Tiểu Tuyết đứng chờ ở bên ngoài, gần như không nghe thấy tiếng động gì từ hẻm số 3, Pháo Thiên Minh đã lẻn trở về. Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Đi mau, bị lừa rồi."
Tiểu Tuyết vừa nghe xong không dám chần chừ, vội vàng thi triển khinh công theo Pháo Thiên Minh đến một nơi hẻo lánh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Khang Hi không ở đây, cửa số 3 là nơi ở của mẹ hắn, cũng chính là Thái hậu."
Tiểu Tuyết lại hỏi: "Vậy Khang Hi ở phòng nào?"
Pháo Thiên Minh dựng thẳng ngón tay nói: "Ta hỏi ngươi trước, tại sao người mang bố cáo không đi tìm Khang Hi mà lại đi tìm Thái hậu?"
"Bởi vì... bởi vì Khang Hi không ở đây?"
"Ta lại hỏi, Khang Hi không có ở đây, hắn có thể đi đâu?"
Tiểu Tuyết kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ hắn đang ở Thanh Lương tự?"
Pháo Thiên Minh gật đầu.
"Không thể nào! Chỉ có một con đường đến Thanh Lương tự, hắn lên lúc nào? Chẳng lẽ..."
"Đúng. Lão lừa trọc Hối Thông đánh lừa chúng ta. Lúc chúng ta tới Thanh Lương tự, có lẽ Khang Hi đã ở đó rồi. Ta đã bỏ qua một chi tiết trong nhiệm vụ của ngươi. Trên đó nói thời gian nhiệm vụ còn vài ngày nữa. Nhưng lại nói trước khi lão Hoàng đế rời Ngũ Đài sơn là phải giết chết hắn. Chúng ta vẫn tưởng Khang Hi sẽ đến đón lão Hoàng đế vào ngày cuối cùng. Nhưng thực ra, Khang Hi đã đưa ông già nhà mình chạy trốn rồi. Hơn nữa ta đoán Thái hậu và Khang Hi hình như có thù hận."
Tiểu Tuyết không hiểu: "Nhưng tại sao phải chạy trốn? Bọn họ có đến hai ngàn người mà."
Pháo Thiên Minh nói: "Chỉ hai ngàn người võ công cao cấp mà thôi. Không có một môn công phu tuyệt học nào. Ngươi nói xem, nếu chúng ta gọi người từ đầu. Có thể kêu được bao người chơi võ công cao cấp tới đây?"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Khó nói lắm. Nếu truy đuổi e là một cái bẫy. Có thể Khang Hi chưa đón được Hoàng đế, chỉ muốn dụ chúng ta rời đi. Nếu không truy tìm, có lẽ họ đang trên đường chạy trốn. Muộn là sẽ ra khỏi Ngũ Đài sơn... Việc này cần hỏi Đường Đường."
Pháo Thiên Minh lấy điện thoại ra: "Đường Đường..."
Đường Đường quát: "Đồ đần! Ngươi phải biết sớm đã biết Hối Thông là người của triều đình từ sớm mới phải, nếu không sao người ta lại thu nhận Thuận Trị nhiều năm như vậy? Sau khi biết Hối Thông là người của triều đình, giả sử Khang Hi thực sự sợ ngươi là minh chủ võ lâm, thì đâu có nơi nào an toàn hơn Thanh Lương tự? Thập Bát La Hán cộng thêm một phương trượng. Ngoài núi phái người do thám, phát hiện nhiều người chơi thì chỉ cần ra lệnh tập hợp người trong trấn, muốn chạy trốn muốn chiến đấu chẳng phải quá đơn giản? Hơn nữa hắn không để ngươi vào mắt, người ta càng không quan tâm, muốn làm gì thì làm. Vậy kết luận là Khang Hi vẫn ở Thanh Lương tự với cha hắn. Đầu heo!"
Pháo Thiên Minh cúp máy, Tiểu Tuyết lo lắng hỏi: "Đường Đường tỷ nói thế nào?"
"Cô ấy nói Tiểu Tuyết là đầu heo kia, Chử Trà ngươi không biết thì thô, dù sao cũng không phải là người làm nhiệm vụ, nhưng sao đồ ngốc Tiểu Tuyết lại không phát hiện ra?"
