Đảo Đào Hoa! Đúng là cái tên quá mỹ miều, nơi hoa đào nở rực rỡ, chắc chắn là chỉ địa điểm này, không biết tới mùa đông sẽ ra sao. Cho dù là trong trò chơi hay nguyên tác, chỉ cần có sự kiện xảy ra trên Đảo Đào Hoa, trên đảo ắt có hoa đào nở. Kể cả trong phim truyền hình, tuyết rơi giữa trời mà hoa vẫn nở, đáng tiếc làm thế nào cũng không thể trổ mọc đào. Nếu không, năm ấy Mã và Phích Lịch đã chẳng bị chết đói.
Khổ sở ngước mặt nhìn lên bầu trời, đối diện với khu rừng hoa đào rực rỡ này, Phích Lịch hỏi mọi người: "Mọi người đã mang theo đủ lương thực chưa?"
Mọi người cùng đồng thanh: "Đủ rồi!"
"Vậy thì làm phiền Thiên Nhãn muội muội đây!"
Thiên Nhãn cầm la bàn lên và nói: "Đừng khách sáo như vậy. Thật ra là ta phải cảm ơn các vị, gần đây luôn có nhiều trải nghiệm thú vị như thế này."
"Tử, Kinh, Khai! Sinh môn là thổ, tiến về hướng Đông Bắc!" Sau khi quan sát thêm một lúc nữa, Thiên Nhãn đã dẫn mọi người bước vào rừng hoa đào.
Đoàn người vừa đi được chừng mười mét, Thiên Nhãn bỗng kinh hãi: "Sao lại như vậy được?"
Pháo Thiên Minh hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Thiên Nhãn đáp: "Rõ ràng chúng ta đang đi về hướng Đông Bắc, nhưng vị trí trên la bàn lại chỉ hướng Tây Nam. Tây Nam cũng thuộc hành Thổ, nhưng lại là tử môn... Chẳng lẽ ngũ hành điên đảo? Từ tương sinh thành tương khắc?"
Pháo Thiên Minh không nói hai lời, vội vàng nắm lấy cổ tay Thiên Nhãn. Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Ngươi định làm gì?" Từ mấu chốt: Rừng rậm, người xấu, hoa đào, nữ nhân yếu ớt! Rất dễ khiến người ta có liên tưởng không tốt.
Pháo Thiên Minh nói: "Đừng sợ! Cũng đừng quay đầu lại, mọi người đều không thấy đâu." Pháo Thiên Minh cũng đổ mồ hôi lạnh. Y vừa quay đầu lại, thì thấy Kiếm Cầm, Vô Song Ngư, Phích Lịch đều không cánh mà bay, đường đi trước đây của mọi người cũng không còn dấu vết. Đúng là cảnh tượng kinh hoàng như trong phim kinh dị, lũ thiết kế này không chơi chết người ta thì không cam tâm đây mà. Pháo Thiên Minh oán hận mắng thầm trong lòng.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"
"Ngươi... Ngươi đừng buông tay." Thiên Nhãn cũng rất sợ hãi, run rẩy nhìn la bàn nói: "Nếu thật sự là điên đảo toàn bộ thì vẫn có thể suy tính ra. Ta chỉ lo trong đại trận chứa tiểu trận. Tiểu trận lại chứa tiểu trận càng nhỏ hơn. Đại trận tương sinh, tiểu trận tương khắc... Lũ thiết kế đúng là ác độc." Thiên Nhãn vaf Pháo Thiên Minh đưa ra kết luận giống nhau.
"Vậy thì đánh ra một con đường máu." Pháo Thiên Minh rút kiếm ra, chỉ trong chớp mắt đã đốn ngã hai cây đại thụ.
Thiên Nhãn vội vàng nói: "Đừng chém. Ngươi xem, ngươi chặt là cây la bàn lại xoay như điên... Điều này cho thấy cây là có vận động... Ta hiểu rồi. Ngũ hành vẫn là ngũ hành. Nhưng hắn theo nguyên lý ngược với bát môn. Đi theo ta." Thiên Nhãn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẻ tự tin cũng trở lại trên khuôn mặt cô.
"Nữ nhân tự tin thật xinh đẹp!" Pháo Thiên Minh lẩm bẩm. Thiên Nhãn vốn đã không tệ, nhưng nữ nhân trông không tệ thường biến thành bà mẹ vóc dáng sai sai. Chỉ có nữ nhân tự tin, tự cường, tự tôn như cô dù tóc đã bạc, vẫn có một thứ mị lực khác hẳn. Mặc dù loại nữ nhân này thật sự là hiếm. Dù sao lý tưởng của đa số mọi người là gả cho chồng tốt...
"Giếng nước? Thuỷ khắc hỏa. Hỏa là Cảnh, Cảnh là Nam!"
"Có một thanh binh khí nát? Kim khắc Mộc, Đông Nam."
