"Đang làm gì thế?"
"Đang làm gì thế?"
Pháo Thiên Minh nhiều lần liên tục không ngừng gửi tin tức này đi, những ngày này không khác gì ngồi tù, thật sự không cách nào chịu đựng nổi! Chỉ riêng ngày đầu tiên, Pháo Thiên Minh đã phát ra gần trăm tin tức tương tự. Từ Đường Đường đến Thiên Hậu, chỉ cần là người quen biết ít nhất đã nhận được tin nhắn bốn lần trở lên, thậm chí kể cả Lãnh Nhược Tuyết tiểu thư đã tử trận.
Ban đầu mọi người vẫn rất hợp tác báo cáo công việc, nhưng đến lần thứ ba tin nhắn ập tới, tất cả đồng loạt chọn cách bỏ qua. Chỉ có Tinh Ảnh trầm ngâm kể riêng cho Pháo Thiên Minh một câu chuyện, tên câu chuyện đó là Sói đến rồi. (hình như là truyện s#x)
Chơi bài tú lơ khơ, nhảy dây, nhảy ô vuông, trồng cây chuối... chỉ cần là trò chơi giải trí, Pháo Thiên Minh đều chơi hết một lượt, thậm chí còn chơi vài ván hoa Mã Lan nở hai mươi mốt lá.
Ngày thứ ba, Mã vẫn luôn im lặng bỗng gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Này! Còn tức giận không?"
"Có!" Pháo Thiên Minh đang tạo xoáy nước trong chậu.
"Nói với ngươi một chuyện, nghĩ thử xem sao."
"Chuyện gì?"
"Sau đợt hoạt động lần này, có lẽ sắp tới Thất Tịch rồi... Ngươi có biết Thất Tịch là gì không?"
"..." Pháo Thiên Minh bỗng không muốn để ý đến người này nữa. Ai mà chẳng biết Thất Tịch, ngày đáng sợ nhất trên đời chính là ngày 14 tháng 2 và ngày 7 tháng 7. Bất kể ngày ấy là thứ mấy, dù sao cũng phải bỏ ra cả ngày từ sáng tới tối để ở bên một nữ nhân. Còn phải coi tiền như rác đi mua hoa hồng, cái loại mua vào tám đồng bán ra hai mươi đồng. Dạo chơi cả ngày đường cũng không được than mệt, ăn cơm còn phải ăn cơm Tây nữa, không phải thức ăn nhanh mà phải là bò bít tết chính thống. Cuối cùng phải ra bờ biển thề non hẹn biển với mặt trăng và sao trời, đó mới coi là trọn vẹn một ngày.
Dĩ nhiên cũng có một số đàn ông không chịu theo cái lề lối ấy, vẫn sống cuộc sống bình thường của mình. Chỉ tiếc là họ không biết cả năm trời trong lòng các nữ nhân vẫn khắc cốt ghi tâm khối u nhọt này, rảnh rỗi là lôi ra nói chuyện với ngươi. Pháo Thiên Minh thật sự không hiểu, đó là ngày của cô, chẳng lẽ không phải ngày của ta? Đó là ngày lễ tình nhân, chứ có phải ngày lễ nữ nhân đâu.
"Ha ha! Vừa rồi Diệp Tử tình cờ nói với ta, cô ấy vô tình lên trang chủ nhà phát hành, lại vô tình nhìn thấy hoạt động ngày 7 tháng 7, rồi còn vô tình xem qua nội dung hoạt động một chút."
"Chuyện đó liên quan gì tới ta?" Pháo Thiên Minh thấy khó chịu. Bản thân là một gã đàn ông độc thân oai phong, chẳng lẽ không thể vui vẻ trải qua đêm Thất Tịch trong trò chơi?
"Huynh đệ... Để ta nói cho ngươi biết quy trình hoạt động nhé! Ngày 7 tháng 7 năm nay, tất cả phương thức truyền tin sẽ bị cắt. Mọi người nhận được thiệp đặc biệt từ hoàng cung Tây Hạ. Mỗi người được quyền gửi một lá thư gửi đi, thí dụ như ta gửi thư cho Diệp Tử nhà ta, sau khi Diệp Tử nhận được thư sẽ đưa ra lựa chọn. Rồi cô ấy sẽ cùng ta hẹn gặp nhau ở phó bản. Cảnh trí trong phó bản do người gửi thư tự chọn, có thể dạo bước trên biển, bay lượn giữa tinh cầu, trung tâm thương mại, có chim hót hoa bay... Nhưng quan trọng nhất là điều này."
"Cái gì?"
"Trong phó bản, nhà phát hành hứa hẹn. Bất kỳ NPC hoặc người chơi nào trong trò chơi sẽ không tuyệt đối xuất hiện trong phó bản Thất Tịch của người khác."
"Thì sao?" Pháo Thiên Minh vẫn không rõ.
"Đầu heo! Ý là Thất Tịch Hắc Bạch Song Sát nghỉ việc."
