Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Ta và ngươi mới gặp đã thân, nói thật ta thật không có ý ra tay với ngươi..."
"Ồ?..." Thiên Nhãn nghe xong lời này bèn làm trò quỷ ở bên cạnh.
Pháo Thiên Minh không thèm nhìn đến, tiếp tục nói: "Nếu không thế này, chúng ta tự đánh mình, ta dùng nội lực của ta công kích ta, nếu như ngươi bị thương nhẹ hơn ta, coi như ta thua, thua thì phải đi theo ta, ngươi thấy như thế có được không?"
"Được, được lắm." Chu Bá Thông vừa nghe nói còn có cách chơi như vậy, rất hớn hở trả lời: "Ngươi trước đi."
"Được!" Pháo Thiên Minh vận ba thành nội lực vỗ lên trên ngực mình, cái vỗ này trực tiếp phun máu tươi ra, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng nói: "Ta bị trọng thương..."
"Xem ta đây." Chu Bá Thông cũng vỗ một chưởng vào ngực mình rồi phun ra hai ngụm máu tươi, ngã xuống giãy giụa nói: "Ngươi thua rồi, ta sắp chết rồi..."
Pháo Thiên Minh lấy ra một bó dây thừng nói: "Trói hắn lại, trói thật chặt."
"Tại sao chính ngươi không tự trói?"
Pháo Thiên Minh khóc lớn: "Ta tự hại mình, đau đớn gấp đôi. Ôi mẹ ơi!"
Thiên Nhãn cầm dây thừng gân trâu Pháo Thiên Minh mà mang theo, trói chặt Chu Bá Thông lại rồi hỏi: "Tiếp theo làm thế nào?"
"Sau đó thoa ít thuốc, chặn miệng hắn lại. Dùng thương của ta buộc hắn vào, chúng ta ra ngoài bọn họ." Pháo Thiên Minh khom lưng ném thương sắt ra, nỗi đau tự hành hạ mình này không phải để trưng cho đẹp, dùng kiếm đâm thì chỉ đau một chỗ; nhưng chưởng này giáng xuống, xương cốt toàn thân như đang nứt vỡ. Thiên Nhãn không chịu: "Ta là một thiếu nữ... Ta không làm."
"Thiếu nữ? Không ngươi bị sốt chứ! Ngươi không phải..." Thiên Nhãn người đầy sát khí khiến Pháo Thiên Minh không nói tiếp được nữa.
"Được! Coi như ta số khổ quá!" Pháo Thiên Minh xoay người, vung thương một cái móc Chu Bá vào mũi thương rồi vác lên. Chỉ mất nửa giờ đã ra khỏi trận pháp, trước tiên Pháo Thiên Minh lại trói chặt Chu Bá Thông, sau đó lục lọi khắp người tìm kiếm trong ngoài một lượt. Nhưng việc này khiến hắn rất thất vọng. Toàn thân Chu Bá Thông không có bất cứ thứ gì có giá trị cả.
"Đừng sờ nữa, hắn biết Cửu Âm Chân Kinh. Nhưng trên người hắn không có." Thiên Nhãn ngồi trên một tảng đá ven biển hóng gió nói: "Tuyệt học đều là một bản duy nhất. Ta nghĩ có lẽ Cửu Âm Chân Kinh thật sự nằm trong Ỷ Thiên kiếm."
"Đúng rồi! Còn việc Ỷ Thiên kiếm này, ngươi giúp ta dò thăm tình hình ra sao rồi?"
"Khó lắm. Ta đã thử rồi, Tam Độ quá khó chơi. Bất kỳ nhân vật võ lâm nào, thậm chí cả chưởng môn Thiếu Lâm cũng không thể đi qua. Trừ phi giết chết bọn họ."
Pháo Thiên Minh trợn tròn mắt: "Trước hết không nói tới pháp môn liên thủ kinh người của Tam Độ, chẳng lẽ lại phải làm chuyện tàn giết chết cao tăng Thiếu Lâm ngay ở Thiếu Lâm? Nếu thế chắc chắn chúng ta còn chưa vào tù đã bị người ta đánh chết tươi rồi... Xem ra chỉ có thể đợi Tổ sư gia của ta du ngoạn trở về rồi nhận nhiệm vụ đi thử xem."
"Vậy bây giờ chúng ta cứ chờ như thế này à?"
"Không còn cách nào khác, Bọn Phích Lịch vào trận sẽ không nhận được tin tức. Chúng ta cũng không chắc đưa hắn rời khỏi đảo Đào Hoa là nhiệm vụ đã thất bại hay không. Đành phải ở đây chờ đợi mười ngày... rõ là nhàm chán." Pháo Thiên Minh đau khổ nói.
"Có cách nào khác không?" Thiên Nhãn cũng không muốn chờ đợi mười ngày này.
"Có!"
"Cách gì.
"Ta về trước, ngươi ở lại trông
Thiên Nhãn nổi giận nói: "Sao ngươi không nói ta về, ngươi ở lại canh? Ngươi còn mặt mũi đi chiếm lợi trước một thiếu nữ à?"
