Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247: Kết Thúc

Chương 247: Kết thúc Chương 247: Kết thúc

Một bên Pháo Thiên Minh reo hò sung sướng, một bên Huyết Ảnh lại ra máu cam, bởi vì hắn vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị ;à vội vàng gửi liên tiếp ba tin nhắn: "Giết!". Nhưng ngoại trừ Tiểu Nhị là nội gian có phản ứng, bốn hộ pháp khác đều không hề trả lời tin nhắn.

Chẳng có nghề nào trung thành kém hơn người chơi, thường ngày còn phải giữ thể diện, nhưng đổi lại trong trò chơi thì khác. Trong đời thực, nội gian là kẻ đáng ghét nhất. Nhưng trong trò chơi lại trở thành một kỹ năng: Mẹ, hôm nay lại có vài thằng phá của cho nhà mình một vạn đồng.

Mẹ già nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ: Đừng lừa người tốt.

Con trai gật đầu nói: Mẹ cứ yên tâm, toàn là những người giàu có tiền không biết tiêu đâu.

Bà già: Làm tốt lắm, làm thêm vài tháng nữa, gom đủ tiền, mẹ con mình làm chút buôn bán nhỏ.

Đứa trẻ: Vâng. Nhưng gần đây danh tiếng của con trong trò chơi đã đi xuống.

Bà già: Chơi trò chơi thì sợ gì? Đám người lấy tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ để đổi lấy vinh hoa trong trò chơi cũng chỉ là mồi ngon thôi. Hồi đó, mẹ của con từng chơi trò chơi, đã từng dùng ngựa gỗ để cướp trang bị, mỗi lần đều chuẩn. Đúng là người rảnh rỗi giải trí, lấy đâu ra lắm vinh hoa như thế.

Tiểu Nhị thể hiện sự thủ đoạn của mình, cũng không phải là một mình lao ra hy sinh. Hắn nhảy lên nóc nhà hô to: "Đại ca nói, sau khi xong việc, tiền thưởng của mọi người sẽ được nhân lên gấp ba lần." Đám bang chúng phe Võ nghe vậy liền im bặt, chú ý nghe Pháo Thiên Minh trên nóc nhà bên kia.

"Gấp bốn lần!" Pháo Thiên Minh mắt cũng không chớp, hôm nay bản thân sẽ cướp giàu cứu nghèo đến cùng, trừ phi...

"Gấp năm lần!" Tiểu Nhị gầm lên bổ sung: "Bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường chịu đổi chỗ, sẽ được đối xử như nhau. Thanh Mai Chử Trà, ngươi nhận tiền thưởng cấp đường chủ."

"Tới đây!" Pháo Thiên Minh nhảy xuống nóc nhà, các bang chúng phe Hoàng loạt xoạt chạy vào đám bang chúng phe Võ.

Thiên Nhãn mắt tinh phản ứng nhanh, tóm chặt lấy Pháo Thiên Minh, khổ sở cầu khẩn: "Đừng đi".

Pháo Thiên Minh vùng vẫy hai cái không thoát, bèn nhẫn nại dạy dỗ: "Sống ở trên đời không thể chỉ an ổn hưởng thụ, phải có hoài bão. Nếu con người mà không có lý tưởng, khác nào con diều không dây. Nhưng mua dây diều cũng tốn tiền. Vì thế trước hoài bão, mục tiêu cấp bách là làm giàu. Chúng ta cùng đi nhé? Ta sang đó hưởng đãi ngộ của đường chủ, ngươi qua thể nào cũng được đãi ngộ cỡ bang chủ".

"Tiểu Tuyết nhắn tin: Cô ấy đồng ý cho ngươi đãi ngộ gấp hai đường chủ."

Pháo Thiên Minh chấn động, phun ra nội lực mười thành: "Gấp mười, giờ là gấp mười." Tuy vậy vẫn còn lương tri, không hô gấp trăm. Chủ yếu vì tự kêu lương cho mình, hơi lúng túng.

"Phát tài, phát tài." Bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng miệng lưỡi lặp đi lặp lại hai chữ ấy, chạy ào ào tới chỗ Thiên Nhãn.

"Gấp mười lăm!" Tiểu Nhị hét to.

"Gấp hai mươi." Pháo Thiên Minh đáp lời.

Tiểu Nhị thấy tin nhắn, kinh hãi hô: "Ta con mẹ nó ra gấp trăm... Đây là nguyên văn của đại ca như thế". Lời vừa dứt, trong ngoài trò chơi ai nấy sững sờ. Bởi vì phú hộ hiếm hoi, bình dân đã thấy ai vì dỗ bạn gái vui vẻ, trực tiếp bỏ tiền mua du thuyền? Thí dụ một đài truyền hình nào đó bỏ vài ngàn vạn thuê du thuyền ba ngày, chỉ để làm vừa lòng bạn gái giận dỗi... Dĩ nhiên sau đó cô gái kia cũng bị dày vò trở lại. Đứng trước tiền bạc, không có việc gì là không làm được!

