Đường Đường vỗ bàn: "Yên lặng! Yên lặng! Mọi người ngồi xuống."
Mọi người ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đường Đường nói: "Lần này hệ thống đánh cho tất cả mọi người một cú ê ẩm. Chúng ta đã loạn, thiên hạ đều đang loạn. Tất cả mọi người không thể nắm chắc được quỹ tích mọi chuyện tiến triển, cho nên chúng ta tạm thời chỉ có thể định ra mấy nguyên tắc. Mọi người bảo tồn sinh mệnh của mình, cố gắng hết sức dựa theo lập trường nguyên tắc mà thu được lợi ích cao nhất."
"Phải rồi! Phải rồi!" Mọi người cùng gật đầu.
"Nguyên tắc thứ nhất vẫn là bảo vệ Thiên Hạ bang, lần này bốn bang chủ đã có được quyền lợi lớn nhất. Ta thấy Tôn Ngọc Bá có tính cẩn thận, tất nhiên sẽ không liều mạng tổ chức người đi chặn Huyết Hà xa, cho nên tổn thất nhỏ nhất. Còn bang chủ Tiền Tài và Quyền Lợi đều là kẻ ham mê quyền lực, tất nhiên sẽ đi chặn đường. Nguyên tắc thứ hai, một khi có cơ hội phải giết chết Lãnh Nhược Tuyết, việc này, Chử Trà, giao cho ngươi."
"Nguyên tắc thứ ba là bảo đảm lực chiến đấu cho quan lại, Huyết Hà xa chỉ cho phép Chử Trà, Tinh Ảnh và Vụ Lý Hoa tham gia, ba người các ngươi cũng phải lượng sức mà tham gia. Những người khác không được lại gần."
"Nguyên tắc thứ tư: Những hành động khác cần có ít nhất hai người trở lên, hơn nữa phải báo cáo với ta, đặc biệt là... ngươi!" Đường Đường chỉ vào Pháo Thiên Minh nói: "Có động tĩnh gì nhất định phải nói cho ta biết."
"Nguyên tắc thứ năm: Huyết Hà xa sẽ khiến Tiền Tài và Quyền Lợi tổn thất rất nhiều chiến lực, vì vậy cho dù chúng ta có chắc chắn cũng không thể động vào hắn quá sớm. Nhưng phải đảm bảo khi hai bang cướp xe, người của chúng ta phải có mặt. Lúc đó nếu chúng sắp thành công, nhất định phải ra tay phá hoại."
"Nguyên tắc thứ sáu: Tất cả mọi người đều đặt cửa Thiên Hạ bang, nếu Thiên Hạ bang thật sự muốn chiếm đoạt Huyết Hà xa, mọi người nhất định phải hết lòng hỗ trợ. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn tính mạng. Dù sao Huyết Hà xa chỉ là mồi nhử, bữa tiệc chính thức phải một tháng sau mới bắt đầu. Vì vậy trong một tháng này, mọi người cố gắng tránh thương vong."
"Phía Thiên Nhãn nói sao?" Tinh Ảnh hỏi.
Đường Đường chỉ xuống Pháo Thiên Minh nói: "Hai giờ nữa trực tiếp giết Lãnh Nhược Tuyết, có chắc không?"
"Chắc chắn!"
"Tiểu Ngư đã nói với ta. Thiên Nhãn chỉ là do Hoàng Gia Thiên Đường liên minh với Quyền Lợi nên nhận được thẻ khách quý từ Lãnh Nhược Tuyết. Cô ấy không phải là thành viên của bang hội nào, chỉ cần giết Lãnh Nhược Tuyết, ta tin tưởng cô ấy có thể cung cấp trợ giúp đối lớn cho chúng ta. Chử Trà, tốt nhất là ám sát."
