Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256: Vô Đề

Chương 256: Vô đề Chương 256: Vô đề

Vốn dĩ những ý tưởng mà Pháo Thiên Minh đưa ra đều là xấu xa. Dĩ nhiên ý tưởng xấu xa chẳng phải ai cũng nghĩ ra được, nó nhất định phải có vài đặc điểm sau: Một là, thuộc loại không còn cách nào khác. Hai là, có trên năm thành cơ may thành công. Ba là, lúc nào cũng có thể đẩy những người và vật xung quanh vào tình thế bất trắc hoặc là tìm được đường sống trong chỗ chết, hoặc là đâm đầu vào chỗ chết. Bốn là, người đưa ra ý tưởng nhất định phải rất tự tin, có thể thuyết phục mọi người... ít nhất mọi người cũng không nghĩ ra ý tưởng tồi tệ hơn.

Theo nguyên tắc được chăng hay chớ! Thiên Nhãn vẫn đang do dự, Vô Song Ngư và Kiếm Cầm đã bị lôi cuốn vào việc, thần kinh của hai người bọn họ đã cứng rắn hơn nhiều so với người bình thường. Giờ thả mà bảo họ đào mồ mả trong hiện thực, chín phần mười cũng làm được.

"Tiểu Ngư, chỉ cần làm nhẹ thương, cho hắn thêm một chưởng nữa là được."

"Được lắm!" Vô Song Ngư đánh trọng thương Chu Bá Thông rồi ném xuống hố cát, ba người bọn họ dùng cát lấp lên trên. Đồng thời Thiên Nhãn bắt đầu đếm giờ, đây là điểm rất quan trọng, không thể làm chết người ta được.

Xong việc! Pháo Thiên Minh cười nói với Thiên Nhãn: "Có cảm thấy chúng ta rất xấu xa không?"

Thiên Nhãn lắc đầu nói: "Theo ý kiến của ta, thực ra Chu Bá Thông rất xấu... Không, hắn không biết hành vi của mình là xấu, chỉ vì ham vui của bản thân mà gây phiền phức cho người khác. Nếu không phải tuân theo định luật nhân vật chính bất tử thì... , Quách Tĩnh đã bị hắn hại chết mấy lần rồi. Ta tổng kết hắn có mấy tội lớn sau: Thứ nhất,"khoe khoang" võ công, tranh cường háo thắng. Thứ hai, quan niệm về quốc gia và môn phái thì mơ hồ không rõ ràng. Tống sắp diệt vong, dù là Hoàng Dược Sư cũng mặc giáp trụ ra trận, nhưng hắn thân có võ công lại không đi cứu giúp, ngược lại còn đi tìm cao thủ nhà Tống để đánh nhau. Thấy Tứ vương gia và Dương Khang giao chiến, hắn cũng làm ngơ, sư huynh của hắn đã giao phó Toàn Chân giáo cho hắn, nhưng hắn thì chỉ biết vui chơi khắp nơi, hoàn toàn không quan tâm đến sinh tử của Toàn Chân giáo. Cuối cùng là: cướp vợ người ta, tên này đã cướp vợ của Nam Đế. Kết quả khiến một vị Hoàng đế phải xuất gia làm hòa thượng."

Pháo Thiên Minh kinh ngạc nói: "Cái thứ nhất thì không nói, hai cái sau... hoàn toàn giống như hành vi của Hán gian trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, hơn nữa còn là hành vi của Hán gian không chút đạo đức. Hay là... chúng ta tưới chút nước vào cái hố kia?"

"Đừng đừng!" Thiên Nhãn vội ngăn lại: "Đây chỉ là trò chơi! Hơn nữa bản thân hắn cũng không biết những việc đó là sai."

"À!" Pháo Thiên Minh tùy tiện đáp một tiếng, Vô Song Ngư thì tung ngay một chưởng vào hố cát.

