Tin hay không tin? Đó là một vấn đề. Với tính tình của Pháo Thiên Minh tất nhiên sẽ không liều lĩnh đặt cược vào người hai phút trước còn định đen ăn đen, nhưng mười ngày ra Ỷ Thiên kiếm, sức hấp dẫn cực lớn. Bản thân y không hề có manh mối nào đối với việc sửa chữa lại Ỷ Thiên. Hơn nữa thân phận của Thiên Nhãn mất sạch, cơ bản không tìm ra dấu vết.
"Đường Đường, cô xem nguyên tác cuối có biết người tên là Âu Dã Tử hay không?" Pháo Thiên Minh như bám víu vào cọng rơm cuối cùng.
"Có! Người này là võ hiệp đệ nhất thần công, cũng là Tổ sư gia ngành nghề luyện kim thực sự tồn tại trong lịch sử. Từng đúc ba thanh danh kiếm, tên gọi là: Long Uyên Thái A Công Bố cùng với một đống phế phẩm, như kiếm của Việt Vương Câu Tiễn, bị đào lên trong thế kỷ thứ ha, mấy ngàn năm qua kiếm thân vẫn còn nguyên vẹn, lưỡi kiếm sắc bén, trên thân kiếm khắc đầy hoa văn hình thoi. Quan trọng nhất là nguyên liệu làm kiếm là đồng thau chứ không phải thép. Thứ người này làm, đừng nói là thời Xuân Thu, ngay cả đặt vào hiện đại cũng là hạng nhất."
"Vậy ngươi có biết ai có thể tu sửa Ỷ Thiên kiếm không?"
"Chỉ có một người tên là... Tên gì nhỉ, là người của Minh Giáo, ta chắc trước lục phái các ngươi vây công đã giết chết hắn. Các chỗ khác dường như không tìm ra manh mối."
Pháo Thiên Minh lại đau đầu gửi tin nhắn: "Có biết bói toán không? Giúp ta xem xe, hôm nay ta số đào hoa hay mây đen che phủ?"
"... Đi chết đi."
Pháo Thiên Minh lại gửi tin nhắn, phát hiện bên kia đã đóng kênh truyền tin. Trong lúc y gửi tin nhắn, Thiên Hậu không nói một lời, chỉ như cười như không nhìn y. Cô ả cũng phát hiện, nhìn Pháo Thiên Minh trở thành con kiến bò trên chảo là chuyện rất thú vị. Ả không vội, cũng không giải thích, dù sao thế chủ động vẫn nằm trong tay ả.
"Nhìn cái gì vậy!" Pháo Thiên Minh liếc mắt một cái, bắt đầu đi lại qua lại. Bây giờ, điều y hối hận nhất là đã đưa Cửu Âm Chân Kinh cho Thiên Hậu, vốn phải một tay đưa tiền một tay giao hàng mới phải.
Thiên Hậu thấy vậy buồn bực, làm người kiểu gì vậy? Rõ ràng bây giờ đang cầu cạnh mình, nhưng chảnh chọe cứ như đang ngồi chém gió tự kỷ: "Có phải rất hối hận vì đã đưa Cửu Âm Chân Kinh cho ta?"
"Có phải ngươi bằng lòng gửi nó ở chỗ ta trước không?"
"Ta bằng lòng! Ta nghĩ đến việc trong 10 ngày này ngươi luôn đau đớn bứt rứt... Ta sẽ rất vui vui mừng ."
"Ngươi chắc chắn làm như vậy, ta sẽ giao kiếm cho ngươi sao?"
Thiên Hậu lại thả tay xuống: "Không đưa cho ta. Ngươi còn bứt rứt thêm vài tháng, thậm chí vài năm."
"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh vỗ vỗ đầu, đặt thanh kiếm lên bàn nói: "Cầm lấy đi."
Thiên Hậu hơi bất ngờ hỏi: "Ngươi không suy nghĩ lại à? Ta là kẻ xấu đó."
Pháo Thiên Minh nói: "Ta tin tưởng ngươi là người Trung Hoa có lương tâm! Ít ra thì cũng biết có chút đạo đức."
"Ta theo đức Chúa Trời!"
"Trùng hợp thế nhỉ? Ta nghĩ chúng ta luôn ghi nhớ lời dạy về cảm tạ của Thượng Đế."
Thiên Hậu chống cằm nhìn nam nhân vô sỉ này một hồi lâu, thật sự không biết phải mở miệng ra sao, cho đến lúc cuối cùng thực sự không thể chịu đựng được ánh mắt nồng nhiệt của Pháo Thiên Minh. Vừa thu kiếm nói: "Đi!"
Pháo Thiên Minh tất tả nói: "Mười ngày nữa là ngày mồng một, ngươi có thể xem thời gian trên hệ thống, ngoài ra! Có người nào đã từng nói: Quý trọng thời gian, tuân thủ lời hứa, là nghĩa vụ mà mỗi người Trung Hoa phải làm."