"Biết rồi! Ta đi chuẩn bị ngay đây! Các ngươi cứ họp tiếp đi." Pháo Thiên Minh không kiên nhẫn. Lãnh Nhược Tuyết chẳng phải là cao thủ gì. Hoàng Gia Thiên Đường cũng không bố trí NPC trấn phái. Ra vào chẳng khác gì nhà mình.
Toàn bộ Bạo Phong tiểu đội đã dùng hết vốn liếng của mình mua cổ phiếu Thiên Hạ bang, sau đó bình thản chờ đợi phó bản bắt đầu.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua, theo giới thiệu: "Hình thức tử vong bắt đầu..." Mọi người phát hiện, trò chơi đã thay đổi. Thay đổi lớn nhất là ánh mặt trời trên bầu trời. Đột nhiên chạy về phía đông, tức là trong trò chơi ban ngày và ban đêm. Ngoài ra một vài người chơi tinh tế phát hiện ra, một số công trình người chơi không dùng đến ví dụ như quán trọ, kỹ viện vân vân... bắt đầu nhiều NPC hơn, thậm chí trong ngõ nhỏ ở thành thị ngẫu nhiên còn gặp được người bán hàng rong dưới chân dưới chân nổi gió.
"Này! Này!" Pháo Thiên Minh thử giọng trong kênh đội ngũ.
"Bình thường! Chử Trà, bên ngươi thế nào rồi?" Đường Đường hỏi.
Pháo Thiên Minh đang dán trên xà nhà phòng họp của Hoàng Gia Thiên Đường, nghe vậy trả lời: "Ta đang đợi Thiên Nhãn rời khỏi."
Thiên Nhãn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Bắt đầu hình thức tử vong rồi. Ta đi đây."
"Nhớ giữ liên lạc."
"... Biết rồi!" Thiên Nhãn có phần bực bội. Đây là lần đầu tiên Pháo Thiên Minh trông thấy Thiên Nhãn bực bội, cho dù là trong thời điểm chiến đấu nguy cấp như vậy, y cũng chưa từng thấy Thiên Nhãn bực bội.
Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn Thiên Nhãn rời khỏi, sau đó quay người lại muốn đi qua cửa bên tới kho hàng bang hội. Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng bay tới phía sau cô, sau đó nhẹ nhàng đâm thanh kiếm mỏng đã chuẩn bị sẵn trong tay...
Không có bất kỳ tiếng vang nào, thậm chí ngay cả người trong cuộc là Lãnh Nhược Tuyết cũng không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân trống rỗng, ngay cả thời gian quay đầu cũng không có, trực tiếp hóa thành ánh sáng trắng. Pháo Thiên Minh thu kiếm về túi đồ: "Chen mặt cái quái gì, người ấy! Dù sao cũng không phải là NPC, đừng lúc nào cũng nghĩ mình quá cao minh."
"Nhưng ngươi cũng không thể gọi là cao minh, làm chuyện xấu mà chẳng thèm che mặt." Thiên Nhãn về từ lúc nào không biết, lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh.
"Ừm... Người tới khi nào?"
"Vừa tới!"
"Ài... Ta tìm Tiểu Tuyết của người cả buổi. Có chuyện quan trọng cần bàn, người nói xem, cô ấy có thể trốn đi đâu vậy?"
Thiên Nhãn nói: "Ta cảm thấy cô ấy tử vong rời khỏi phó bản rồi. Người cảm thấy sao? Minh chủ võ lâm, cao thủ đệ nhất giang hồ Thanh Mai Chử Trà?"
"Không thể nào... Nói thế nào thì cũng là người đứng đầu một bang phái, cứ như vậy mà chết sao?"
"Ngươi!" Thiên Nhãn chỉ Pháo Thiên Minh rất chân thành nói: "Giết cô ấy!"
"Ồ?" Pháo Thiên Minh vuốt cằm trầm tư một lúc rồi mới nói: "Hình như đã xảy ra chuyện này."
"Có thể khẳng định đã xảy ra."
"Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại ở đây lẽ nào ngươi lại không biết? Thiên Nhãn đã bị Pháo Thiên Minh truyền nhiễm, lúc làm chuyện xấu không những không chột dạ mà còn rất phách lối. Cô tin chắc Pháo Thiên Minh đã trốn ở góc nào đó, không thể không nghe thấy đoạn đối thoại giữa mình và Lãnh Nhược Tuyết .
Pháo Thiên Minh hỏi lại: "Biết cái gì?".
Thiên Nhãn có phần lúng túng nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết... ta và Tiểu Tuyết là bằng hữu?".
Pháo Thiên Minh càng nghi ngờ hơn nữa: "Không phải nói ngươi đang ở Hoa Sơn à?"
Thiên Nhãn liếc mắt lên trần nhà, nói: "Ừm... Hoa Sơn ấy... Hoa Sơn gần Trường An, nên ta tiện thể ghé thăm Tiểu Tuyết, không ngờ cô ấy lại bị ngươi giết." Thiên Nhãn quăng ngược lại vấn đề cho Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh vỗ vai Thiên Nhãn, nói: "Giết thì giết! Đi thôi, chúng ta còn sống lâu lắm!". Rồi quay sang nói: "Mục tiêu đã bị tiêu diệt. Thiên Nhãn quay về!".
Thiên Nhãn vẫn cứ hỏi mãi trên đường đi: "Ngươi mới tới Hoàng Gia Thiên Đường thật à?"
Pháo Thiên Minh trả lời: "Đúng rồi đúng rồi! Đã nói đến 365 lần rồi, ngươi có thấy phiền không? Đến nơi rồi!". Rồi khi cùng Thiên Nhãn bước vào Không Có quán trọ.
Pháo Thiên Minh nói: "Sau khi chế độ tử vong bắt đầu, bên ta toàn bộ NPC làm việc đều đã rút lui. Hơn nữa các môn phái cũng không bảo vệ đệ tử bản môn. Vậy nên các ngươi phải thật cẩn thận, đừng bị bọn chúng bắt cóc. Nếu không xong thì báo cho chúng ta biết, nhảy ra cửa sổ trốn đi".
Thiên Nhãn hỏi: "Có khoa trương đến thế không?".
"Có!" Đường Đường từ tầng hai đi xuống: "Lãnh Nhược Tuyết... bất hạnh bỏ mình, nếu Huyết Ảnh sẽ trở thành yếu tố bất ổn nhất. Các đoàn thể lớn nhỏ trong người chơi thậm chí là NPC, một khi cảm nhận được lực phá hoại của nhóm Chử Trà, ắt sẽ ra tay với chúng ta. Trong khi đó, hai nữ nhân yếu ớt nhất của chúng ta..."
"Thôi đi thôi đi! Các ngươi còn nữ nhân yếu ớt, tuy dáng dấp không ra sao, mỗi người đều có thể liều mạng với Như Hoa. Nhưng đánh nhau vẫn tương đối sở trường." (Như Hoa trong phim của Châu Tinh Trì)
Hai cô gái căm tức nhìn lại, Pháo Thiên Minh không thèm đoái hoài, nói:" Ta đi dạo phố Phúc Châu đây."
"Thôi thôi, đừng để ý tới hắn." Đường Đường nắm tay Thiên Nhãn hỏi: "Cô nghĩ tiếp theo tình hình sẽ diễn biến thế nào?"
"Rất khó nói trước, nhưng ta cho rằng sẽ có một hai bang phái NPC hệ thống đi thử Huyết Hà xa."
"Vấn đề chính là Huyết Ảnh, ngươi thấy sao? Nào! Chúng ta lên trên nói chuyện đi, mấy ngày nay Chử Trà bao ăn bao ở, cô uống rượu XO hay là Nữ Nhi Hồng ba trăm năm?"
"Ta uống nước là được rồi."