Lúc thuyền cách bờ hơn mười mét, Hoàng Dược Sư vận khinh công nhẹ nhàng bay tới bờ bằng khinh công. Sau khi quan sát mọi người vài lần, hắn quay sang hỏi Pháo Thiên Minh: "Sao ngươi lại đến đây?" Những lời này hàm chứa rất nhiều ý tứ, vừa có ý thăm dò, lại có ý cảnh giác.

"À! Ta cùng với mấy người bằng hữu nói về cảnh đẹp tuyệt vời ở Đào Hoa đảo, về Hoàng đảo chủ anh tuấn tiêu sái, võ công cái thế. Nhưng bọn họ có đánh chết cũng không tin, nên ta đành dẫn bọn họ đến đây mở mang tầm mắt." Pháo Thiên Minh trả lời.

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Dược Sư chậm rãi quét qua từng người. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thiên Nhãn có phần lúng túng, hỏi: "Cô nương này xưng hô thế nào?"

"Ta tên... Thiên Nhãn!" Thiên Nhãn hơi căng thẳng, dù sao cô cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này. Trong cái nhìn của cô, bọn mình giống như trộm cắp đã đột nhập vào nhà người, giờ đang lừa dối chủ nhân.

"Đã từng bước vào Đào Hoa trận chưa?" Dược sư đột nhiên hỏi giọng rất dịu dàng.

"... Chưa từng!" Nói dối thì Thiên Nhãn cũng không thành thạo cho lắm.

Hoàng Dược Sư vuốt râu quai nón nói: "Ta cũng cho là vậy. Ngũ Hành trận trận này không phải ai cũng vào được."

"Là Bát Quái Ngũ Hành Điên Đảo..." Thiên Nhãn vội vàng che miệng.

Pháo Thiên Minh ngâm nga: "Ngươi từ đâu tới, ta gọi bằng hữu, như con chim sẻ, muốn bay lại không thể bay cao, ố ố, sao phải cố gắng làm chi."

"Thôi đừng hát nữa." Hoàng Dược Sư đột nhiên thấy hơi buồn cười hỏi: "Chu Bá Thông ở đâu?"

Pháo Thiên Minh mở to đôi mắt ngây thơ vô tội hỏi ngược lại: "Ai là Chu Bá Thông?" Gương mặt Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cũng lộ vẻ nghi hoặc, phối hợp với biểu tình của Pháo Thiên Minh. Nhưng hôm nay ba con cáo già lại dẫn theo một con chim non, nên khi Hoàng Dược Sư hỏi, Thiên Nhãn kìm lòng không được quay sang nhìn bãi đất bên trái.

Hoàng Dược Sư đi tới, tay cắm xuống đất vớt Chu Bá Thông đang ở trong hố lên.

Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Sao bên này lại có người?"

Kiếm Cầm khóc lóc một tiếng: "Ngươi bất đi diễn kịch thật quá đáng tiếc."

"Thiệt thòi cho dân chúng." Pháo Thiên Minh nói xong, lặng lẽ kéo Thiên Nhãn một cái, chuẩn bị trốn chạy.

"Chờ một chút!" Hoàng Dược Sư ném Chu Bá Thông sang một bên hô lớn. Thật ra hắn và Chu Bá Thông cũng không được thân thiết. Chu Bá Thông suốt ngày tìm hắn gây sự, phiền muốn chết. Hoàng Dược Sư tiến lại gần vài bước hỏi Thiên Nhãn: "Đào Hoa trận này là ngươi phá sao?"

"Vâng." Thiên Nhãn ngoan ngoãn trả lời. Pháo Thiên Minh bước chân tới bảo vệ bên trái cô. Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cũng chuẩn bị sẵn sàng. Dù biết liều mạng cũng chẳng có cách nào nhưng ý định của bọn họ là muốn nói với Hoàng Dược Sư rằng, thỏ càng bị dồn ép càng hung dữ, ép đến đường thì ba sinh mạng nhỏ bé này cũng phải mang theo chút gì đó rồi mới đi.

