Mọi người đã từng trải nghiệm ngồi tù chưa? Chưa từng bị bắt thì ít nhất cũng từng vào trại tạm giam chứ? Cũng chưa? Đồng chí à, thế thì không đúng rồi, những tiện nghi này đều do người dân đóng thuế mà có, không vào ở vài ngày thì sao xứng đáng với tiền của mình không? (Đùa thôi, cá nhân Hà Tả đề nghị bãi bỏ hình phạt tù, những ai cần bị tù thì nên xử bắn cho xong, vừa tiết kiệm được nhiều nguồn lực xã hội, vừa có thể đóng góp cho công cuộc kế hoạch hóa gia đình. )
Chưa từng làm cai ngục, nhưng có lần Pháo Thiên Minh quả thực từng báo cáo tạm giam một lần, tất nhiên là sau khi nhập ngũ, bằng không những ai có tiền án tiền sự sẽ không được phép nhập ngũ. So trong trò chơi, đặc điểm lớn nhất của việc ngồi tù là nhàm chán giống nhau. Đặc biệt, ngồi chung phòng giam với một kẻ cứ ngồi bất động một chỗ là cực kỳ nhàm chán. Lần đầu còn có đồng bọn, có thể tụ tập chơi mạt chược; lần thứ hai có Vụ Lý Hoa để chơi bài và tán gẫu; đến lần thứ ba thì có Thiên Hậu làm bao cát, ngồi trong ngục giam nhưng trải nghiệm phong phú. Nhưng hôm nay...
Một tiếng đồng hồ sau, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nữa hỏi: "Đại tỷ à, có phải cô đang suy ngẫm những vấn đề triết học về ý nghĩa cuộc sống của nhân loại hay không?"
Thiên Nhãn vẫn lơ đãng vuốt tóc, nghe Pháo Thiên Minh nói xong bèn quay đầu hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ?"
"Ta nói, ngươi cũng không lo lắng tình hình chiến sự bên Tiểu Tuyết à?"
Thiên Nhãn ừ một tiếng, lại chìm đắm trong trầm mặc mười phút. Đột nhiên, lên tiếng: "Ta muốn rời bỏ nơi này một thời gian."
Pháo Thiên Minh lười biếng đáp lại: "Ừ."
"Theo ngươi, ta nên đến đâu?" Thiên Nhãn hỏi.
"Ta đề nghị cô ra ngoài vũ trụ," Pháo Thiên Minh đáp.
"Ta đang hỏi ngươi về trò chơi. Ta chẳng có bằng hữu nào khác."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Đi đâu à? Đây chỉ là trò chơi thôi, thích đi đâu thì cứ đi."
"Ví dụ?" Thiên Nhãn hỏi.
"Còn phải ví dụ làm gì nữa," Pháo Thiên Minh nói."Mọi người chơi trò này cả ngày vất vả như chó, phải luyện cấp, làm nhiệm vụ, phải đánh nhau, phải mua đồ, phải yêu đương. Ai mà chẳng mong có thể kéo dài một phút thành hai phút chứ?"
Thiên Nhãn nghi ngờ hỏi: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ như đang bàn về thời gian làm việc đấy."
Pháo Thiên Minh đáp: "Thời gian làm việc à? Thà rằng có thể rút ngắn hai phút thành một phút còn hơn. Thôi được rồi! Ngươi thật sự không biết đi đâu, ta sẽ giới thiệu vài nơi cho ngươi."
"Ừ, ngươi nói thử xem." Thiên Nhãn nổi hứng thú.
"Ngươi muốn hưởng thụ hàng ngàn nam nhân theo đuổi thì đến Anh Hùng bang, nếu ngươi ưa ngồi quây quần tốp năm tụm ba tán gẫu với nhau thì đến Phượng Hoàng môn. Nếu muốn không bị trói buộc thì một thân một mình đi giang hồ."
"Ta đi cùng ngươi nhé?"
"Không được ." Pháo Thiên Minh từ chối ngay.
"Tại sao?"
"... Ta sẽ tự ti!"
"Vậy ta nên đi đâu bây giờ?"
Pháo Thiên Minh gãi đầu. Thật đúng là không dễ bố trí. Cô nàng này bao năm qua chỉ sống vì Lãnh Nhược Tuyết, rời đi quả thật có phần mờ mịt. Đề cử cô ấy đi theo Hoa Hoa? Không được. Cô nàng này có tiền lệ rồi, cẩn thận thịt luôn cả Hoa Hoa. Bây giờ lưu manh nhiều như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì sao, chẳng phải thành ra mình có lỗi với tổ quốc và nhân dân. Đi cùng Tinh Ảnh? Sẽ thành người thứ ba, khơi mào chiến tranh gia đình... Pháo Thiên Minh lấy giấy bút ra vừa địa chỉ nói: "Cô đến nơi này tìm một nha đầu tên là Kiếm Cầm, chơi với cô ấy, sẽ rất kích thích đấy."
Thiên Nhãn nhận lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Hoa Sơn?"