"..." Pháo Thiên Minh lặng thinh nhìn Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn căm phẫn nói: "Còn nhìn ta móc nắt ngươi. !"
"... Sao ngươi lại thích Lãnh Nhược Tuyết?" Pháo Thiên Minh nhắc nhở Thiên Nhãn phải chú ý thân phận của mình."
Thiên Nhãn suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Thích à? Thật ra nên gọi là tôn sùng. Trong đồng lứa chúng ta, cô ấy trưởng thành sớm, là đại tỷ của đám người cùng tuổi bọn ta. Trong lúc bọn ta còn bàn về mấy anh chàng đẹp trai, cô đã can dự vào việc làm ăn của gia tộc rồi. Nhớ hồi lên 8, lúc nghỉ hè cô đã đảm nhiệm một công ty nhỏ của gia đình, chỉ trong hai tháng lợi nhuận đã tăng gấp đôi. Cho dù thành tích học tập bình thường, nhưng... cô ấy thật ra rất tài giỏi. Hồi lớp 8 ngươi làm được gì?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi đáp: "Lớp 8 à? Có gần một nửa thời gian tan học là uổng phí với thầy giáo tiếng Anh, nửa còn lại là cùng bọn Phượng Hoàng với Thương Tâm luyện võ, còn gần một nửa khác là bị ông già nhà ta đánh đòn."
"Sao lại đánh đòn? Dạy con như thế không tốt."
"Tại sao à? Hình như đại bộ phận đều là sau khi họp phụ huynh hoặc là ta phá cửa kính trong trưởng. Đương nhiên ông già nhà ta cũng thử nói lý với ta, nhưng nói chưa được hai câu, ta đã đau đớn bằng chết, ông ấy thì đau đớn muốn chết. Cho nên vẫn là hành động cầm chổi lông gà đét mông dễ khiến cho hai người chúng ta tiếp nhận hơn."
Thiên Nhãn cười nói: "Cha của ngươi chắc rất thú vị."
"Nói cái gì thế? Cha ngươi mới thú vị, cả nhà ngươi đều thú vị." Pháo Thiên Minh nổi giận.
"Cả nhà ta không có gì thú vị. Cha thì cả tuần không gặp mặt được một lần. Mỗi ngày mẹ đều nheo mắt đánh mạt chược với người ta... Vẻ mặt của ngươi là sao?" Thiên Nhãn chỉ vào Pháo Thiên Minh giận dữ mắng mỏ.
Pháo Thiên Minh vội thu lại biểu cảm cổ quái kia, nói: "Xin lỗi... Ta vừa nghe cách xưng hô hai vị trong nhà như vậy là có phần không thích ứng lắm. Chúng ta giống như hai loại người..." Pháo Thiên Minh đứng lên duỗi lưng cảm khái nói: "Không ngờ một trò chơi rách nát lại khiến cho chúng ta trở thành người quen. Cái này nếu là trước kia, chính là truyện cổ tích Andersen."
"Sao lại nói như vậy?" Thiên Nhãn hỏi.
Pháo Thiên Minh ngẫm lại, lấy ra một lon Cocacola hỏi: "Biết vì sao ta thích uống thứ này không?"
"Hả?"
"Hồi nhỏ mỗi lúc ăn Tết ta mới được uống Cocacola. Khi đó gọi là Laoshan Cola, đóng gói như chai bia, một chai phải tám xu tiền. Uống ngon lắm, rất thích xem Cocacola đổ hết vào cốc, sau đó toàn là bọt khí nổi lên. Khi đó cũng không có thịt ăn, ba năm ngày mới được ăn một lần. Cho nên, bây giờ ta ăn bữa nào cũng không rời thịt, ngày ngày uống Cocacola. Các ngươi thì sao? Các ngươi gọi loại đồ uống này là rác, ngược lại còn thích uống nước lã; coi thịt lợn như nhà máy chế tạo cholesterol, ăn rau cải tạo bị sâu bọ cắn."
"Này! Ngươi nói vậy rất vô nghĩa." Thiên Nhãn bất mãn nói.
"Vậy thì không nói..." Pháo Thiên Minh nói được một nửa bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn Đào Hoa trận. Thiên Nhãn cũng quay đầu lại, sững sờ phát hiện Kiếm Cầm mặc trang phục tân thủ xuất trận.
Kiếm Cầm đỏ mặt chạy tới bên cạnh hai người, trước tiên hung hăng đạp cho Chu Bá Thông đang nằm dưới đất hai cước. Thiên Nhãn mỉm cười đưa một bộ trang bị cho cô. Pháo Thiên Minh thì mặt lạnh như băng, hỏi: "A! Cái đó... Sao, sao lại ra được thế? Khụ!"
"Muốn cười thì cười đi... Thiên Nhãn tỷ tỷ, hắn bắt nạt ta kìa." Kiếm Cầm chỉ vào Pháo Thiên Minh, cực kỳ tức tối. Không biết người thì thôi, nhưng ai biết y cũng đoán chắc, dưới vẻ mặt vô cảm, chắc chắn trong bụng thằng nhãi này đang cười nghiêng ngả.
