Nam nhi nhiệt huyết xung kích Huyết Hà xa, đội ngũ thứ nhất lấp lóe ánh sáng trắng, vừa tiến vào phạm vi huyết vân, đột nhiên đã chậm lại. Đám kỵ binh còn chưa kịp đâm ra trường thương, bốn tên to cao trên lưng ngựa bỗng nhiên bay lên không trung, sau đó hóa thành ánh sáng trắng. Mọi người lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, đây là người trong xe giết chết bọn họ từ khoảng cách tám mét.
Hàng thứ hai, hàng thứ ba... Bốn hàng kỵ binh khác không ngoại lệ toàn bộ tử trận, tất cả đều ngã khi còn cách tám con huyết mã cỡ một thân ngựa. Tất cả người chơi đều trợn mắt há hốc mồm, loại võ công này đã vượt quá phạm trù mà bọn họ có thể lý giải.
"Chạy đi đâu?" Kinh Vô Mệnh rốt cuộc cũng xuất kiếm, một bóng người từ bên cạnh đánh về phía xe ngựa trong huyết vân, người chưa tới, kiếm đã ra trước, kiếm như rắn độc lóe lên dưới ánh mặt trời rồi biến mất, xem ra là muốn trực tiếp xuyên qua xe ngựa giết người.
"Được!" Người trong xe phát ra tiếng tán thưởng, có điều, chuyện này không cản trở kiếm của Kinh Vô Mệnh tiến vào xe ba tấc. Sau đó, người bị đánh bay ra ngoài.
Mặc dù vậy, Kinh Vô Mệnh cũng không phải đèn đã cạn dầu, tuy rằng bị ép lui, nhưng bước chân rơi xuống rất vững vàng, không bị thương quá nặng.
Pháo Thiên Minh vẫn đứng ở giữa đường không rời đi, phía trước ngăn chặn không được, y vẫn cứ đứng đó. Vô Song Ngư trên mái nhà vô cùng sốt ruột, sớm biết nói chuyện với tên này như đánh rắm, căn bản không để nguyên tắc vào trong lòng, có điều muốn kéo lại e rằng cũng không kịp, bởi vì huyết vân sắp bao phủ đến Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh lấy ra một cái bao tải chờ đợi, một cái bao tải to bằng nửa người trưởng thành... Y cảm nhận được sát khí truyền ra từ trong xe ngựa, nhưng không có cách nào, ai bảo mình vừa thuận tay lấy được một món đồ ở Hoàng Gia Thiên Đường. Không dùng thì trong lòng ngứa ngáy.
"Tổ ong vò vẽ vô địch." Pháo Thiên Minh ném bao tải về phía xe ngựa, vội vàng cắm đầu chạy. Bao tải vừa tiến vào huyết vân, lập tức nổ tung, hơn ngàn con ong vò vẽ phát ra tiếng vo ve.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của Pháo Thiên Minh, người kia là thành viên Hiệp hội bảo vệ động vật nhỏ, không ra tay giết ong vò vẽ. Trực tiếp lái xe lao qua. Cuối cùng, còn phát ra một chưởng về phía Pháo Thiên Minh đang chạy trốn cách đó năm mét bên trái. Nhưng cũng ngoài dự liệu của y, chưởng lực vô hình vô ảnh phát ra, Pháo Thiên Minh như đã biết trước, uốn éo mông né tránh được.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Vô Song Ngư nhảy đến trước mặt Pháo Thiên Minh hỏi.
"Tổ ong vò vẽ à? Kỳ quái. Theo kinh nghiệm của ta, ngựa vừa nghe thấy tiếng vo ve ấy ắt phải nổi điên mới đúng chứ."
"Làm ơn. Ngựa nhà người ta là thần mã đấy."
"Ý ngươi là phải tìm ong thần?"
"... Trà ca, ngài đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy. Con ngựa này chẳng sợ lửa, chẳng sợ bẫy rập, chẳng sợ đao thương, cũng chẳng sợ ám khí. Lại càng không sợ tổ ong vò vẽ của ngươi."