"Cô tới Hoa Sơn nhắn tin cho ta, ta sẽ đưa tin cho cô ấy đi đón cô. Cô phải biết rằng cao thủ bình thường mở kết bạn."
"Cảm ơn nha!"
"Đừng khách khí, chơi hai ván không?" Pháo Thiên Minh bị lừa gạt cho qua chuyện xong lại muốn lừa tiền.
"Được, bài brit."
"Bài brit?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi: "cá nhân ta đề nghị chơi bài tiến lên hoặc ù?"
"Ngươi không biết?" Thiên Nhãn cẩn thận hỏi.
"Ai bảo... Từ Barracat, 21 tới bài nói dối ta không gì không làm được. có điều ta chỉ chơi qua bài brit cấp thành phố, còn liên hệ tới quốc tế. Cô phải nói qua cách chơi trước đã, phải chi tiết và nghiêm túc."
Thiên Nhãn cũng không vạch trần, nhịn cười nói: "Được."
Trong ngục, hai người vô ưu vô lo mà chơi bài brit, nước mắt Lãnh Nhược Tuyết chảy xuống. Đường Đường gia này đúng là lợi hại ... Ít ra là cô nhìn ra bọn họ bị hại. Ba mươi mấy người bên Phượng Hoàng bang phần lớn là võ công cao cấp, nhưng trăm người trong Hoàng Gia Thiên Đường đều là võ công cao cấp, tuyệt học không trọn vẹn cũng không ít, huống hồ còn có cao thủ như Chân Hán Tử và Vô Song Ngư... Nhưng mà... nhưng mà... những từ ấy thật chướng tai gai mắt nhưng vẫn phải nói, ngay từ đầu Đường Đường đã lợi dụng ưu khuyết điểm của các phái, mà tiến hành tàn sát phe của Lãnh Nhược Tuyết.
Thí dụ, hai bang chúng Phượng Hoàng bang không vũ khí đối đầu bốn bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường có trường kiếm. Hai bang chúng bên Phượng tránh sáng hai bên, một kỵ binh trực tiếp lao về phía bốn bang chúng bên Hoàng, không quan tâm có giẫm chết ai hay không, bốn bang chúng bên Hoàng đương nhiên phải lẩn tránh. Lúc này hai bang chúng bên Phượng đã giết tới, hợp cùng nhau công kích bốn bang chúng phe Hoàng. Lúc này bốn bang chúng phe Hoảng đang hoảng hốt lúng túng. Đường Đường gia âm hiểm còn ẩn giấu đệ tử Nga Mi, chậc, Thiên Địa Đồng Thọ, kiếm xuất người đi.
Bang chủ chỉ ra lệnh được cho hộ pháp. hộ pháp lại phải ra lệnh cho toàn bộ bang chúng. Hộ pháp duy nhất Chân Hán Tử vùi đầu vào so chiêu với Mã, căn bản là không thể cân đối nhịp độ tấn công. Trong khi Đường Đường gia lại lợi dụng ưu thế tập trung lực lượng, ba đánh một, năm đánh một, thậm chí bảy đánh một, hợp lực tiêu diệt đối thủ chỉ trong giây lát. Sau khi tiêu diệt, người trước trận không chữa thương, người sau trận người khỏe mạnh đột ngột xông lên, tạo thành ba làn sóng.
Chiến đấu ở đầu phố số 1 thì bùng nổ. Nhìn thì như bang chúng phe Hoàng vây xung quanh phe Phượng, nhưng bang chúng phe Hoàng nhiều người lại không dùng được. Tiền quân bị ngăn trở, vậy thì lên nóc nhà nhảy từ trái phải, nhưng tất nhiên việc này cũng bị Đường Đường tính toán trong đó, bốn bang chúng Anh Hùng môn phe Phượng không có việc gì dựng thẳng cây thương lên trên, nếu người nhảy không cẩn thận, rất có thể sẽ biến thành mứt quả. Ai cũng biết, năng lực phòng không của Anh Hùng môn là đứng đầu trong Thập Đại Môn Phái.
Trước không được, trái phải không dám, vậy thì vòng ra sau nóc nhà, công kích thương binh của kẻ địch. Nhưng các bang chúng phe Hoàng vòng quanh đằng sau bang chúng phe Phượng, đều sợ hãi phát hiện, tất cả thương binh đều là muội muội Nga Mi, hai người một tổ cầm kiếm canh gác. Đối phó với một Thiên Địa Đồng Thọ thì thân thủ hiện tại vẫn có thể tự tin tránh được, nhưng nếu hai người cùng dùng, không chết chính là tổ tiên phù hộ.
Có thể thấy biểu hiện của cao thủ sẽ ảnh hưởng tới chiến cuộc...