Tiểu Tuyết sụt sịt mũi: "Đường Đường tỷ nói như vậy thật ư?"
"Không có không có, cô chớ khóc mà! Nói ta đấy, ta là người rất có nghĩa khí, có vui có buồn gì cũng liền thích chia sẻ với đồng bọn. Lão Hoàng đế và tiểu Hoàng đế đều còn ở trong Thanh Lương tự."
"Quả nhiên là bại hoại." Tiểu Tuyết điều chỉnh cảm xúc hỏi: "Làm sao bây giờ? Thanh Lương tự cũng là cao thủ nhiều như mây."
"Bây giờ thì quá đơn giản. Xuất phát!"
Vị NPC Khang Hi này quân lâm thiên hạ, thật đúng là không để minh chủ võ lâm Pháo Thiên Minh vào mắt. Theo trình tự của người ta, khi đón phụ thân ta trở về chỉ phòng ngừa có rất nhiều người chơi đến quấy rối. Về phần một hai người, quả thật không để trong lòng.
Bỏ thời gian thuyết phục cả ngày, cuối cùng Khang Hi giải quyết được ông già nhà mình. Thuận Trị không muốn bị thuyết phục cũng không được, hệ thống đại thần người ta quy định ngài phải lên đường. Tuy rằng là NPC Hoàng tộc, rất là phong cách, nhưng không thể thiếu loại tinh thần phục vụ cho người chơi này được. Có điều chuyện này xong rồi, cho dù chết hay chưa, thế nào cũng có thể nghỉ ngơi mấy tháng mà không bị quấy rầy.
Khang Hi nháy mắt một cái, thị vệ bên cạnh đốt một cái hỏa pháo nổ vang trên bầu trời. Lúc này là thông báo cho người chơi, Hoàng thượng sắp khởi giá, ngươi còn không tới làm thịt cha ta là coi như không có cơ hội. Kế tiếp là báo cho thị vệ dưới núi lên hộ giá.
Nửa canh giờ trôi qua, hơn ba trăm thị vệ mang theo hai cỗ xe ngựa chạy tới Thanh Lương tự. Vì sao chỉ có ba trăm người? Bên phía Thái hậu phải lưu lại người, còn phải bố trí tiếp ứng trên đường, còn phải sắp xếp giám thị xem phụ cận Ngũ Đài sơn có đám đông phản tặc xuất hiện hay không. Không có cách nào, võ công của Thanh triều mỗi người đều kém cỏi, mà người chơi lại mang võ công của Tống triều tới Thanh triều rêu rao. Thật sự rất quá đáng! Nhìn Tống triều đi, người ta một người đánh một đám lớn. Nguyên triều, một người đánh một đám. Minh triều, một người đánh một nhóm, đến Thanh triều. Một đám đánh một người, còn chưa chắc đã có thể bắt được người ta.
Tại sao lại phải gọi xe ngựa? Đạo lý này rất dễ hiểu, ngươi nói với Hoàng đế: Báo cáo Hoàng thượng, không có ngựa không có xe, ngài cứ đi bộ đi! Trực tiếp bị kéo ra ngoài chém.
NPC cũng khách sáo, Thập Bát La Hán cộng thêm Hối Thông tiễn người ta ra ngoài sơn môn, sau đó Khang Hi vô cùng khách khí, đưa phong hào, đưa kính ngữ. Lề mề hai giờ, cuối cùng Khang Hi cũng hạ lệnh: Xuất phát.
Pháo Thiên Minh chờ đến phát chán. Y nghi ngờ thật ra Khang Hi rất hy vọng cha hắn bị người ta giết chết.
Bởi vì là cải trang vi hành, cũng không có nghi thức gì. Thị vệ thân cận hô to một tiếng. Một trăm binh sĩ mở đường phía trước, hai xe ngựa đi ở giữa, trái phải và sau một trăm thị vệ, cùng nhau xuống núi.
Pháo Thiên Minh trà trộn vào đám thị vệy hắn bện một bím tóc, sau đó dán thêm râu ria giả trên mặt coi như hoá trang xong. Không thể đeo mặt nạ, vì người ta sẽ nhận ra, không đeo mặt nạ lại rất dễ lẫn vào đám đông.
"Vị huynh đệ này có vẻ lạ mặt?"