"Vậy thì hết cách rồi. Ta vừa ở trong huyết vân, tất cả trạng thái đều giảm 50%. Nếu không giết ngựa trước thì hoàn toàn không thể đến gần xe ngựa. Này! Ngươi nói xem ngựa có biết bơi không?"
"Chắc là biết." Vô Song Ngư cũng không dám chắc. Nhưng y lập tức nắm lấy Pháo Thiên Minh: "Đường Đường cố ý sai ta đến để trông chừng ngươi. Cô ấy bảo ngươi là nhân tố nguy hiểm khó lường nhất. Ngài có âm mưu quỷ kế gì, bất kể thành hay bại cũng phải đợi mười ngày sau rồi hãy nói, được chứ?"
Bên bang hội còn đang nói chuyện, Huyết Hà xa đã lao ra khỏi thành Phúc Châu, phóng về phía hoang dã.
"Chúng ta có thể mai phục ở hẻm núi để lăn đá, còn có thể dùng trâu lửa, mua Xuân Lôi, bom cháy..." Vô Song Ngư kéo Pháo Thiên Minh về Không Có quán rượu. Pháo Thiên Minh hăng hái giới thiệu phương án của mình với Đường Đường.
"Ta nói lại lần nữa." Đường Đường giơ một ngón tay lên: "Trong vòng mười ngày, không được đụng đến xe ngựa. Ngoài ra, ta phải nhắc nhở ngươi, những gì ngươi nghĩ đều vô dụng cả. Ái Niếp Niếp đã gửi tin nhắn, hắn tìm hiểu được từ môn phái, tám con ngựa này không tầm thường, mỗi con đều có kỹ năng riêng. Ví dụ có con có thể làm chậm trạng thái của kẻ đến gần, có con có thể thăm dò khí tức của người khác từ xa..."
"Ồ! Ta đi dạo một chút!"
"Không được đi." Đường Đường nghiêm nghị nói: "Chử Trà, đừng đùa nữa, lần này mọi người đều đặt cả gia sản vào đây. Nếu vì ngươi mà hỏng việc, ngươi tính sao đây."
Pháo Thiên Minh lấy ra một thứ gì đó nói: "Ta tin chắc có thể giết được hắn."
Đường Đường nhìn thứ đó một lúc rồi nói: "Ngươi nhịn mười ngày thôi thì chết à. Ngươi xem con đường xe ngựa này đi, trước tiên chắc chắn sẽ đến Hàng Châu, ta đã nhận được tin tức, Thiên Hạ bang đã tổ chức sơ tán nhân thủ, dời những vật phẩm quan trọng dọn đến các phân đà. Sau Hàng Châu, rất có thể hắn sẽ lao về phía tây, tiến thẳng đến tổng đà Quyền Lợi bang ở Thành Đô, sau đó là tổng đà Kim Tiền bang ở Lạc Dương... Dĩ nhiên hắn không cần đi Trường An. Nếu theo con đường này, mười ngày này sẽ gây thiệt hại lớn nhất cho Quyền Lợi bang và Kim Tiền bang..."
"Biết rồi, biết rồi. Ta chỉ ra ngoài dạo chơi, đảm bảo hắn có mời ta lên xe giết hắn. Ta cũng không làm, được chưa?"
"Thật không?"
"Thật, còn chân thật hơn cả tấm lòng đất của ta."
"Tấm lòng của ngươi? Ngươi còn có tấm lòng sao?"
"... Vậy thì còn chân thật hơn ta... Dù sao cũng sẽ không đi, ngươi cứ yên tâm! Ta đi dạo phố được chưa?" Pháo Thiên Minh trong lòng ngứa ngáy như kiến bò, nếu không có thủ đoạn xử lý Huyết Hà xa thì thôi, nhưng bản thân y vẫn còn chút biện pháp.
Pháo Thiên Minh thấy Đường Đường còn muốn nói gì, vội vàng lấy ra một tờ giấy: "Võ Mục trận pháp, năm người thành trận, tiên phong tăng công kích, tăng thân pháp, giảm phòng ngự, hai bên cánh trái phải tăng khinh công, tăng thân pháp, giảm nội lực. Trung quân tăng võ công, tăng nội lực. Hậu quân giảm công kích, giảm thân pháp, giảm nội lực, giảm võ công, tăng phòng ngự. Ngươi cầm lấy nghiên cứu, sau khi học xong, chọn bốn người ra luyện tập thêm. Ta đi đây!"
