của y. Dĩ nhiên khâm phục nhất vẫn là da mặt y, câu nói đó không phải ai cũng có thể thốt ra được.
"..." Lãnh Nhược Tuyết một mình ở lại, hoang mang bối rối.
Sau khoảng nửa giờ nghỉ ngơi, khoảng trăm người còn lại của Hoàng Gia Thiên Đường bắt đầu hành trình mới. Lần này đối thủ của bọn họ chính là Tinh Anh môn... Không biết Tinh Anh môn là cái môn gì? Thế thì rõ ràng là không tập trung đọc đoạn trước rồi, chính là một phân đà của Huyết Ảnh. Đại ca dẫn đầu cũng là nhân vật quen thuộc với Pháo Thiên Minh - Cocacola. Có Cocacola đương nhiên cũng có Khoai Lang. Mọi người không biết bọn họ là ai? Mời coi lại đoạn sa mạc.
Hai nhánh quân đối đầu trên đường số một và số hai. So với Hoàng Gia Thiên Đường. trên nóc nhà lẫn dưới đất đều là người, Tinh Anh môn thê thảm hơn quá nhiều. Tất cả tụ tập cũng chỉ chừng ba chục người, lại chỉ còn dư lại một hộ pháp cuối cùng. Điều khiến lòng người đau xót là còn có một số thiếu tay mất chân.
"Chử Trà." Trong bầu không khí căngt hẳng này, Khoai Lang nhảy ra vẫy tay chào hỏi. Thiên Nhãn mặt nhăn lại: Chẳng lẽ tiểu tử này lại định phản bội?
"Là cô à! Sao cô lại đến đây?" Pháo Thiên Minh cũng nhảy ra. Cocacola bồn chồn ngồi trên hàng ghế khách quý: Sao lại thân mật với nam nhân khác như vậy?
"Đúng vậy, gặp nhau thật may mắn. Ngươi cầm minh chủ võ lâm, ta còn chưa chúc mừng ngươi đấy."
"Ai da, chức vị đó chỉ là hư danh mà thôi, không đáng treo bên miệng. Hơn nữa trận đấu kia quá ít hồi hộp, ta cũng không có mặt mũi bày tiệc rượu ăn mừng."
"Ha ha! Ngươi vẫn hài hước như thế." Khoai Lang cười tươi roi rói, nhưng Cocacola rất bực tức, chỉ muốn một đao chém chết hộ pháp duy nhất còn lại kia, xuống dưới mắng nhiếc tên vô lại dám câu dẫn người có chồng. Nhưng hình như hộ pháp chính là Khoai Lang...
"Khụ!" Thiên Nhãn bước tới, hạ giọng nói bên tai Pháo Thiên Minh: "Ngươi lại muốn làm gì đấy?"
"Bằng hữu gặp mặt tâm sự chuyện trò thôi mà!" Pháo Thiên Minh rất bất mãn nói: "Khoai Lang. Chúng ta uống Cocacola. Các ngươi giao đấu trước đi."
"Lại lười biếng à?" Toàn thể Hoàng Gia Thiên Đường. cùng phát ra tiếng gầm thét... trong lòng. Mà tiếng gầm thật sự là từ Chân Hán Tử và Vô Song Ngư. Bọn họ tin chắc Pháo Thiên Minh sẽ không hạ độc thủ với mình, cho nên la hét càng hăng hái.
"... Chúng ta vẫn nên đánh thôi. Người ta đang có ý kiến kìa." Khoai Lang rút kiếm ra, gương mặt không mấy vui vẻ. Liên tục tác chiến ba trận không được nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới gặp được một người quen tán gẫu vài câu, vậy mà cứ bị quấy rầy liên tục.
"Động thủ đi. Khoai Lang là của ta, đừng chiến giành." Pháo Thiên Minh quay người dặn dò, Cocacola trên ghế khách quý giơ chân: Là của ta cơ mà
"Giết!" Thiên Nhãn vung tay lên, toàn thể Hoàng Gia Thiên Đường đồng loạt bùng nổ, xông thẳng về phía Tinh Anh môn.
Trận chiến diễn ra không có gì bất ngờ. Ý chí chiến đấu, quân số, võ công của Hoàng Gia Thiên Đường đều chiếm ưu thế tuyệt đối, chưa đầy năm phút đã chém sạch toàn bộ địch nhân. Nhưng lúc này họ đau buồn phát hiện, minh chủ võ lâm, đệ nhất cao thủ lại vẫn chưa hạ gục nổi vị hộ pháp duy nhất của đối phương. Hai người vừa đấu kiếm qua loa vài chiêu, vừa uống Cocacola để bên cạnh, tán gẫu một hồi, rồi lại giao đấu tiếp. Chân Hán Tử liếc mắt ra hiệu với Vô Song Ngư, hai người lén lút tiến lại gần, rồi đột ngột tung ra một đòn đánh úp, liên thủ đánh Khoai Lang thành ánh sáng trắng. Pháo Thiên Minh tức giận quát mắng: "Con mẹ nó. Giờ mới chịu ra tay. Tán dóc đến khô cả nước miếng rồi."
"..." Chân Hán Tử, Vô Song Ngư ngơ ngác hỏi trời xanh.
Cocacola cuối cùng cũng lao ra. Không thèm vận công, gầm thét xông tới định cắn chết tươi Pháo Thiên Minh. Nhưng... chưa được ba bước, đã bị một đám bang chúng chém thành ánh sáng trắng. Quả không hổ là bang chủ, rơi ra toàn là đồ tốt.