"Ta là người của Thái hậu. Xem kìa! Đây là chiếc nhẫn của Thái hậu, người ra lệnh cho chúng ta thề sống mái bảo vệ Hoàng đế." Quả thật là chiếc nhẫn của Thái hậu, có điều nó bị ăn trộm. Thứ này là trang bị màu trắng, thậm chí không có phòng thủ cơ bản nhất, rất không đáng giá, nhưng lại là tượng trưng cho thân phận.
"À."
Mặc dù thỉnh thoảng có người nghi ngờ, nhưng Pháo Thiên Minh rất dễ dàng lừa gạt. Không chỉ có thế, y luôn ở cách chiếc xe ngựa chở Thuận Trị chỉ khoảng 3 mét, nếu là y giết chắc đã xong việc từ lâu, Thuận Trị đã chết tầm mấy trăm lần.
Đệ tử Thiên Sơn phái chỉ có 3 người, nhưng bảo kiếm phải phát lại có 7 thanh. Sau khi giao xong 7 bảo kiếm, mới có thể khởi động nhiệm vụ lớn của Thiên Sơn phái: Thất kiếm hạ Thiên Sơn. Tiểu Tuyết và mọi người đã nghĩ mọi cách kéo người lên Thiên Sơn, nhưng tiếc rằng môn phái ẩn này không phải nói thêm là có thể thêm được. Ngoài phù hợp điều kiện còn phải có may mắn, gặp NPC Thiên Sơn phái trên giang hồ, sau đó mới khởi động được nhiệm vụ.
300 người hành quân đi 1 dặm, đội hình tiền phương rẽ 90 độ, Pháo Thiên Minh gửi tin: "Hành động."
"Đi!" Người đánh xe của xe ngựa Thuận Trị đột nhiên phát cuồng, quất mạnh vào hai con ngựa. Hai con ngựa đau đớn, bắt đầu chạy cuồng loạn, mục tiêu là vách đá cách đó 100 mét. Tiểu Tuyết chính là người đánh xe đó, có Pháo Thiên Minh hỗ trợ, hai người phục kích xe ngựa trong trấn. Tiểu Tuyết dễ dàng làm tên đánh xe. Còn xe ngựa nào chở Thuận Trị... Pháo Thiên Minh đã lên kế hoạch như vậy, không thể suy nghĩ quá sâu xa.
"Có kẻ ám sát!"
"Chặn xe ngựa lại!"
Không hổ là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, một trăm thị vệ tiến vào góc rẽ, chỉ trong một giây đã phản ứng, tự mình cầm binh khí bắt đầu đuổi theo xe ngựa. Dù là ngựa Quan Đông, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với khinh công môn phái bình thường cấp 1. Huống hồ kéo xe ngựa đều là ngựa chạy chậm, không cần năm giây, Tiểu Tuyết tất sẽ bị đuổi kịp.
"Khang Hi, nạp mạng đi." Pháo Thiên Minh đã sớm nghĩ tới tình cảnh như vậy . Tiểu Tuyết thúc ngựa, hắn bèn rút kiếm ra khỏi vỏ giết về phía xe ngựa của Khang Hi. Một gã thị vệ bên cạnh xe ngựa không kịp kêu lên đã gặp Diêm Vương.
"Hộ giá!" Đội ngũ bảo vệ hai bên hô lên một tiếng. Một trăm người đằng trước ngẩn vội vàng quay đầu, lại thấy bốn phía xe ngựa của Khang Hi kiếm khí tung hoành. Không một thị vệ nào có thể đỡ được hai chiêu, ai nấy đều kinh hãi.
Cứu đương nhiệm Hoàng đế hay là đi cứu một hòa thượng? Đáp án rất rõ ràng, chỉ cần nói một thông lệ từ cổ chí kim, khi Hoàng đế, chủ tướng bị kẻ địch giết chết, toàn bộ thị vệ và thân binh thủ hộ đều phải chôn theo. Ai nặng ai nhẹ, không cần suy nghĩ cũng rõ.