"Ô!" Đường Đường nhận lấy tờ giấy, vẫy tay với Pháo Thiên Minh nói: "Đi đi." Sức chú ý của cô bị thu hút vào tờ giấy. Thiên Nhãn ở bên cạnh lạnh lùng đứng nhìn, đánh chết cô cũng không tin, Pháo Thiên Minh sẽ ngoan ngoãn đi dạo phố.
Pháo Thiên Minh dịch chuyển đến Phúc Châu, trực tiếp bắt đầu truy kích Huyết Hà xa. Do sở trường khinh công thẳng tắp, không đầy hai canh giờ Pháo Thiên Minh đã bám đuôi được Huyết Hà xa. Y không lại gần, mà giữ mình cách đó hơn trăm mét, chờ thời cơ đến.
Theo sau Huyết Hà xa như vậy còn có ba nhân vật khác, trong đó có cả Độc Hành và gã người Nhật Uy che mặt trước công chúng. Một nhân vật khác chính là diễn viên quần chúng B của Thiên Sơn phái bị Pháo Thiên Minh hạ thủ trong Đại Hội Võ Lâm, tay hắn vẫn cầm một cái túi vải nhỏ, khiến Pháo Thiên Minh đến nay vẫn rất tò mò, rốt cuộc cái túi nhỏ này của hắn chứa vũ khí bí mật gì?
Bốn người này đều biết nhau, nhưng không ai là bằng hữu. Độc Hành từng có hiềm khích với Pháo Thiên Minh và gã người Nhật. Diễn viên quần chúng B từng có hiềm khích với Pháo Thiên Minh và gã người Nhật. Gã người Nhật lại từng có hiềm khích với mọi người. Chỉ riêng Pháo Thiên Minh khá lương thiện, chỉ tương đối khúc mắc với gã người Nhật. Cho nên bốn người không nói gì, ai nấy tự bám theo trái phải Huyết Hà xa.
Bốn người này có tính cảnh giác rất cao, không chỉ với Huyết Hà xa, mà còn với ba người đồng hành. Bốn người này ai cũng có khả năng lạnh lùng hạ sát chiêu tới người khác, hơn nữa đều hợp tình hợp lý. Độc Hành vẫn là Viên Nguyệt loan đao che ngực. Hai tay gã người Nhật nửa kéo nửa cầm đao Nhật Bản. Tay diễn viên quần chúng B luôn ở trong túi vải. Tay phải Pháo Thiên Minh cầm Huyễn Ảnh kiếm, tay trái sẵn sàng lấy đồ từ trong túi.
Một xe bốn người rất ăn ý chạy trên đường lớn, gặp đoạn đường hẹp, Pháo Thiên Minh và Độc Hành tăng tốc đi phía trước, còn gã người Nhật và diễn viên quần chúng B thì theo sát theo phía sau xe.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn, vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời. Không rõ là canh giờ nào, tiếng huýt gió vang ra từ trong xe ngựa, tám con ngựa đồng loạt dừng bước. Bốn nam nhân cũng đồng thời dừng bước. Một NPC trung niên tóc bạc kéo rèm xe, ngồi vào vị trí xa phu, lấy ra ít lương khô bắt đầu nhai nuốt.
Độc Hành và gã người Nhật không cử động. Pháo Thiên Minh và diễn viên quần chúng B thì từ từ tiến lại gần NPC.
"Ta tên Nhậm Cuồng." NPC nói một câu, quay đầu về phía với diễn viên quần chúng B: "Cầm một bao Băng Phách mà muốn giết ta à? Đúng là mộng tưởng hão huyền."
Điễn viên quần chúng B nhẹ cười nói: "Đây không phải Băng Phách bình thường." Rồi tiến thêm hai bước nữa.
Nhậm Cuồng hỏi: "Có nổ không?"