Chân Hán Tử khổ chiến với Mã, hai người chiến lực tương đương. Mà Vô Song Ngư ở phụ cận chơi đùa với Diệp Tử, Vô Song Ngư cũng không dám đẩy Diệp Tử vào chỗ chết, chỉ có thể ra từng chiêu chập chạp lề mề. Hắn không có cảnh giới cao như Pháo Thiên Minh, coi chuyện phản bội còn đơn giản hơn ăn điểm tâm. Nhưng hắn càng không dám làm thịt vợ của bằng hữu... tuy hắn và Mã không quá quen thuộc... , nhưng Xe, Pháo Thiên Minh còn có Đường Đường thì rất quen thuộc. Vì hạnh phúc tương lai mà hiện tại chỉ có thể kiên định với đường lối cách mạng ta không liều mạng ta cũng không phản bội, ta lười biếng có được không?
Nhưng cục diện như vậy chỉ duy trì vẻn vẹn mười mấy phút, dù sao đệ tử Nga Mi không phải máy móc, trọng thương cũng cần thời gian khôi phục. Mà các bang chúng phe Hoàng bị đấu pháp này làm cho nổi nóng, lấy hai đổi một lao vào chỗ chết.
Đường Đường dùng hết biện pháp, tổ hợp Yển Nguyệt trận bên ngoài. Địch nhân đến gần, bên ngoài co rụt lại, tầng bên trong tập kích. nhân viên tầng thứ hai hỗ trợ... Nhưng không bột khó gột nên hồ, nửa giờ sau, bang chúng phe Phượng trên chiến trường còn lại: Đường Đường, Diệp Tử. Sau Về phần Mã sau khi trận địa bị phá đã đồng quy vu tận với Chân Hán Tử.
Sắp thắng rồi, Lãnh Nhược Tuyết lại không cười ra được. Ngược lại, cô muốn khóc. Võ công, khí chất nhân số đều áp đảo, xuất hiện thương vong gần ba đổi một, bang chúng phe Phượng tử trận ba mươi người, bang chúng phe Hoàng chết trận tám mươi người, chỉ còn thừa hai mươi lăm người, hơn nữa người ta còn có một bang chủ cấp BOSS, còn không biết mang đi mấy mạng người.
Đường Đường vẻ vang mang theo một người cùng chết, Xa xuất hiện, khá hài lòng với kết quả này. Cô không định ra tay, cười nói với một bang chúng phe Hoàng gần đây: "Chuyển lời cho đại tỷ của các ngươi, bất kể là nhìn người hay là năng lực điều khiển bộ hạ, cô ta đều kém ta không phải chỉ chút xíu." Nói xong ngửa mặt lên trời cười dài, giơ chưởng tự sát...
Một chưởng này như cho Lãnh Nhược Tuyết một cái bạt tai, cục diện chỉnh thể thì cô đã thắng, nhưng trong trận giao chiến giữa người nối nghiệp hai gia tộc cô lại bại trận. Bản thân đầu tư gần trăm vạn vào trong trò chơi này, lại đào góc tường, sắp xếp là nội gian. Thế nhưng người ta không tiêu pha một đồng đã đánh mình tơi bời hoa lá. Mặc dù Thiên Nhãn thất thủ là ngoài ý muốn, nhưng người ta có đồng đảng là đệ nhất cao thủ Pháo Thiên Minh, chẳng phải cũng không đứng về phe cô ta hay sao?
Lãnh Nhược Tuyết uể oải quan sát chiến trường, hai mươi mấy tên thương binh sĩ khí giảm sút... Sau 20 phút, cuối cùng đối thủ tiếp theo của Hoàng Gia Thiên Đường cũng xuất hiện. Bang hội là phân đà số một của Tinh Ảnh đường, bang chủ tên là Trùng Tựu, cũng là nhân vật cùng Long Thành đứng hàng số ba ở Thiếu Lâm.
Lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới cười phá lên: Trời cao đã phù hộ ta, ta vẫn là con cưng của ông trời. Cô viết một bức thư, rồi giao thư cho một bang chúng thân tín...
Bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng hết, Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi: "Không muốn đến quán rượu của ta uống vài chén sao?"
"Ta chỉ uống nước thôi." Thiên Nhãn cười đáp lại, cũng không từ chối lời mời của Pháo Thiên Minh.
Hai người bước vào truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, cùng nhau sững sờ, hai người lại xuất hiện ở Vô Danh trấn, trong khi cách đó không xa, Lãnh Nhược Tuyết vẫn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi. Bốn giờ đồng hồ, món ăn cũng nguội lạnh, thế nào mà bang chiến vẫn chưa kết thúc.
Thiên Nhãn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trùng Tựu kia chính là người của Tiểu Tuyết. Ta nghĩ Tiểu Tuyết phái người đi báo tin cho hộ pháp đã mua chuộc sẵn, sau đó hộ pháp báo cho Trùng Tựu. Trùng Tựu đuổi tất cả thành viên trong bang ra ngoài bang hội. Rồi cứ thế trò chuyện bốn canh giờ để chờ chúng ta."
Ba giây sau khi Thiên Nhãn xuất hiện, Lãnh Nhược Tuyết quay lại ghế khách quý. Pháo Thiên Minh thầm mắng: Mẹ nó. Sau đó đi qua đâm kiếm đánh chết Trùng Tựu.
Trận quyết chiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Hoàng Gia Thiên Đường còn hơn 20 người vs Vô Địch môn còn lại hơn 300 người...