Thiên hậu đột nhiên quay đầu, trực tiếp thêm Pháo Thiên Minh vào danh sách bằng hữu, rồi lập tức đi mất. Nhưng ra khỏi quán rượu vẫn không nhịn được cười thành tiếng. Một diễn viên quần chúng tới gần: "Úi! Đây không phải tiểu lừa đảo Thiên Hậu à? Nghe nói trở về tân thủ thôn, sao lại vào Võ Đang, chẳng lẽ..."
Chưa dứt lời, Thiên Hậu đã ra tay, túm lấy xương vai của hắn, chỉ trong nháy mắt cả cánh tay của hắn biến mất, trực tiếp tấn công vào cổ họng...
Pháo Thiên Minh đứng bên cửa sổ nhìn lại, không khỏi thở dài: "Thật không hổ là ngũ đại tuyệt học." Y nhìn rõ chiêu này rồi, nằm ở sức phá hoại cường hãn. Trừ phi có Thiên Tàm thủ sáo của Tinh Ảnh, cao thủ tay không khó lòng đỡ nổi một chiêu của ả. Nhược điểm cũng có, chẳng hạn nội lực tốt thì quyền chưởng có thể đánh ra khí cương, sát thương cũng không phải là nhỏ, nhưng chiêu này chắc phải trực tiếp tấn công vào người mới có tác dụng. Ngoài ra còn có khuyết điểm lớn nhất, đó là chiêu thức quá tàn nhẫn, ác độc. Vì sao lại nói vậy? Vì Thiên hậu đang nôn mửa.
Pháo Thiên Minh vớ lấy một tấm khăn trắng vẫy vẫy ở tầng hai: "Này... có phải có rồi không? Bên chỗ ta có bán thuốc Bảo Thai hoàn của họ Vi đây, giảm giá cho ngươi 90%."
Thiên Hậu miễn cưỡng nhìn lên trên, đưa ngón tay giữa ra hiệu khinh bỉ. Có điều chiêu này chỉ khiến Pháo Thiên Minh cười ha hả: "Không sinh à! Ta còn bán thuốc phá thai của họ Vi nữa..." Chưa dứt lời, Thiên Hậu nhặt hòn đá ném lên... Thôi được rồi, theo kinh nghiệm và hiểu biết về con người của y, mười ngày nữa có bảy thành là bản thân sẽ nhận được Ỷ Thiên kiếm, còn ba thành là mấy ngày gần đây Âu Dã Tử bị tiêu chảy.
Một phút sau, Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn của Thiên hậu: "Kiếm của ngươi, ta nhận. Xin lỗi."
"Không cần trêu ta. Ta tin ngươi, bây giờ trong lòng ta bình tĩnh lắm."
"Tại sao?"
"Không vì lý do gì cả, thật đấy! Chỉ là cảm giác, cảm giác ngươi đáng tin."
"... Cảm ơn! Mười ngày sau gặp lại."
"Mười ngày sau gặp lại." Pháo Thiên Minh lệ rơi đầy mặt, ai da, ngươi thật sự nhắn tin đến. Dùng chiêu trò hết rồi, chỉ đợi tuyên án. Cảm giác vận mệnh nằm trong tay người khác quả thật không dễ chịu chút nào. Cầm kiếm, tự thân còn có hai mươi ngày để chuẩn bị. Vì hoạt động một tháng sau, các thế lực đã bắt đầu bố trí. Kể cả Lãnh Nhược Tuyết, Đường Đường đều đang thong dong sắp đặt đám NPC. Bởi vì còn thời gian, còn thời gian một tháng.
Nhưng Pháo Thiên Minh cũng như mọi người, đều đánh giá thấp sự vô sỉ, ti tiện, hạ lưu của đám thiết kế! Thực ra nên Pháo Thiên Minh lường trước, những người và việc nhìn thấy bên ngoài luôn có một thủ đoạn khác. Chẳng hạn như bây giờ Bạo Phong tiểu đội đang nắm giữ lá bài lớn nhất, đã có đủ thực lực, tự tin, trí tuệ, tiền bạc... sắp sửa được hưởng lợi lớn trong hoạt động. Nhưng với bản tính của đám thiết kế, liệu có phải họ sẽ lợi dụng cơ hội này để làm chuyện xấu?
Hệ thống thông báo: Hai giờ sau, trò chơi sẽ chuyển sang chế độ phó bản tử vong, tất cả người chơi tử vong sẽ bị đẩy ra khỏi phó bản, không thể tham gia hoạt động chính thức hai tháng một lần.
Trong phó bản tử vong: Thứ nhất, dịch trạm chỉ giới hạn khả năng truyền tống tới mười thành thị lớn, lần lượt là: Lạc Dương, Khai Phong, Kiến Nghiệp, Hàng Châu, Đại Lý, Tây Hạ, Thành Đô, Trường An, Phúc Châu, Tương Dương.
