"Một mình ngươi có thể đánh được bao nhiêu người?" Trong thời gian nghỉ ngơi Lãnh Nhược Tuyết rất nghiêm túc hỏi Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Khó mà nói, ngươi phải biết rằng cao thủ có rất nhiều thủ đoạn, trừ phi là đánh nhau với những môn phái cứng nhắc, nếu không đừng nói đến đấu ẩu đả, một đánh hai cũng không phải là không có nguy cơ nhận tiền an ủi."
"Vậy à." Lãnh Nhược Tuyết cau mày rời đi.
"Sao lại là cô? Chẳng lẽ còn thấy có thể thắng?" Pháo Thiên Minh hỏi Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn đáp: "Cô vốn có hai chiêu sát thủ, chiêu thứ nhất cô ấy cố ý dặn không thể nói cho ngươi biết, bảo ngươi có thể bán đứng cô ấy. Thứ hai là trên người cô ấy có một vũ khí bí mật. Nhưng nhân số bên ta thực sự quá ít, cô ấy không chắc chắn."
"Ngươi nói vũ khí bí mật có phải là sau khi sử dụng sẽ xuất hiện một con Khổng Tước, là vật phát nổ giống như bom hạt nhân đúng không?"
Thiên Nhãn vô cùng kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"
"Ngươi nói cho ta biết, đó là cái gì trước đã."
Thiên Nhãn thở dài: "Có phải chuyện gì ngươi cũng muốn chiếm lợi không? Vũ khí đó tên là Khổng Tước linh, do Tiểu Tuyết mua với giá rất cao. Hiệu quả rất khủng khiếp, tất cả mọi người trong phạm vi 50 mét đều phải chết, trong phạm vi 100 mét có 80% cơ hội đâm mù. Nhưng điều kiện sử dụng cũng rất hà khắc. Trước tiên thời gian hồi chiêu là 12 tiếng. Thứ đến... Ví dụ người chơi cấp 50 sử dụng, mục tiêu dưới cấp 60 đều trong phạm vi tấn công, cấp trên 60 thì không bị thương tổn. Mỗi lần sử dụng giảm 3 cấp. Lúc ở tuyết nguyên Tiểu Tuyết đã dùng 2 lần, kết quả cấp độ rớt xuống 44. Gần đây luyện lại được 2 cấp, nay là 46. Vì thế chỉ có thể đánh được người chơi cấp 56 trở xuống."
"Còn không bằng đưa người chơi cấp cao hơn một chút cầm đi giết BOSS?"
"Đi đâu mà tìm được người chơi cấp cao lại đáng tin cậy? Trước đây, sát thủ nổi lên khắp nơi, cộng thêm tuyết nguyên mất cấp, bây giờ lên được 60 cũng không nhiều. Hơn nữa BOSS nhà người ta đều là nhân vật cấp 90 trở lên, đừng mơ mộng nữa. Này! Nói xem làm sao mà ngươi biết được?"
"Chúng ta thân thiết lắm sao? Đừng có này, xin hãy gọi ta là Thanh Mai tiên sinh."
"Đừng có đổi chủ đề." Thiên Nhãn không phải người tầm thường, không chịu nói theo y.
"Ừm... Chuyện là thế này... ngày đó ở tuyết nguyên không phải cảnh đẹp lắm sao? Ta leo lên cao ngắm cảnh, kết quả vô tình nhìn thấy cô ấy, rồi lại vô tình nhìn thấy cô ấy sử dụng vũ khí kia..."
"Vậy có phải ngươi lại vô tình, mượn luôn Kim La Hán của người ta không?" Thiên Nhãn mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.
"Ừm... hình như đã từng xảy ra chuyện đó."
Thiên Nhãn nghiến răng: "Ngươi cũng phải biết xấu hổ chứ? Nói thế nào thì người ta cũng là sếp của ngươi cơ mà? Người ta mất 6 cấp vì hưởng thụ niềm vui thành công, mắt thấy sắp rời khỏi tuyết nguyên, ngươi lại ra tay như vậy? Ngươi có biết ngày đó cô nổi giận thế nào không?"