"Nếu như ngươi bằng lòng đổi tên, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ."

"Cô ấy đồng ý." Pháo Thiên Minh vội vã thu kiếm đáp lại. Hoàng Dược Sư này thật có hàng, chỉ, ám khí, kiếm, chưởng, trận, nội lực, cái nào chẳng mạnh. Quan trọng nhất là từ việc của Mai Siêu Phong có thể thấy rõ. Người này rất bao che khuyết điểm, nói cách khác rất có thể sẽ kéo được một culi miễn phí. Hôm nào rảnh ném Thiên Nhãn về phía Tam Độ, rất có thể người ta sẽ tới Thiếu Lâm tìm Đạt Ma tâm sự. Loại NPC này là BOSS nhưng không phải NPC chức năng, rất hiếm có.

"Sư phụ!" Sau khi Pháo Thiên Minh đá một cước, Thiên Nhãn nhỏ giọng gọi một tiếng, Hoàng Dược Sư chỉ gật đầu nhẹ, Thiên Nhãn liền phát hiện tên mình bị đổi thành Thiên Phong, cô cũng chẳng để ý đến cái tên nam tính hóa này. Dù sao thì cái tên cũ cũng chẳng hay ho gì.

"Ngươi đi theo ta vào." Hoàng Dược Sư chỉ vào Thiên Nhãn rồi nói với Pháo Thiên Minh: "Không đánh bại được hắn ta thì sẽ không được thưởng. Hơn nữa phải là người thực hiện nhiệm vụ đánh bại hắn ta mới được." Nói xong, cũng không để ý Chu Bá Thông nằm bất động trên mặt cát, dẫn Thiên Nhãn tiến vào Đào Hoa trận.

Pháo Thiên Minh nhìn Chu Bá Thông đang nửa sống nửa chết bên kia, đau đầu nói: "Còn có quy củ này à! Các ngươi cảm thấy Phích Lịch có bao nhiêu phần thắng?"

"..." Kiếm Cầm và Vô Song Ngư cùng im lặng mặc niệm. Nếu đổi lại là người khác có thể giúp đỡ, tình huống một chọi một, Pháo Thiên Minh nhờ trí tuệ và cái đức hạnh kia, vẫn có cơ may một đến hai phần mười. Nhưng bảo Phích Lịch lừa gạt mánh lới... ít nhất cũng khó hơn cải tạo Pháo Thiên Minh thành một người hoàn toàn thanh cao, xa lánh mọi thú vui tầm thường.

"Nghe theo ý trời vậy!" Pháo Thiên Minh thở dài một hơi, nhiệm vụ này chín phần mười là phá sản.

Lại qua hai giờ, cuối cùng Phích Lịch cũng từ trong Đào Hoa trận đi ra. Sau khi Kiếm Cầm giải thích rõ tình huống, quả nhiên Phích Lịch giơ tay nói: "Dù đánh không lại cũng phải đánh. Chử Trà, cởi trói cho hắn đi, tiện thể cho hắn ăn chút gì đó."

"... Ngươi tự cởi đi, chúng ta phải vào Đào Hoa trận trốn một lúc. Lần này hắn thoát thì ngay lập tức phải tìm chúng ta tính sổ trước tiên." Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cầm đây thừng vào đứng bên Đào Hoa trận xem trò vui, chỉ cần Chu Bá Thông truy sát tới, bọn họ lập tức quay người vào trận, tuyệt đối không do dự.

Phích Lịch và Chu Bá Thông đứng xa xa nói vài câu, vẽ một vòng tròn trên nền đất bằng phẳng, sau đó bắt đầu bày tư thế. Chu Bá Thông cũng không biết là ngu ngốc hay thế nào, nhưng cũng chẳng màng đến ba người vừa khiến hắn chịu khổ mấy ngày qua.

Bắt đầu giao đấu...