Thứ hai: Kim Tiền bang, Quyền Lợi bang, Thiên Hạ bang, Hoàng Gia Thiên Đường bang chủ tử vong, tức là toàn bộ nhân viên trong bang đều tử trận. Người chơi có thể cân nhắc trong hai giờ để quyết định ở lại hay rời bỏ hoặc chọn bang khác. Hai giờ sau không được rời bỏ. Trong phó bản, bất kỳ ai bị bang chủ đuổi ra khỏi bang sẽ bị coi là tử vong.
Thứ ba: Hai giờ sau, chiếc U Minh Huyết Hà xa trong truyền thuyết sẽ xuất hiện từ mặt biển Phúc Châu, càn quét Trung Nguyên trong hai mươi ngày. Bất kỳ người chơi nào giết chết chủ nhân Huyết Hà xa đều được hai quyển tuyệt học, nếu là thành viên bang phái khác giết được chủ nhân Huyết Hà xa thì chủ nhân Huyết Hà xa và Huyết Hà xa sẽ vĩnh viễn bị trấn áp bởi bang phái đó.
Thứ tư: Võ công của chủ nhân Huyết Hà xa trong Huyết Hà xa không thua kém Tổ sư gia các môn phái, cũng cao hơn một bậc so với bang chủ tam đại bang hội, huống hồ Huyết Hà Bát Mã cũng là cấp Thần Mã, kính xin mọi người lượng sức trước khi hành động.
Thứ năm: Để đảm bảo lợi ích của đa số cổ đông, hai giờ sau chứng khoán sẽ ngừng giao dịch cho đến khi kết thúc phó bản.
Thứ sáu: Đối với việc mọi người chửi thề tập thể, chúng ta thấu hiểu và chân thành xin lỗi từ tận đáy lòng.
"Mẹ kiếp!" Sau khi phát thanh xong, mọi người cùng thốt lên một tiếng gầm giận dữ. Sau đó trò chơi lập tức hỗn loạn. Trước tiên là xử lý chứng khoán, sau hoạt động phó bản lần này, hoặc là cổ phiếu trở thành phế liệu, hoặc là bạc tỷ tuôn trào. Kế đến là vấn đề lựa chọn bang phái, tất cả các bang phái vội vã triệu tập hội nghị toàn thể để tìm chỗ dựa tốt nhất cho mọi người.
Người đi trên đường phố đã không còn truyền tin, trực tiếp gọi điện thoại: "Này! Có ném hay không? Ngươi cho ta biết chính xác đi. Cái gì? Ngươi chờ chút, ta có tin nhắn đến. Chào sếp, đang họp, hiện giờ không rảnh! Chọn bọn phái nào... Ta làm sao biết được, giờ còn đang nhức đầu chọn cổ phiếu nào đây."
"Ta đã nói với ngươi rồi, thực lực Thiên Hạ bang là thấp nhất!"
"Thực lực nhỏ thì hắn sẽ không động vào Huyết Hà xa, sẽ tương đối an toàn."
"Mẹ kiếp, không động vào Huyết Hà xa thì ai lấy bí tịch kia?"
Một nồi cháo loãng, hai giờ đồng hồ mà bắt người chơi đưa ra phán đoán phức tạp như thế này, thật sự là chuyện không thể làm được.
Đường Đường rống: "Mọi người rời bang mở họp! Mọi người!"
Xa: "Nhưng ta có bang phái riêng của mình "
Ái Niếp Niếp: "Tán thành!"
Pháo Thiên Minh: "Ta muốn tới Phúc Châu dạo chơi trước đã."
Vụ Lý Hoa: "Tán thành!"
Tinh Ảnh: "Đường Đường, rốt cuộc là mua cổ phiếu nào, chỉ còn nửa giờ nữa thôi, gấp chết đi được."
Vô Song Ngư: "Tán thành."
Đường Đường lệ rơi đầy mặt, thành viên quá phức tạp. Có Xa và Ái Niếp Niếp xa tinh thần tập thể là trên hết, có phần tử nguy hiểm tự do tản mạn Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa. Có Tinh Ảnh và Vô Song Ngư tiền tài là trên hết. Còn có phẩm đức đều ưu tú nhưng nhân phẩm không tốt, Phích Lịch và Hát Bất Túy. Căn bản là không có biện pháp quản lý!
"Ta nói lần cuối cùng: Toàn thể nhân viên rời bang, trong mười phút tới đến phòng riêng của Không Có quán rượu. Còn Phượng Hoàng và Ái Niếp Niếp, lập tức gia nhập Thiên Hạ bang. Chưa đủ mười phút, ta sẽ tự sát cho các ngươi xem." Đường Đường đưa ra tối hậu thư.
"Đến đây đến đây." Mọi người lập tức đáp ứng. Đường Đường thật sự tự sát, một tháng tới ai động não đây? Thế thì phải đi ngay.
Thiên Nhãn: "Bang hội đang báo mở họp, ta phải tới đó ngay."
Lãnh Nhược Tuyết vội vàng nói: "Giờ bên này rối ren, ngươi xử lý giúp ta trước đi."
"Vậy bên kia thì sao?"
"Cứ nói ngươi đang du lịch ở Hoa Sơn, không thể về nhanh như vậy được."