"Nổi giận? Rất bình thường. Ta vừa thấy cô đã có cảm giác bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể nổi nóng." Chỉ cần không nhắc đến Kim La Hán, các việc khác đều nói được.
"Ài... Ta cảm thấy mọi chuyện xấu trên đời này đều do ngươi một mình chiếm hết."
"Cái này ta không đồng ý. Ít ra thì AIDS cũng không phải do ta gây ra." Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời, thể hiện thái độ vô vi.
"Ta..." Thiên Nhãn vừa tức vừa buồn cười, thực sự không biết nên nói gì. Đối phó loại người này, thần tiên đến cũng bó tay.
Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?"
"Che giấu tội lỗi cũng là một tội lỗi."
"Vừa rồi không phải chúng ta cùng phạm tội rồi ư?" Pháo Thiên Minh cười đểu.
"Ta... không muốn nói chuyện với ngươi nữa." Thiên Nhãn mặt đỏ bừng, vung tay bỏ đi.
Cuối cùng, trận bang chiến mà toàn vũ trụ chú ý đã bắt đầu, mặc dù không phải đối thủ cùng đẳng cấp và kết cục đã định trước, nhưng dù sao đây cũng là trận chiến lớn. Mọi người chen chúc trước màn hình lớn, cùng chờ đợi một dấu chấm hết trọn vẹn cho Đại Hội Võ Lâm lần này.
Khung cảnh vẫn là ngôi làng vô danh, nhưng lần này có khác biệt, Huyết Ảnh ra lệnh một tiếng, phía đường số 2 bị đám bang chúng phe Vô san phẳng, mở thông đường số 1 và số 2, tạo thành một khoảng đất trống rộng lớn. Sắp xếp như vậy là có lí do, để mỗi bang chúng trong Vô Địch môn mang theo chín bông hồng. Huyết Ảnh định tỏ tình công khai, nhưng có vẻ như đã quên mất, chỉ cần có người nào đó tham dự, việc vui thường trở thành tang sự...
Hai phe cách nhau hai mươi mét. Vô Địch môn do Tiểu Nhị dẫn đầu, còn Hoàng Gia Thiên Đường do Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh bảo vệ Thiên Nhãn muội muội.
Tiểu Nhị tiến lên, cúi chào nói: "Lady, gentlemen..."
"Nói tiếng Trung đi." Pháo Thiên Minh rút kiếm đe dọa, mặc dù mình biết hơn trăm từ nhưng thật sự nhớ được chắc chỉ có mấy từ kiểu "shit".
Tiểu Nhị rất bất mãn, nhưng Huyết Ảnh đã dặn dò kỹ lưỡng. Vì thế, Tiểu Nhị tiếp tục nói: "Các vị quý ông, quý bà..."
"Thiên Nhãn, cô kết hôn chưa?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Chưa!"
"Vậy phải gọi là tiểu thư thì mới đúng, xem ra người ta thật sự không coi bạn thân nơi khuê phòng như cô ra gì."
Xoạt! Một tràng tiếng binh khí vang lên, đám bang chúng phe Vô môn quát: "Ngươi nói bậy nói bạ gì đấy?" Xong việc mọi người chia tiền thưởng, việc không xong thì...
Huyết Ảnh thấy tình cảnh đó bèn gấp gáp phát tin xuống dưới. Các hộ pháp lại bảo thuộc hạ: tuyệt đối không được nổi giận.
Tiểu Nhị ho khan một tiếng rồi nói tiếp: "Các quý ông, các quý bà, các tiểu thư, hôm nay chúng ta tề tựu nơi đây là để cùng chứng giám một đôi tân lang tân nương chào đời..."
Tiểu Nhị nói bậy bạ xong, Thiên Nhãn lên tiếng: "Làm sao các ngươi chắc chắn có thể thắng được bọn ta?"