"Trở về hộ giá." Ba trăm tên thị vệ đằng đằng sát khí xông thẳng tới Pháo Thiên Minh. Mà một bên khác, Tiểu Tuyết nhìn rất chuẩn vị trí vách núi mười mét, vận khinh công nhảy khỏi xe. Nhìn xe ngựa rơi xuống vách núi, cô đưa tin cho Pháo Thiên Minh: "Trốn được rồi!" Trước khi lấy được phần thưởng cô không thể chết. Đây cũng là chỗ khiến nhiệm vụ khó thực hiện. Cho dù là võ công của diễn viên quần chúng B, muốn giết người sau đó thoát thân yên ổn, cơ bản là không thể.
Ngay cả võ công cỡ Pháo Thiên Minh cũng rất khó. Xe ngựa của Khang Hi đã bị kéo sang một bên, thị vệ không sợ chết ập tới tấn công như thủy triều. Đồng thời, mấy quả pháo hoa bay lên bầu trời, thị vệ trong Thanh Lương trấn gần đó đều kéo tới hỗ trợ.
Sau khi nhận được tin của Tiểu Tuyết, Pháo Thiên Minh dốc hết sức giết lui hai nhóm tấn công, giết địch hai mươi, nhưng bản thân cũng bị chém hai nhát. Pháo Thiên Minh vốn theo phong cách tấn công chứ không phải phòng thủ. Chỉ dựa vào khinh công và thân pháp, nhưng trong tình thế bị vây chặt như thế này, khinh công và thân pháp cũng giảm sút đi nhiều. Cho dù lập tức mở Du Nhận Hữu Dư, ba lần liên tục quét sạch kẻ địch trong vòng năm mét, nhưng NPC vẫn tiếp tục tấn công như không biết sợ .
Pháo Thiên Minh biết rõ cứ như vậy không được. Sớm muộn gì cũng bị NPC đẩy ngã. Mạng sống chỉ có một, rất quý giá. Cuối cùng trên người lại thêm hai mũi tên, Pháo Thiên Minh đành mở Quỳ Hoa Bảo Điển. Quỳ Hoa vừa mở, kết hợp với Du Nhận Hữu Dư, chỉ trong bảy phút Pháo Thiên Minh đã hạ gục hơn một trăm NPC, cuối cùng mới tạo được lối thoát, vội vàng chạy trốn.
"Các huynh đệ chạy mau, Hoàng đế thăng thiên rồi." Pháo Thiên Minh vừa chạy trốn vừa chạy vừa bịa chuyện. Mặc dù đám bọn thị vệ lên núi tiếp viện không tin lắm, nhưng ít nhất cũng không đi phong tỏa đường chạy của Pháo Thiên Minh. Dù sao Hoàng đế vẫn là quan trọng nhất...
"Chử Trà, ngươi thế nào rồi? Ta ở Ngũ Đài." Tiểu Tuyết rất vui khi liên lạc được với Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh nhìn quanh trả lời: "Ngươi về trước đi, mấy ngày nay ta phải tu hành Phật pháp, gột rửa tội lỗi đã gây ra trong trò chơi." Y đang ở một ngôi chùa rất bình thường, trong Ngũ Đài sơn chùa chiền bình thường như thế này có đến cả ngàn. Pháo Thiên Minh dùng chút chân khí cuối cùng chạy tới đây, rồi đập tờ ngân phiếu cho sư trụ trì mạ vàng Phật tổ, người ta rất vui vẻ dẫn Pháo đại thiện nhân vào một gian phòng hẻo lánh để y tu hành một mình.
Đây là chuyện chẳng có cách nào, từ Ngũ Đài sơn đến Lạc Dương, quái thú trên đường tuy cao nhất cũng chỉ là cấp 30, nhưng võ công của Pháo Thiên Minh đã hoàn toàn biến mất, căn bản không thể chống cự nổi.
Phương án thứ nhất: nhờ Tiểu Tuyết bảo vệ... Người ta muốn kéo một kẻ vướng bận không biết khinh công, có mà cả tuần cũng chưa chắc tới được Lạc Dương, hơn nữa võ công của Tiểu Tuyết cũng rất tầm thường.
Phương án thứ hai: Gọi người tới rước. Đợi được người tới nơi, chắc một cũng xanh cỏ.
Vì thế chỉ còn phương án thứ ba: ẩn nấp, ba ngày sau tự mình quay về.
Kế sách Đường Đường thiết kế đối với Pháo Thiên Minh đạt được thành công chưa từng có.