Thiên Nhãn dẫn Pháo Thiên Minh tiến ba bước lùi một bước. Vòng trái phải. Rõ ràng cũng là một gốc cây, song vượt qua nửa vòng, cảnh vật xung quanh đã có phần khác so với lúc đầu. Làm như thế khoảng một giờ, cuối cùng cũng thoát khỏi rừng hoa đào, một hang núi hiện ra trước mắt hai người.
Một ông lão tóc bạc vốn ngồi dưới đất tay trái đánh tay phải, bỗng thấy có người liền mừng rỡ, nhảy dựng lên hô: "Đến! Chơi hai chiêu."
Pháo Thiên Minh rút ra một thanh phi đao đâm mặt lão già rồi chắp tay sau ót, đầu ngẩng cao, ra vẻ như cán bộ nói: "Võ công của ngươi không được! Chơi thêm hai chiêu? Ta sợ một chiêu đã đánh chết ngươi. Ta hỏi ngươi, có phải tên Chu Bá Thông không?"
"Đúng!" Chu Bá Thông cười hí hí hỏi: "Phi đao này của ngươi có thể dạy ta không?"
"Cái này... có quy định... không thể dạy được đâu."
"Ta gọi ngươi là sư phụ, ngươi dạy ta được chứ?" Nói xong, Chu Bá Thông đang định quỳ lạy.
"Đừng! Đừng!" Pháo Thiên Minh vội vàng đỡ lấy: "Phi Đao môn chúng ta không theo lễ nghi ấy. Muốn bái sư... phải tới Hàng Châu, xếp bàn thắp hương mới được. Ngươi có muốn đi với ta không?"
Chu Bá Thông u uất nói: "Ta không thể ra khỏi đây, trừ phi ngươi có thể đánh bại ta."
"Thế này... khiến ta khó xử đấy." Pháo Thiên Minh do dự nói: "Phi Đao môn chúng ta có quy định, nhất định phải tới Hàng Châu thực hiện nghi thức kia. Hơn nữa ta dùng là phi đao... Không cẩn thận sẽ lấy mạng ngươi, ngươi có đồng ý không?"
Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh giả hổ ăn voi, ở bên cạnh che miệng cười khúc khích. Đối với chuyện này, dù là miệng lưỡi hay võ công, cô đều không giúp được gì.
"Mất mạng thì không tốt, rất không tốt." Rõ ràng Chu Bá Thông cũng hoang mang, vừa xoay người vừa lẩm bẩm.
Pháo Thiên Minh thấy thời cơ đã đến, lặng lẽ rút ra một cây côn to bằng nắm tay. Thừa dịp Chu Bá Thông xoay người, một gậy hung hăng nện xuống đầu hắn...
Rắc một tiếng, sau khi trúng mục tiêu, gậy... gãy. Chu Bá Thông xoa đầu hỏi: "Sư phụ... Tại sao ngươi lại đánh ta?" Hắn đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa phải là người của Phi Đao môn, vội vàng đổi giọng.
Pháo Thiên Minh ném một nửa cây gậy đi, vỗ vỗ tay nói: "Ta đang thử xem ngươi có khả năng trở thành đệ tử Phi Đao môn hay không."
"Có được không?"
"Ừm! Đầu rất cứng, được đấy."
Sau khi Chu Bá Thông hân hoan lộn nhào hai cái, lại bắt đầu buồn rầu: "Vậy tìm ai đến đánh bại ta đây?"
"Vấn đề này thường là ngồi lặng yên suy nghĩ. Đạt Ma ngươi biết không? Chính là vị Thiếu Lâm với bảy mươi hai tuyệt kỹ ấy, người ta quay mặt vào vách tường suy nghĩ cả mười năm mới nghĩ ra. Ngươi có thể thử một chút... Tốt nhất có thể nhắm mắt lại, lại duy trì bất động, trời sụp đất nứt cũng không động đậy." Tay Pháo Thiên Minh lục lọi trong túi.
"Ta thử xem." Chu Bá Thông rất nghe lời bắt đầu nhắm mắt lại. Pháo Thiên Minh cười khẽ, lôi ra một cái bao tải, đây không phải là loại bao da thường, tên đầy đủ là Kim Ti Đại Ma Đại, dùng sợi kim loại chế tác từ hai đến bốn ngày, cực kỳ cứng cáp và dẻo dai, giá cả cũng không đắt, 10 vàng một cái, các hiệu tạp hóa lớn đều bán, nhiều hiệu còn tặng quà khuyến mại...
Pháo Thiên Minh lén lút đi đến sau lưng Chu Bá Thông, chụp thẳng xuống...
Không có phản kháng, không có vùng vẫy. Pháo Thiên Minh nhanh chóng đem Chu Bá Thông trong bao lật ngược, kéo miệng bao ra. Sau đó rút ra một bộ gậy gỗ, chuẩn bị đánh cho Chu Bá Thông bất tỉnh...
