Ngũ Đài sơn là nơi thiêng liêng của đạo Phật, chùa chiền lớn nhỏ không dưới ngàn tòa. Xưa kia nơi đây cũng từng là địa điểm mà người chơi tìm kiếm bảo vật. Rất nhiều người hy vọng moi móc được ít nhiều từ một vị hòa thượng vô danh nào đó. Nhưng rất tiếc, nơi này chẳng phải Thiếu Lâm tự, có hòa thượng không có nghĩa là có võ công. Dần dà nơi đây chuyển thành điểm du lịch.
Tiểu Tuyết vừa đi vừa nói: "Lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận, Thanh Lương tự ngọa hổ tàng long. Hôm qua ta và một vị đồng môn khác của Thiên Sơn lén lút đi vào xem, kết quả hắn bị vây khốn, nếu không phải khinh công của ta tốt hơn một chút, chỉ e đã không gặp được ngươi."
"Vậy hắn đâu rồi?"
"Sáng sớm đã đi ra ngoài, hắn nói với ta, hắn từ bỏ nhiệm vụ."
"Vì sao?"
"Đây chính là vấn đề then chốt, hắn nói, hắn bị Phật pháp hun đúc ròng rã một canh giờ. Cuối cùng hắn thực sự không chịu nổi, phải thề độc mới thoát thân. Đồng thời hắn nói với ta, trong này có mười tám vị hòa thượng bối phận chữ Trừng, là Thập Bát La Hán của Đạt Ma viện Thiếu Lâm, mỗi vị đều có song tuyệt học trên người. Càng đáng sợ hơn là võ công cao thâm khó lường của phương trượng nơi này."
Một ngôi chùa rất bình thường, không có lưu ly huy hoàng, cũng không có sơn môn hùng vĩ. Chỉ có một số thiền phòng, gian phòng lớn nhỏ. Pháo Thiên Minh nhìn tấm biển đề "Thanh Lương tự" trên một sơn môn rất bình thường bèn trực tiếp bước vào.
Hai vị tăng nhân trông cửa vội vàng dùng thân mình chắn lại, ngăn cản đường đi, hỏi: "Thí chủ từ đâu đến?"
"... Sao Hỏa."
"Thí chủ đi đâu?"
Pháo Thiên Minh nhìn xuống chân mình rồi hỏi ngược lại: "Các ngươi thấy thế nào?"
"Đến chùa ta có việc gì?"
Pháo Thiên Minh nghĩ thầm: "Ta đang trên đường, bỗng cảm nhận được Phật Tổ Ngũ Đài sơn đang triệu hoán mình. Vì thế ta quyết định tìm miếu chùa để lập địa thành Phật. Vừa vặn các ngươi ở gần nên . Nên ta liền đến đây."
"Bản tự không tiếp khách ngoài. Kính xin thí chủ quay về." Tăng nhân tiếp khách vẫn lễ phép đáp lại.
"Ồ? Nghe ngươi nói thế, đúng là kỳ thị môn hạ Đạo gia chúng ta! Điều này khiến cả thể xác lẫn tinh thần ta bị sỉ nhục vô cùng, ta muốn tố giác, ta muốn gặp phương trượng."
"Kính mời thí chủ quay về..." Lời chưa dứt, Pháo Thiên Minh đã biến hai người thành ánh sáng trắng.
"Chậc. Khó chơi đấy."
Pháo Thiên Minh vừa thu kiếm, bỗng nghe một giọng trầm trầm: "Tại sao thí chủ lại đến chùa hành hung?" Tiếng nói vốn phát ra cách đó hơn mười mét, khi vừa dứt thì trước mặt Pháo Thiên Minh đã có thêm ba vị lão hòa thượng râu bạc bồng bềnh.
"Các là ai?"
Một hòa thượng lớn tuổi nhất nói: "Lão nạp Hồi Thông , là phương trượng của bản tự, đây là sư điệt của ta, Trừng Tâm và Trừng Thông. Không biết vì sao hai vị lại đến chùa hành hung?" Không hổ là cao tăng có đạo, mặc dù người dưới bị chém, nhưng nét mặt và lời nói hoàn toàn không thấy vẻ giận dữ.
"Phương trượng đến đúng lúc." Pháo Thiên Minh nhìn quanh không thấy ai. Rồi lấy trong tay ra một đóa hoa đưa gần phương trượng nói: "Ta là người của Hồng Hoa hội, cố ý đến đây để phản Thanh phục Minh."
Tiểu Tuyết ở bước nghe xong phun ra một ngụm máu, chết tiệt, dùng đóa hoa trắng giả mạo Hồng Hoa hội...
"Chúng ta đều là người ngoài thế tục, không hỏi chuyện ân oán giang hồ và triều đình. Hai vị xin mau mau đi đi." Rõ ràng phương trượng rõ ràng không muốn truy cứu chuyện tiểu đệ bị chém.