Trận chiến diễn ra một chiều, xét về thực lực hai bên thì chỉ cần ba chiêu là Phích Lịch phải bại. Đối mặt với đối thủ không xứng tầm, Chu Bá Thông hứng khởi không thôi, chơi đùa với Phích Lịch như mèo vờn chuột. Phích Lịch ra một chưởng, hắn bèn sờ vào mặt Phích Lịch, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng: "Một chiêu, hai chiêu..."

Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Nhìn thôi cũng phát bực. Sao ca ca của ngươi không chịu đầu hàng đi?" Y có lý do nghi ngờ rằng Chu Bá Thông đang lôi kéo ba người bọn họ đến chịu chết.

Kiếm Cầm chống cằm đáp: "Tính khí huynh ấy là thế, không bị đánh bại thì kiên quyết không chịu thua."

Chu Bá Thông bắt đầu càng thêm quá đáng, mỗi lần Phích Lịch ra một chưởng, hắn lại xé rách một mảnh vải trên quần áo hay áo choàng của Phích Lịch. Người khác nhìn mà bực bội, nhưng hắn càng xé càng thích thú.

Sau khi áo choàng và quần áo của Phích Lịch rách tả tơi, lộ ra bộ y phục mới, Chu Bá Thông vẫn chưa chịu thôi, một tay thò vào cái túi bên hông Phích Lịch. Đây là túi chuyên dùng của đệ tử Cái Bang, tuy hình dạng xấu xí nhưng có thể chứa đựng đủ thứ đồ vật, có điều trừ phương tiện di chuyển ra thì không thể để vật sống vào được. Mà các đệ tử Cái Bang thường nhận nhiệm vụ liên quan đến rắn rết, nên mỗi lần nhận nhiệm vụ như vậy đều được phát thêm một cái túi.

Cái túi của Phích Lịch chứa mười con rắn mà sư môn yêu cầu bắt làm nhiệm vụ...

Rất nhiều người đều sợ rắn, nhưng chỉ sợ đến run rẩy cả người, hồn phi phách tán thì Pháo Thiên Minh mới từng thấy một mình Lam Sắc. Nhưng ngay sau đó, y lại thấy thêm một người...

Chỉ thấy Chu Bá Thông móc túi một cái, bắt được một cái đầu rắn, lập tức mặt tái nhợt, từng sợi tóc trên đầu run rẩy dựng đứng, sau tiếng thét thảm thiết, Chu Bá Thông quay người chạy trốn, tốc độ nhanh không kém chuột bị mèo dẫm đuôi.

Phích Lịch vẫn còn đang trong cơn ngớ ngẩn, Pháo Thiên Minh đi tới đưa cái túi trên mặt đất cho hắn. Phích Lịch rất nghi hoặc hỏi: "Đây chỉ là quái cấp 20, cần gì phải vậy?"

"Đừng bận tâm nhiều thế, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, ngươi thu dọn mấy con rắn trên mặt đất trước đi." Chỉ có đệ tử Cái Bang mới biết kỹ năng bắt rắn, nếu không lúc ở Ác Nhân cốc Pháo Thiên Minh đã không cần phải đi tìm đệ tử Cùng Gia bang để giúp bắt rắn, trực tiếp bắt hai con dọc đường là xong.

Phích Lịch dùng kỹ năng thu nhặt những con rắn trên mặt đất vào túi rồi giải thích: "Đây là nhiệm vụ sư môn giao phó, bắt đủ mười con rắn hai mươi cấp. Ta mới bắt được tám con thì đã thấy có người bán la bàn, vẫn treo bên hông này ."

Đảo: Bốn phía là nước.

Đảo Đào Hoa: Bốn phía cũng toàn là nước, ở giữa là rừng hoa đào.

Một giờ sau, rốt cuộc đám người Pháo Thiên Minh cũng tìm thấy Chu Bá Thông đã chạy được mười vòng, đang thở hồng hộc, nội lực đã cạn kiệt...

Bình Luận (0)
Comment