"Ta hiểu rồi." Ngay lúc gậy sắp đánh xuống, Chu Bá Thông bỗng hô lên một tiếng, rồi xoạt một tiếng, xé bao nhảy ra nói với Pháo Thiên Minh đang cầm gậy: "Ngươi có thể không dùng phi tiêu, mà dùng quyền cước hay kiếm đánh bại ta."
Pháo Thiên Minh vẫn giữ nguyên tư thế ba giây, rồi lặng lẽ ném bỏ gậy, khóc lóc: "Khó cho ngươi nghĩ ra biện pháp... hay như vậy. Ngươi cứ đứng đó, ta suy nghĩ xem có cách nào tốt hơn không."
"Tên này luyện Đồng Tử công à?" Pháo Thiên Minh đi ra khỏi hang hỏi Thiên Nhãn đang cười lăn lộn dưới đất.
Thiên Nhãn ôm bụng nói: "Cười chết ta rồi, đặc biệt là ngươi thấy hắn đột nhiên từ túi vải xông ra, cái vẻ ngốc nghếch đó, thật sự là..."
"Có rắn!" Pháo Thiên Minh chỉ xuống đất, Thiên Nhãn phản xạ có điều kiện của hét lên một tiếng... sau đó thế giới trở nên yên tĩnh.
Thiên Nhãn tức giận nhìn Pháo Thiên Minh mười giây, cuối cùng quyết định tha thứ cho người này, vì người này không hề có ý định xin lỗi: "Khụ! Hắn luyện được Cửu Âm Chân Kinh, một trong Ngũ Đại Tuyệt Học. Hơn nữa cảnh giới của người ta, đừng nói gậy của ngươi vừa rồi không dùng hết toàn lực, ngươi dùng toàn bộ nội lực, người ta cùng lắm chỉ bị thương nhẹ."
"Ý của ngươi là phải lấy côn sắt ra sao?" Pháo Thiên Minh hỏi, cầm theo cây thiết thương.
"Đợi chút!" Thiên Nhãn vội vàng kéo Pháo Thiên Minh lại, người này bình thường trông rất gian xảo, sao bây giờ đầu lại toàn cơ bắp, cứ muốn đánh ngất đem đi. Cô không hề biết đây là di chứng sau khi đánh ngất Vô Tình, có thể lục soát thoải mái; chứ đối người ta còn tỉnh táo, ngươi sờ mó sẽ khiến họ rất khó chịu."Ta cảm thấy hắn đang trêu đùa ngươi đấy. Ngươi có biết võ công của hắn cao siêu đến mức nào không?"
"Không biết!"
"Vậy võ công Ngũ Tuyệt ra sao?"
"Ừm... Âu Dương Phong hắn không chạy kịp ta, công phu ám khí của Hoàng Dược Sư kém hơn ta, kiếm pháp của Hồng Thất Công có chênh lệch nhất định với ta." Pháo Thiên Minh trả lời xong.
Thiên Nhãn không để ý tới da mặt người này, tiếp tục nói: "Ngũ Tuyệt, ngoại trừ sư huynh của Chu Bá Thông, những người khác liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Ngươi nói xem võ công cỡ này khủng khiếp đến mức nào? Ta cảm giác hắn đã vượt qua cấp bậc của Tổ sư gia. Võ công như vậy mà ngươi dùng gậy gộc gõ hắn, hắn không có chút phản ứng nào hay áu? Hắn căn bản là không để vào mắt. Ta cảm thấy hắn như một đứa trẻ con cô đơn, chúng ta chỉ là đưa đồ chơi tới thôi."
"Đồ chơi?"
"Ngươi, ta!" Thiên Nhãn chỉ xuống Pháo Thiên Minh lại chỉ chính mình.
Pháo Thiên Minh lưỡng lự, vì mục tiêu chính của y là phải bắt sống người ta. Nếu có thể giết, dùng Quỳ Hoa thêm mười hai lần Du Nhận Hữu Dư cộng với đánh lén, y không tin Chu Bá Thông có thể đỡ được. Thảo nào năm xưa Hoàng Dược Sư đã nói, nhiệm vụ này hiện giờ các ngươi không thể làm được.
Pháo Thiên Minh quay đầu lại gọi: "Chu Bá Thông."
"Ta đây, ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?"
"Ta hỏi trước ngươi, có phải cốt lõi là phải đánh bại trên võ công không?"
"Không hẳn vậy! Nhưng ngươi nhất định phải khiến ta nhận thua trên võ công mới được."
Pháo Thiên Minh lấy phi đao ra: "Chúng ta so tài ám khí đi."
"Được!" Chu Bá Thông vào thế nói: "Ta chịu một đao của ngươi, ngươi ăn một chưởng của ta, chúng ta xem ai sẽ thất bại trước."
"... Ám khí không có mắt, không nên so tài thì hơn, làm hại ngươi thì không hay." Pháo Thiên Minh thu đao, Thiên Nhãn cào hờ lên da mặt mình. Pháo Thiên Minh không thèm để ý mà tiếp tục nói: "Vậy chúng ta so nội lực đi."
"So nội lực? So thế nào đây?"