"Đợi chút! Tục ngữ có câu thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Hòa thượng các ngươi nhận hết hương hỏa nhân gian, không giúp người đời thì thôi, nhưng mà còn che chở lang sói, thu nhận cẩu Hoàng đế Mãn Thanh... Ngươi phải biết, bọn người Mãn Thanh kia là kẻ xâm lược Trung Nguyên của chúng ta, các ngươi đã làm con rùa rụt đầu không muốn phục hưng non sông thì thôi, sao còn bao che cho kẻ xâm lược?"
"Sắc tức thị không, sao lại có Hoàng đế ở đây?" Phương trượng chắp tay đáp.
Tiểu Tuyết bên cạnh nói: "Phương trượng, các ngươi thật lòng từ bi. Nhưng các ngươi có suy nghĩ, bao nhiêu kẻ làm điều ác, chỉ cần cạo đầu tu hành là thoát khỏi tội lỗi suốt nửa đời còn lại, các ngươi cho rằng như vậy công bằng với nạn nhân à? Tay đẫm máu tanh mà vọng tưởng mượn Phật pháp rửa sạch tội lỗi. Hắn thành Phật rồi, vậy những kẻ vô tội rơi xuống địa ngục thì sao?"
Phương trượng Hối Thông im lặng một lúc mới đáp: "Vốn dĩ không một vật! Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng. Trinh phụ tuổi già khó giữ khí tiết tiết, không bằng lão niên sám hối. Phật pháp độ ác dương thiện, hai vị chớ nói thêm, xin mời ra về."
Pháo Thiên Minh thấy người ta không nói lý bèn giơ tay rút ra bảng hiệu nói: "Hòa thượng, hay là ngươi thật sự muốn chúng ta kéo trăm vạn hiệp sĩ huyết tẩy Ngũ Đài sơn?"
Phương trượng mỉm cười nhìn tấm biển: "Minh chủ võ lâm? Đều là hư ảo, có ai nghe ngươi sai khiến?"
"Đúng là không có, nhưng mà..." Pháo Thiên Minh cười khà nói: "Ta có cách khiến trăm vạn cường đạo huyết tẩy Ngũ Đài sơn. Ta nói một tiếng, mộ tổ Hoàng đế các triều Bắc Tống cũng bị đào bới sạch sành sanh. Bên này có mười tám vị cao tăng Thiếu Lâm hoàng kim bạch ngân gì đó thân mangt yh... Ngươi cũng đừng ép ta!"
Ánh mắt phương trượng đột nhiên tỏa tinh quang mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vẫn bình thản, quay sang nhắn tin cho Tiểu Tuyết: "Sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào."
"Mời hai vị thí chủ vào trong." Phương trượng nghiêng người, bảo hai vị hòa thượng bên cạnh: "Thiền phòng châm trà."
Hối Thông, Pháo Thiên Minh và Tiểu Tuyết ngồi trên bồ đoàn. Hối Thông ra hiệu cho vị hòa thượng pha trà lui ra rồi nói: "Lão nạp từng trải nhiều phong ba, chẳng phải kẻ cổ hủ. Mãn Thanh tàn bạo, đến nay vẫn khiến lão tăng day dứt. Nhưng hai vị muốn ám sát Hoàng đế, lại là tuyệt đối không thể."
"Hả?"
"Hai ngàn cao thủ đã ở dưới chân núi, nếu bổn tự không thể bảo vệ chu toàn, hai ngàn cao thủ này ắt sẽ trút cơn thịnh nộ lên bản tự, lúc đó gà chó không còn. Lão nạp chỉ là một túi da, để lại cũng vô ích. Lão nạp chỉ lo ngôi chùa này cũng sẽ bị đốt phá, tai họa còn lây lan đến bách tính dưới chân núi."
Pháo Thiên Minh nghe rõ ràng một chút, ý của hòa thượng là cho không vì uy hiếp của mình, người này cũng muốn giao ra, nhưng điều kiện tiên quyết là hai ngàn thị vệ kia không phá hủy Thanh Lương tự.
"Bọn chúng có biết lão Hoàng đế đang xuất gia ở đây không?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Việc này, theo lẽ thường thì chỉ có Hoàng đế biết. Tuy tuổi của Hoàng đế chỉ có mười tám mười chín, nhưng thông minh hơn người. Lão nạp nghĩ những người biết việc này chắc không giữ được tính mạng."
"Vậy chúng ta cáo từ trước đã!" Pháo Thiên Minh đứng dậy, Tiểu Tuyết tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không nói gì, đứng dậy cúi đầu chào.
"Sao vậy?" Tiểu Tuyết hỏi.