"Nước à... Tiểu nhị, mang lên vài chai nước khoáng nhập khẩu từ sao Hỏa đi. Gần đây không ít chính phủ mở hội nghị gì đó, đều uống nước khoáng Pháp giá hơn 20 đồng, chúng ta chơi trò chơi mà còn keo kiệt hơn bọn họ sao?"
... Phúc Châu.
Rất nhiều người chơi và NPC mang mục đích riêng tập trung tại Phúc Châu. Pháo Thiên Minh vừa ra khỏi trạm dịch, thậm chí còn thấy Kinh Vô Mệnh dẫn theo hơn ba mươi mấy người chơi leo lên mái nhà nhìn xuống.
Pháo Thiên Minh chưa kịp thấy rõ tình hình, đã nghe thấy các huynh đệ trên nóc nhà đồng thanh hô: "Tới rồi!" Pháo Thiên Minh nhìn về phương nam, góc quẹo phía xa xa đột nhiên bay lên một đám mây máu, đám mây máu bao phủ phương viên năm trượng, lao vụt về phía mình.
Gần đến nơi, Pháo Thiên Minh nhìn kỹ, trong huyết vân là một chiếc xe ngựa lớn không có xa phu, chỉ có một thùng xe rộng năm mét vuông, hai bên là kết cấu kiên cố, trong khi trước sau chỉ là rèm xe bằng vải.
"Lên! Ai hy sinh được thưởng nghìn lượng vàng." Kinh Vô Mệnh hô một tiếng, hai mươi người chơi bên cạnh xoay người từ trên nóc nhà hạ xuống, ngăn cản lối đi của Huyết Hà xa.
Pháo Thiên Minh cùng tất cả mọi người kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng thấy có ai chặn đường Huyết Hà xa, mọi người đều cổ vũ các dũng sĩ: "Cố lên! Giết chết hắn ta!"
"Lên ngựa!" Người dẫn đầu gầm lên một tiếng, hai mươi người chơi lấy thú cưỡi ra, toàn bộ đều là ngựa lớn vùng Quan Đông, hai mươi nam nhân lạnh lùng nhìn về phía Huyết Hà xa đang lao tới.
Thủ lĩnh cầm thương hô lớn: "Hữu Ngã Vô Địch!" Trên người hai mươi nam nhân tỏa ánh sáng trắng, đây là kỹ năng mà đệ tử Anh Hùng môn có thể lĩnh ngộ, hiệu quả như tên gọi, Hữu Ngã Vô Địch thể tăng cường sức mạnh cho đội ngũ ba mươi người, khi người và ngựa công kích, phòng thủ tăng gấp bội, nội công, võ công tăng 80%; khinh công, thân pháp tăng 50%. Nhưng Hữu Ngã Vô Địch có tác dụng phụ rất lớn, chỉ kéo dài năm phút. Trong vòng năm phút phải giết chết quân địch gấp ba số lượng mình, nếu không tất cả sẽ tử vong tập thể. Đây là kỹ năng bí truyền ép đáy hòm của Anh Hùng môn.
"Giết!" Hai mươi người xếp thành bốn hàng năm người. Vừa ra lệnh giết, năm người đầu tiên xông lên không chút do dự, tiếp theo là hàng thứ hai, rồi hàng thứ ba...
Bang hội không nghĩ có thể tiêu diệt Huyết Hà xa, cũng không hoàn toàn vì tiền thưởng. Bang hội chỉ vì một luồng nhiệt huyết, vì cảm giác thích thú, vì muốn phát tiết. Pháo Thiên Minh thấy cảnh này cũng thừa nhận: Bản thân thường mong mỏi được như một trong hai mươi người kia. Nhưng y biết, y không phải bọn họ, bọn họ cũng không phải y, trên đời không bao giờ có hai quả trứng gà giống hệt nhau. Mình không thể làm được như bọn họ, bọn họ cũng không thể làm được việc của mình. Mặc dù không cùng đường nhưng Pháo Thiên Minh vẫn khâm phục bọn họ.