Câu nói này khiến mọi người bật cười không chút ác ý, Thiên Nhãn nói: "Có gan thì đơn đấu một phen?" Thế là im phăng phắc. Đừng nói Pháo Thiên Minh, ngay cả Vô Song Ngư cũng chẳng ai tự tin có thể hạ được. Có hộ pháp chuyên trách, lập tức chuyển đoạn đối thoại của mọi người cho Huyết Ảnh...
Tiểu Nhị vội vàng nói: "Đại ca của chúng ta đã dặn, chém chém giết giết phá hoại hòa bình, cũng phá hỏng không khí hôm nay. Thay vì thế, không bằng tỷ thí văn chương một phen?"
"Văn chương?" Thiên Nhãn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng vậy, những lúc vui mừng ở Trung Quốc đều thích náo nhiệt phải không?"
Thiên Nhãn vừa nhắn tin cho Lãnh Nhược Tuyết vừa hỏi: "Đấu ra sao đây?"
"Đại ca chúng ta dặn, các ngươi tự chọn cách tỷ thí. Chỉ cần không đổ máu là được."
Thiên Nhãn chưa kịp mở miệng, Pháo Thiên Minh đã nói trước: "Hay là ta đánh cược với các ngươi một keo, mỗi người các ngươi lần lên đánh cược, chỉ cần ta thua một ván, tân nương sẽ là của các ngươi. Nếu không, mỗi người thua 500 vàng. Các ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Nhị và Thiên Nhãn đồng thanh từ chối: "Không được!". Tiểu Nhị biết trò cờ bạc của Pháo Thiên Minh chắc chắn là gian lận. Còn lúc trong ngục, Thiên Nhãn chơi bài brit với Pháo Thiên Minh gần như chưa từng thua.
Pháo Thiên Minh rút kiếm, vung tay nói: "Không được thì đánh, chết sớm đầu thai sớm!"
Thiên Nhãn cũng nói: "Bây giờ chúng ta đều là người trong giang hồ, dẫu sao phải phân thắng bại mới được."
Tiểu Nhị quay đầu nói với đám người: "Bọn họ muốn đánh!"
Ba trăm người đồng thanh hô: "Vậy thì đánh!"
Một bên hung hăng, một bên quyết tử. Không khí căng thẳng dâng cao. Pháo Thiên Minh vội nói với Thiên Nhãn bên cạnh: "Ra tuyệt chiêu đi!"
Thiên Nhãn thấy thời cơ chín muồi, gật đầu, lấy từ trong túi ra một cây cờ màu đỏ cao năm mét, vẫy cờ...
Nhưng đám bang chúng phe Vô đều không nhúc nhích. Rất nhiều người kinh ngạc nhìn lá cờ đỏ lôi thôi này.
Thiên Nhãn ồ một tiếng, lại vẫy lá cờ đỏ hai cái, mọi người càng không hiểu nổi, đột nhiên có một người phát ra tiếng cười, tiếp theo mọi người đều cười phá lên, kể cả các bang chúng phe Hoàng. Thiên Nhãn hung hăng véo Pháo Thiên Minh phát ra tiếng cười đầu tiên, lại vẫy cờ đỏ...
"Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh đột nhiên cảm thấy mình ở vị trí này thì không nên cười. Nhưng hình như đứng gần lá cờ đỏ có phần mất mặt, thế là lui về phía sau.
Thiên Nhãn đỏ mặt lui một bước theo Pháo Thiên Minh rồi nhỏ giọng giải thích: "Đây là tín hiệu cho hai mươi nội ứng của Tiểu Tuyết trong Vô Địch môn, báo hiệu có thể động thủ, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết cao thủ của đối phương."
"Nội ứng à?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh.
"Đúng vậy!" Thiên Nhãn trả lời xong, đột nhiên cảm thấy biểu cảm của Pháo Thiên Minh có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi: "Có phải ngươi từng làm những gì đó không?"