"Điều kiện rất rõ ràng, trong thời gian nhiệm vụ của cô, chúng ta không thể triệu tập cao thủ được. Lão hòa thượng có thể đồng ý giao người cho chúng ta, nhưng phải giết một người trước."
"Ai?"
"Khang Hi trong trấn dưới chân núi."
"Giết hắn? Không phải lịch sử sẽ hoàn toàn thay đổi mất."
"Heo à! Đây là trò chơi, chứ có phải xuyên không đâu. Hơn nữa, cho dù là xuyên không, giết một vị Hoàng đế có vai trò lớn như vậy cũng là chuyện tốt lành. Dân chúng tuy khổ một chút, nhưng có thể sớm dẹp bỏ nhà Thanh, khỏi đến nỗi phải ký Hiệp ước Nam Kinh, khiến con cháu hậu thế chúng ta phải hổ thẹn."
Tiểu Tuyết gật gù rồi hỏi: "Vậy phải giết thế nào? Làm sao mà biết được ai là Khang Hi?"
"Trong trấn, tìm người khoảng mười tám, mười chín tuổi, để tóc đuôi sam, có người theo hầu bên cạnh, đó chính là mục tiêu của chúng ta."
Thanh Lương trấn không lớn lắm, cũng chẳng nhỏ lắm. Muốn hai người muốn tìm một người trong trấn, lại không muốn kinh động đại bộ phận cao thủ, quả thực rất khó khăn. Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng hơi đau đầu.
Các thị vệ ba người năm người một nhóm đều đi loanh quanh, không có kiến trúc được bảo vệ rõ ràng. Vấn đề này nhất định phải tìm hiểu chính xác rồi mới tiến hành tập kích, nếu không một khi nhân viên nhà người ta thu quân, hai ngàn cao thủ vây cứng như thùng sắt, Pháo Thiên Minh cũng chẳng có hứng thú dây vào. Quan trọng hơn là một khi không thành công, chắc chắn NPC người ta sẽ có động thái tiếp theo, lúc ấy hai ngàn người trực tiếp đón lão Hoàng đế rời khỏi, nhiệm vụ của Tiểu Tuyết sẽ thất bại.
Đột nhiên ở trung tâm xuất hiện một tờ cáo thị, trên viết: Phản Thanh phục Minh, Hồng Hoa hội chiêu mộ binh sĩ có học vấn tham gia. Địa điểm báo danh: Có Một quán trà, phòng bao số một. Xin mang theo chứng minh nhân dân, bằng tốt nghiệp, chứng nhận độc thân, giấy tạm trú cùng hai tấm hình không mũ cỡ một tấc màu đen trắng. Ưu tiên người có kinh nghiệm làm việc, một khi được nhận vào, đãi ngộ hậu hĩnh.
Tiểu Tuyết hỏi Pháo Thiên Minh: "Đã nửa giờ rồi! Có được không vậy?"
Pháo Thiên Minh ngồi trong Có Một quán rượu nhìn chằm chằm vào thông báo: "Phải có lòng tin, chú ý phòng bao số một kia, nếu bọn chúng bắt người thì lập tức đuổi theo."
Tiểu Tuyết lại hỏi tiếp: "Còn nếu giết thẳng tay thì sao?"
"... Tình huống này... thì giết rồi tính tiếp!"
"Có thể nhìn ra ngươi đi một bước tính một bước, tâm lý cũng không vững vàng gì nhỉ? Chẳng trách Tinh Ảnh nhà ta nói mọi ý tưởng của ngươi đều thối hoắc."
"Có tác dụng là được. Ngươi mau chóng đi hướng nam, tờ bố cáo bị ai nào đó tháo xuống, ta đi hướng bắc. Người bóc bố cáo cầm roi, mặc áo màu trầm, bên má trái có nốt ruồi."
Lát sau Tiểu Tuyết báo tin: "Đã phát hiện mục tiêu."
"Mục tiêu tiến vào ngõ số một."
"Mục tiêu vào cửa hẻm thứ ba."
"Tới đây!" Pháo Thiên Minh cúp máy.
Đầu hẻm số một, hai người Pháo Thiên Minh lén lút ngồi trong quán.
Tiểu Tuyết báo cáo trước: "Thấy mười người, trong sân, có một căn nhà lớn. Sau khi người bóc bố cáo vào vẫn im lặng, thậm chí người này không hề đi ra nữa."
"Theo dõi chặt chẽ, chờ đêm tối."
Gió lớn không trăng đêm giết người, canh ba đêm khuya thưa mẹ cha ơi. Tiểu Tuyết canh chừng, Pháo Thiên Minh lặng lẽ lẻn từ ngõ một đến hẻm số.
Có đôi khi nhiệm vụ bất khả thi lại chỉ đơn giản vậy thôi.