"Đừng để ý đến hắn. Bản tính cốn thế mà. Cô làm sao mà ra được đây?"
"Trước kia ta cùng đi với các ngươi. Nhưng đi được vài bước, ta phát hiện gốc cây bên trái có một vũng nước nhỏ. Ta vòng qua bên phải thì không thấy các ngươi nữa. Ba chúng ta quay đầu lại, đi chưa được bao xa đã lạc nhau. May là ta có mang theo dây thừng. Nhớ lại xưa nay đi trong mê cung người ta thường dùng dây thừng để dẫn lối, nên ta cũng làm thế. Sau khi kéo dây thừng mà vẫn chưa ra được, ta cắt hết đồ trang bị buộc lên dây, khó khăn lắm mới đi ra ngoài."
Có thêm hai nữ nhân, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng được giải thoát. Y làm một cái bè đơn giản, bắt đầu đi săn quái vật gần bờ biển để luyện cấp. Nửa ngày sau, Vô Song Ngư cũng chật vật chạy thoát khỏi trận, hắn vô tình nhìn thấy sợi dây Kiếm Cầm để lại nên theo đó đi ra.
Bốn người bàn bạc, Thiên Nhãn lấy dây của Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh đi vào trận, trải thẳng hai đường dây. Kiếm Cầm cũng dùng phương thức vô lại để báo cho anh trai đi tìm dây. Chỉ cần Phích Lịch tìm được một sợi là có thể dễ dàng thoát khỏi.
Nhưng số trời vốn khó lường, đến ngày thứ ba Phích Lịch vẫn không tìm được dây, chỉ tìm được điểm hồi sinh. Nếu chuyện này chưa đủ chưa tồi tệ, thì tệ hơn là trên biển lúc này có một chiếc thuyền chạy tới.
Đó không phải thuyền đánh cá mà là thuyền chuyên dụng của NPC.
Vô Song Ngư nhìn qua ống nhòm, lập tức hoảng hốt: "Hình như Hoàng Dược Sư trở về rồi." Hắn từng gặp lão Hoàng một lần, khi giao chiến với Mai Siêu Phong trong rừng. Mặc dù lúc đó lão đeo mặt nạ nhưng trang phục vẫn không thay đổi, nên chỉ liếc mắt một cái là đoán ra ngay.
"Hoàng Dược Sư?" Pháo Thiên Minh hỏi lại. Trong Ngũ Tuyệt, Pháo Thiên Minh chưa gặp Nam Đế, nhưng Hoàng Dược Sư lại khiến y sợ nhất. Tâm trí Âu Dương Phong đã có vấn đề, Chu Bá Thông càng có vấn đề. Hồng Thất Công thì không sao, nhưng là NPC chức năng nên không thể tùy tiện giết ngoài nhiệm vụ, hơn nữa dù sao Cái Bang cũng là chính phái. Chỉ mình Hoàng Dược Sư thực sự quá xấu bụng: một là võ công giỏi, hai là rất thông minh, ba là giết người không cần lý do, bốn là sẽ không ngồi nhìn Chu Bá Thông chịu tội.
Võ công cao cũng chẳng đáng sợ, đáng sợ là võ công cao mà làm người lại xảo quyệt. Muốn âm thầm qua mặt Hoàng Dược Sư, vốn là chuyện khó như lên trời, bởi ngày trước người ta đã hiểu rõ đức hạnh của Pháo Thiên Minh. Muốn mưu sát không có cửa, muốn lừa bịp lại không thể? Đường này không được đường khác cũng chẳng xong, chẳng lẽ nói mọi người rảnh rỗi đi du lịch, vô tình lại tới Đào Hoa đảo, rồi lại vô ý bắt được Chu Bá Thông?
Người thông minh ai cũng đáng ghét! Vô cùng đáng ghét! Bao gồm vị danh nhân nào đó bị táo rơi vào đầu, tối thiểu cũng khiến thi vật lý thêm khó khăn. Pháo Thiên Minh vừa chột dạ vừa phỉ báng.
"Bây giờ phải làm thế nào? Ca ca của ta nói, nếu Chu Bá Thông rời khỏi đảo thì nhiệm vụ coi như thất bại." Kiếm Cầm lo lắng hỏi, tất nhiên là hỏi Pháo Thiên Minh, người khác cô cũng không trông cậy cho lắm.
"Mục tiêu cách mười phút đi đường, chắc chắn không thể nhìn rõ chúng ta. Mọi người giúp đào hố chôn Chu Bá Thông vào trong. Theo nội lực của ta, hẳn có thể kiên trì mười phút không chết, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ có thể sống sót nửa giờ. Chỉ cần không có bằng chứng, ta tin Hoàng lão sẽ không có ý ác ý gì với người tới Đào Hoa đảo thưởng thức phong cảnh."