"Hả?"
"... Có thể nắm tay, ôm ấp, hôn môi, thậm chí còn có thể làm chuyện ấy..." Thậm chí Pháo Thiên Minh cảm nhận được ánh mắt đầy dâm ý của Mã.
"Có liên quan gì đến ta?" Pháo Thiên Minh vẫn chưa hiểu. Bản thân là nam nhân độc thân, trong những ngày tháng thế này thì đàn ông độc thân là sinh vật sang chảnh duy nhất.
"Ý ta là ngươi nên tìm một cô bạn gái. Hãy tự suy nghĩ kỹ càng xem nên mời ai. Nhưng chỉ có một cơ hội thôi đấy."
Pháo Thiên Minh đáp: "Nghe có vẻ không tồi. Nhưng... nhưng ta cảm thấy chúng ta không thể vì hưởng thụ nhất thời mà phá hủy hạnh phúc cả đời này."
"... Ta và ngươi không có tiếng nói chung! Cút đi!"
Pháo Thiên Minh cũng chẳng nghịch nước nữa, lau tay rồi ngồi trong phòng nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ: nên mời ai đây? Nếu như người đó không đi thì phải làm sao? Chẳng phải là mất mặt lắm sao? Nhưng nếu không mời... có cơ hội mà không nắm lấy thì quả là ngu. Nhưng nắm lấy cơ hội rồi thì sao? Hậu quả sẽ ra sao? Sẽ không thai chứ? Hay là trò chơi còn bán phương pháp tránh thai nữa? Chơi cả ngày, ngoại trừ thời gian dùng biện pháp tránh thai, còn lại phải làm gì bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Pháo Thiên Minh trực tiếp đứng dậy, lên trang web chính thức để soạn một bức thư phản đối sắc bén gửi cho công ty trò chơi, phản đối gay gắt việc đám người ăn no rửng mỡ làm cho mình đau đầu. Nhưng vừa lên trang web chỉ thấy đầy màu hồng, chữ viết bằng mực hồng, trái tim bay lượn khắp nơi . Y còn tưởng là vào nhầm trang bán thuốc kích dục. Thôi vậy, cầu đến đầu thuyền tự nhiên thẳng. Pháo Thiên Minh quay lại trò chơi bắt đầu gấp tiền thành thuyền giấy chơi.
Pháo Thiên Minh mất hơn hai ngày từ Phúc Châu đến Ngũ Đài sơn, lại mất thêm hai ngày hoàn thành nhiệm vụ, ba ngày nữa để phục hồi võ công, rồi tiêu tốn thêm hai ngày quay trở lại Hàng Châu, cộng lại đúng mười ngày biệt tích.
Mười ngày qua, thế cuộc có không ít biến cố xảy ra. Đầu tiên là Hàng Châu. Do Tôn Ngọc Bá thấy rõ thời thế sớm rời tổng đà nên chỉ có một ít vật tư bị phá hủy. Chỉ cần xây dựng lại tổng đà, bỏ ra chút tiền là xong.
Huyết Hà xa tấn công tới Quyền Lợi bang, Lý Trầm Chu do dự một hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định lui binh. Liễu Tùy Phong hộ tống đại bộ phận quân nhu rút lui, dẫn ba trăm cao thủ giao chiến với Huyết Hà xa. Mặc dù từ trên xuống dưới đều hy sinh nhưng Quyền Lợi bang đã rút lui thành công quân nhu và nhân mạng. Tổn thất cũng còn trong phạm vi chấp nhận được.
Kim Tiền bang, bang hội được công nhận mạnh nhất thiên hạ, đến ngày thứ tám cũng chịu thảm bại. Khi Huyết Hà xa công phá Lạc Dương, Thượng Quan Kim Hồng vẫn bình tĩnh chỉ huy nhân thủ liên tiếp chống cự, rút lui vật tư đồng thời tập hợp nhân lực tùy thời trộm gà bắt chó. Tình thế rất thuận lợi, mắt thấy Nhậm Cuồng sắp bị tiêu diệt nhưng không ngờ Tôn Ngọc Bá lão hồ ly sai Mạnh Tinh Hồn dẫn bảy trăm tay chân lọt vào Lạc Dương, lợi dụng lúc Thượng Quan Kim Hồng tập trung đối phó Huyết Hà xa mà đột kích Kim Tiền bang.
Trong hỗn loạn, con trai Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mệnh hy sinh để bảo vệ Thượng Quan Kim Hồng thoát thân. Tinh Anh đường của Huyết Ảnh cũng bị tiêu diệt bảy tám phần mười. Trái lại, bên Thiên Hạ bang thì bảy trăm người đều tử trận, Tôn Ngọc Bá không bao giờ thiếu tử sĩ, bất kể NPC hay người chơi đều sẵn sàng bán mạng cho hắn. Còn Mạnh Tinh Hồn nhờ được Bạo Phong tiểu tổ cứu viện kịp thời chỉ bị thương nặng mà thoát khỏi chiến trường.