Pháo Thiên Minh lại lau mồ hôi lạnh trả lời: "Không có gì."
"Nói mau!" Thiên Nhãn tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Ừm... Kỳ thật nửa đoạn trước ta là nội ứng của Huyết Ảnh, nhiệm vụ là giết ngũ hộ pháp. Chuyện này ngươi biết chưa?"
"Biết! Ta không hề nói chuyện này với Tiểu Tuyết."
"Thực ra ta còn nhận một sứ mệnh thần thánh khác... tìm nội gian."
Thiên Nhãn sững sờ. Cô lập tức nghiến răng nghiến lợi, nhìn Pháo Thiên Minh đầy căm phẫn. Nếu như có thể, cô nguyện hi sinh danh dự để ăn tươi nuốt sống y ngay tại đây.
Pháo Thiên Minh vội vàng giải thích: "Thật ra ta mới chỉ đào được hai người thôi!"
Thiên Nhãn khóc lóc nói: "Tiểu Tuyết dùng phương thức bán hàng đa cấp để phát triển nội gian, chỉ cần đào được một người là Huyết Ảnh có thể dùng tiền mua chuộc đào thêm một loạt người khác."
Pháo Thiên Minh thận trọng nói: "Bán hàng đa cấp là phạm pháp, sẽ bị trừng trị đấy."
Thiên Nhãn gầm lên: "Ngươi còn dám nói!"
"..." Pháo Thiên Minh lập tức ngậm miệng lại, nhìn Thiên Nhãn ngây ngốc tại chỗ, cuối cùng không đành lòng lên tiếng nhắc nhở: "Có phải ngài nên rút cờ lại trước không? Cứ che khuất ánh mặt trời như vậy sẽ có hại cỏ dại sinh trưởng đấy."
Lúc này Thiên Nhãn mới giật mình tỉnh ngộ, cuống quít thu lá cờ đỏ lại, hỏi: "Bây giờ phải làm thế nào?"
Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi lại: "Ngài còn dám hỏi ta nên làm gì à?" Một cô nương tốt đẹp biết bao, mình đã lừa dối cô đến nhiều lần như vậy, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng mình như xưa. Mình thật hổ thẹn, thật đau lòng!"
"Ta..." Thiên Nhãn hoàn toàn bị đánh bại, hoàn toàn không biết nói gì với nam nhân này.
"Nhưng nếu có thể giao toàn quyền cho ta xử lý, hơn nữa hậu quả do các ngươi gánh chịu, ta có thể thử xem." Trong tình cảnh lương tâm không yên, Pháo Thiên Minh ném ra một câu như thế.
"Được!" Thiên Nhãn nước mắt tuôn trào, tự mình thề ba lần, không đoái hoài tới y nữa.
Pháo Thiên Minh nhảy lên nóc nhà hô to: "Các huynh đệ Vô Địch môn, hiện tại chỉ cần rời bang đã có thể nhận được 1000 tiền thật. Giờ lập tức phản bội, cứ giết một người có thể nhận được 2000 tiền thật. Đường chủ chấp nhận tự sát, có thể nhận 5000 tiền thật. Cho dù thắng bại ra sao, ngày mai có thể đến trụ sở của Hoàng Gia Thiên Đường báo số tài khoản, nhận tiền cùng ngày luôn. Có tập đoàn Lãnh gia làm hậu thuẫn, tiền của dư dả. Xin mời mọi người lưu ảnh chụp làm bằng chứng, cảm ơn các vị hợp tác... Mẹ nó, không ai ra tay à, tất cả tiền thưởng tăng gấp bội." Tiền không phải của mình, y không hề tiếc rẻ. Y không sợ người khác không động tay, cùng lắm là tăng gấp đôi lần nữa, rồi gấp đôi lần nữa... Y còn cảm thấy đáng tiếc vì mình không phải là thành viên của Vô Địch môn.