"..." Diễn viên quần chúng B im lặng không trả lời.
"Thiên Lý Băng phong, nội lực phát động Băng Phách nổ tung bên người đối thủ làm giảm 30% khả năng hành động và nội lực của đối thủ. Hơn nữa còn kèm theo cho ba mươi phần trăm tỷ lệ đóng băng hoàn toàn. Ngươi thu thập túi Băng Phách này, không dưới một tháng là không thể lấy được phải không? Ta khuyên ngươi đừng lãng phí." Nhậm Cuồng không quay đầu lại nói.
Diễn viên quần chúng B dừng bước, thở dài nói: "Một tháng rưỡi mới góp nhặt được hai viên Thâm Hàn Băng Phách này, vốn chuẩn bị để đối phó với tên khốn kiếp chết tiệt nào đó."
Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Này! Nói năng sạch sẽ một chút đi!"
Nhậm Cuồng nhìn Pháo Thiên Minh một hồi: "Chậc chậc, thật sự còn có một cao thủ. Còn là một cao thủ rất không đơn giản."
Pháo Thiên Minh xấu hổ chắp tay: "Quá lời quá lời." Nhưng vừa hạ tay xuống, Pháo Thiên Minh đã phát hiện Nhậm Cuồng đã quay trở lại trong xe ngựa.
"Không phải là quá lời, mà là thán phục! Bạo Vũ Lê Hoa Châm, một trong tam đại ám khí. Trong phạm vi mười lăm mét, người ngăn giết người, Phật ngăn giết Phật. Há chỉ đơn thuần là quá lời thôi ư?"
Pháo Thiên Minh xấu hổ thu hồi Bạo Vũ Lê Hoa Châm đang nắm trong lòng bàn tay phải: "Nào có! Ra nói chuyện đi, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu." Tên rùa đen khốn kiếp này thành tinh rồi, cho ta thêm năm bước, không biến ngươi thành than tổ ong tức là trời không có mắt.
Nhậm Cuồng cười lớn một tiếng, xuất hiện trên nóc xe ngựa, nhìn bốn người chơi đông tây nam bắc nói: "Các ngươi có thứ ép đáy hòm, đáng tiếc thay. Đáng tiếc các ngươi không đồng tâm hiệp lực. Nếu không, cho dù ta đang ở trong xe ngựa, cũng phải tốn không ít công sức mới có thể đuổi các ngươi đi."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy xin hỏi phải làm thế nào mới có thể giết được ngươi?" Trên đời này, chỉ có một mình Pháo Thiên Minh mới có thể hỏi ra câu như vậy.
"Đặt câu hỏi không sai, ta có thể nói cho ngươi biết. Chỉ cần ngươi có thể vào trong xe, ngươi sẽ không chịu ảnh hưởng của huyết vân, cũng có thể giao chiến công bằng với ta."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu cho dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng không làm gì được ta."
"Hả? Ngươi dám đứng như thế này cả ngày, ta sẽ cho ngươi biết chữ tử viết thế như nào."
"Thú vị đấy. Ta ngông cuồng, ngươi còn..."
Chưa dứt lời, bốn thanh phi đao của Pháo Thiên Minh đã đột nhiên xuất hiện. Lần lượt nhắm vào tim phổi và họng Nhậm Cuồng. Đến khi cầm được thanh thứ năm, hệ thống báo mục tiêu đã biến mất. Trong giây lát ngắn ngủi nhanh như chớp giật ấy, ngay cả Pháo Thiên Minh cũng không nhìn ra có trúng yếu điểm hay không.
"Hay lắm! Hay cho một Tiểu Lý Phi Đao, đi!" Nhậm Cuồng trong xe đã bị thương không nhẹ, không dám dừng chân, trực tiếp thúc ngựa lên đường.
Ngựa chưa kịp xuất phát, từ trong bùn trước ngựa đã có người lao ra, hô bằng tiếng Nhật: "Nghênh Phong Nhất Đao trảm!" Thế như cầu vồng, mang theo đao quang dài hai mét, quyết chém cả ngựa lẫn xe làm đôi.