Sau trận chiến, Nhậm Cuồng cũng không khá hơn là bao, tám ngựa còn lại bốn. Tuy huyết vân vẫn còn nhưng phạm vi bao phủ chỉ còn một mét, toàn bộ thân xe bị hất tung, Huyết Hà xa ngày nay chỉ còn là chiếc xe ba gác được ngựa kéo.
Từ Lạc Dương đến Trường An, Nhậm Cuồng chịu áp lực tấn công chưa từng có. Các bang phái lớn nhỏ đều tổ chức lực lượng truy kích Huyết Hà xa. Khắp nơi đều có phục kích, bẫy rập, lửa cháy. Ai cũng biết Nhậm Cuồng không thể nào cầm cự được cả tháng, thậm chí không thể đến được Trường An. Thiên Hạ bang, Quyền Lợi bang và Kim Tiền bang cũng không tiếc tiền thưởng cho ai có thể giết chết Nhậm Cuồng. Chỉ cần giết được hắn, sau khi hồi sinh, Bát Mã Huyết Hà xa và Nhậm Cuồng sẽ tuân lệnh bang chủ vô điều kiện.
Điều khiến người ta kinh ngạc là Độc Hành, vẫn đơn độc lang thang giang hồ lại gia nhập bảo vệ Huyết Hà xa. Một đêm nọ, Thiên Hạ bang huy động ba trăm cao thủ hai đường khẩu cùng Bất Túy, Phích Lịch, Tinh Ảnh tập kích Huyết Hà xa trong vòng mai phục. Ban đầu chiếm được không ít lợi thế, ngay cả Huyết Mã cũng chết mất hai, Nhậm Cuồng sắp mất mạng thì Độc Hành một mình một đao xông vào giết chóc.
Đao quang mang theo hắc vụ không chút nương tay thu hoạch sinh mạng, dù cuối cùng Tinh Ảnh dùng Thái Cực phá tan hắc vụ làm chậm trạng thái, Phích Lịch và Bất Túy liên thủ chém giết Độc Hành. Nhưng Nhậm Cuồng nhân cơ hội trốn vào rừng núi. Do giao chiến ban đêm, người chơi không thích ứng nên cuối cùng mất dấu Huyết Hà xa.
Pháo Thiên Minh im lặng nhìn đoạn video không nói gì. Cho dù đã quen sống đơn độc nhưng Độc Hành vẫn khao khát có bằng hữu, cho dù đối tượng chỉ là một NPC. Trước khi ra tay, Pháo Thiên Minh nhận được lá thư dài của Độc Hành, cầu xin người không bang phái như Pháo Thiên Minh giết Nhậm Cuồng. Hắn nói Nhậm Cuồng rất giống hắn, không thích bị cầm tù, bán mạng cho người khác.
Còn có tin tức về Độc Hành trước lúc cem là nói với Phích Lịch, nhờ chuyển lời cho Pháo Thiên Minh nói rằng Nhậm Cuồng dặn trong ba ngày phải đến Thúy Hoa sơn tìm hắn. Hắn cầu xin Pháo Thiên Minh giúp lần này. Sau này tiền bạc trang bị, mọi việc đều dễ bàn.
"Chuyện này, chính là như thế, các ngươi tự quyết định đi." Trong cuộc họp mở rộng lần thứ ba của Bạo Phong, Pháo Thiên Minh nói lại sự việc. Chuyện này khiến y rất khó xử, xét trên phương diện đạo nghĩa mà nói, xem ra không nên trợ giúp. Bản thân y với Độc Hành, Nhậm Cuồng không thân không thiết, nên dẫn theo người của Thiên Hạ bang lên Thúy Hoa sơn. Từ phương diện ân tình mà nói cũng vậy, đây là lợi ích của một nhóm bằng hữu. Xét trên góc độ nào thì Pháo Thiên Minh cũng không cho rằng nên trợ giúp, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy không được tự nhiên nên triệu tập tất cả mọi người cùng bàn bạc.
Mọi người vẫn chưa nói gì, điện thoại của Pháo Thiên Minh chợt vang lên, vừa mới nhận được liền nghe thấy Thiên Hậu gầm lên: "Đồ khốn kiếp nhà ngươi, bà đây ở trong quán rượu chờ ngươi tròn một ngày, ngươi có muốn lấy kiếm hay không."
Pháo Thiên Minh vội lau mồ hôi lạnh, sao lại quên chuyện này: "Đến ngay... Tại sao ngươi không gọi điện thoại cho ta?"
"Là ngươi nhờ ta làm việc, ta cũng là con gái, ta cũng phải rụt rè." Sau khi lửa giận ngút trời, Thiên Hậu mở được kỹ năng gào thét.
"Ngươi cứ ăn uống trước đi, ta lập tức tới đó tính tiền." Pháo Thiên Minh cực kỳ chột dạ nói.