Lúc này Thiên Nhãn bỗng cười nói: "Các ngươi qua đi, bên ta sẽ không tăng giá nữa". Đám người bị tiền đập cho choáng váng bấy giờ mới tỉnh ngộ, lục tục qua bên Tiểu Nhị. Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư vẫn không sang, kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi sao không?".

Pháo Thiên Minh run rẩy nói: "Một đường chủ năm ngàn, gấp hai mươi lần tức là ta nhận mười vạn, lại thêm ngươi cho ta hai đường chủ, đã là hai mươi vạn. Ta thiết nghĩ không cần phải qua nữa".

"Ngươi có thể lấy năm mươi vạn cơ mà." Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi.

"Ngươi bị ngốc à. Bên kia năm đường chủ là 250 vạn. Hơn nữa cộng thêm vài trăm đệ tử, mỗi người 10 vạn. Vài chục triệu tiền thật... Hắn chỉ là con ông cháu cha, không phải ông già nhà hắn, ta không tin hắn làm ra nhiều tiền đến thế. Hơn nữa nếu gia tộc hắn thực sự giúp hắn trả số tiền lớn như vậy, chắc chắn chuyện này sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong cả nước. Như vậy gia tộc bọn họ đừng nghĩ tới chuyện vay ngân hàng nữa, hơn nữa những khoản đã vay chắc chắn sẽ bị đòi lại."

"Ngươi... trong tình huống như vậy mà vẫn không mất lý trí?" Thiên Nhãn cực kỳ kinh ngạc, nam nhân này quả thực không tầm thường. Cô quay sang hỏi Vô Song Ngư: "Còn ngươi, ngươi cũng hiểu đạo lý này à?"

Vô Song Ngư vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có nhiều tâm tư đến thế. Nhưng ta biết chỉ cần một lòng đi theo Trà, từ trước tới nay chưa bao giờ thiệt thòi." Nói xong vỗ tay cười với Pháo Thiên Minh: "Mười vạn, không được thiếu một xu."

"Các ngươi không sợ vạn nhất Tiểu Tuyết..."

Pháo Thiên Minh cắt ngang: "Cô sẽ không vì 30 vạn mà mất mặt trước mặt chúng ta đâu. Điểm này ta chắc chắn."

"Thôi không nói với các ngươi nữa, ta phải tự sát đây, bà chủ của các ngươi muốn tự mình ra nói chuyện."

"Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.

Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh rút kiếm đâm chết Thiên Nhãn: "Tự sát thì không rơi đồ. Lãng phí lắm."

"Ta..." Thiên Nhãn bộc phát tiểu vũ trụ ở điểm hồi sinh, sát khí bắn ra bốn phía.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư một cái: "Các ngươi cũng coi như có lương tâm. Lát nữa đưa sổ hàng cho Thiên Nhãn, không thiếu phần của các ngươi."

"Cảm tạ. Cảm tạ." Pháo Thiên Minh vội vàng khách sáo một phen, nói khẽ vào tai Vô Song Ngư: "Lát nữa phải có nên giết Thiên Nhãn diệt khẩu không?"

"Ừ, ta đề nghị đầu tiên là xe đâm chết, sau đó bỏ 10 vạn tìm người gánh tội thay. Ta tìm người, ngươi bỏ tiền."

"Mẹ nó, ngươi đọc báo lá cải nhiều quá rồi. Ý ta là chúng ta góp mười vạn cho Thiên Nhãn xem có được không..."

Vô Song Ngư bác bỏ ngay: "Không được! Tiền thật là của mình, tiên trò chơi là của người khác."

"Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Xem ra phải phiền đến Kiếm Cầm rồi, muốn giữ hình tượng chính nghĩa thật không dễ dàng gì."

"Gọi đại ca của các ngươi xuống đây đi!" Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười thản nhiên nói với Tiểu Nhị. Pháo Thiên Minh đã phần thấy biểu cảm này, là một thứ loại tự tin và cao ngạo, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không thể phủ nhận, mỹ nhân như thế thật sự có sức hút. Sức hút ấy biến mất từ bao giờ? Hình như là sau khi gặp Pháo Thiên Minh...

"Xoạt xoạt..." Sau khi năm luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngũ hộ pháp phe Võ tự sát tập thể, cuối cùng Huyết Ảnh cũng hiện ra.

Huyết Ảnh rất lúng túng. Hắn biết bản thân không thể trả thưởng gấp trăm lần, nhưng trước mặt mĩ nữ lại không thể tỏ ra yếu đuối như vậy. Dẫu vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, đành phải xoa xoa hai bàn tay liên tục.

Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng, cao giọng chất vấn: "Chơi phản bội thú vị lắm à? Đứng trước tiền bạc, trung thành khó khăn đến thế ư?... Mỗi người thưởng gấp ba, nhiều hơn không có? Ai có ý kiến cũng đừng nghĩ chiếm được một đồng."

Không ai có ý kiến gì, thái độ nói chuyện của Lãnh Nhược Tuyết khiến mọi người nhận ra rằng nhận nhận thưởng gấp ba đã là người ta bố thí rồi, người như mình đáng lý ra không những không nên nhận tiền, mà còn phải tự sát tập thể để bù đắp lỗi lầm trong lòng.

"Tiểu Tuyết... Rồi chúng ta thì sao?" Huyết Ảnh đã thèm muốn.

"Ngươi không được. Ngươi có thể không có tiền, ngươi có thể hồ đồ một chút, nhưng ngươi không thể thiếu một sở trường nhất định, không có một tiêu chuẩn đạo đức nhất định. Ngoài việc dùng tiền mua chuộc người ngoài, ngươi còn làm được gì?" Lãnh Nhược Tuyết quay người chỉ về phía Pháo Thiên Minh: "Hắn mạnh hơn ngươi, trước tiền bạc chưa từng khuất phục lần nào, kiên quyết bảo vệ lập trường của mình. Người như thế..." Lãnh Nhược Tuyết bước tới bên cạnh Pháo Thiên Minh: "Mới là người ta có thể giao phó. Hôm nay ta mới phát hiện ra, xưa nay ta vẫn nhìn lầm hắn."

Pháo Thiên Minh lau mồ hôi tuôn ra nhứ thác trên đầu, lén lút gửi tin nhắn cho Vô Song Ngư: "Đi tìm người, ta trả tiền, rẻ một chút, xử lý Thiên Nhãn."

"Ác vậy sao?" Vô Song Ngư kinh hãi.

"Nếu không sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy giết chết." Pháo Thiên Minh lại lau mồ hôi, được mỹ nữ sủng ái, không phải ai cũng có phước hưởng.

"Hắn..." Huyết Ảnh kích động chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Hắn... mẹ nó cũng nhận tiền của ta."

"Vu oan giá họa là một tội ác." Pháo Thiên Minh chống cự, chỉ mình Thiên Nhãn có chứng cứ trực tiếp, hiện trường lúc đó không ghi hình, nói năng cũng nghe không rõ. . Lần này Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng không phải chuyện đơn giản. Mình vẫn nên làm công dân gương mẫu, bớt dính dáng đến những chuyện riêng của gia tộc như thế này. Nguyên Thủy, Chân Võ Vũ, lão Trương phù hộ cho ta lần này rửa trắng cái mông, ta nhất định hối cải làm con người mới, một lần nữa trở thành người tử tế. Chuyện lần này lộ ra, Pháo Thiên Minh tin chắc Lãnh Nhược Tuyết không còn mặt mũi nào mà sống, theo tính khí của cô, trước khi chết nhất định sẽ kéo theo người chôn cùng, mà mình chính là lựa chọn tốt nhất.

"Ài!" Lãnh Nhược Tuyết thở dài nói: "Cho dù có vu oan giá họa gì, hắn cũng không phải là người ta muốn. Hắn thật sự không có chí tiến thủ."

Pháo Thiên Minh thở dài ra một hơi, Vô Song Ngư nói: "Ngươi cũng có tìm. Lần đầu tiên ta biết hóa ra ngươi không có chí cầu tiến, lại là một ưu điểm rất lớn." Lão Trương, lời hứa vừa rồi của ta không tính nhé, Chính đạo chốn nhân gian vốn tang thương, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục?

Cuối cùng Huyết Ảnh không tiếp tục kiên trì nói Pháo Thiên Minh là nội gian, cũng không nói thêm câu nào nữa, chán nản tự sát. Hoàng Gia Thiên Đường lấy được ngôi vị đệ nhất; ban thưởng: Lấy Trường An làm cứ điểm, phương viên một ngàn dặm quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của bang phái, lúc cần thiết hệ thống sẽ cung cấp bảo hộ nhất định. Sau khi lấy được phần thưởng, Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng thăng cấp cho Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư thành hai trong phó bang chủ. Hành động này khiến cho trong lòng của Pháo Thiên Minh lại một lần nữa căng thẳng lên. Hiện tại Lãnh Nhược Tuyết cho y một nụ cười, y lại căng thẳng thêm một phần. Đúng là khó tiêu hóa nhất chính là ân huệ của mỹ nhân.

Mà nhân chứng duy nhất – Thiên Nhãn, lúc này đang bò lên Hoa Sơn, trong lòng vô cùng buồn bực: Vì sao nhất định phải đi Hoa Sơn tìm người, không thể gặp mặt ở thành trấn sao? Chẳng lẽ Kiếm Cầm bị hệ thống che đậy công năng truyền tống trận?

Bình Luận (0)
Comment