"Ha ha!" Bước vào quán rượu, Pháo Thiên Minh đã thấy Thiên Hậu ở vị trí gần cửa nhất trừng mắt nhìn mình: "Hôm nay thời tiết đẹp thật."
"..." Thiên Hậu tiếp tục nhìn hằm hằm, như muốn phải moi hết dây thần kinh xấu hổ của Pháo Thiên Minh ra.
"Ồ? Chiếc áo choàng này của ngươi không tệ đấy. Màu sắc kiểu dáng đều rất mới mẻ." Pháo Thiên Minh nắm một góc áo vuốt vuốt hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Tăng phòng ngự à?"
"Không tăng."
Pháo Thiên Minh liếc nhìn, đôi mắt bày tỏ rõ sự khinh bỉ."Chẳng lẽ chỉ trị giá ba trăm?"
"Ngươi thì biết cái gì? Chiếc áo choàng này được kèm theo kỹ năng đặc biệt Khuynh Quốc, mua ở cửa hàng hệ thống có thể được giảm giá 90% đấy."
"Ý cô là nghiêng cửa hàng?"
Pháo Thiên Minh lôi một chai Cocacola ra, hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Thiên Hậu ngẩn người, lập tức đổi sang trạng thái nhìn hằm hằm. Pháo Thiên Minh cười hí hửng nói: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi."
Thiên Hậu hừ một tiếng, rút thanh Ỷ Thiên kiếm ra đặt trên bàn: "Cầm lấy đi, chúng ta không ai nợ ai."
Pháo Thiên Minh vận nội lực rút kiếm, một luồng khí kiếm lập tức tuôn ra ba mét, chém đứt cánh cửa quán rượu làm đôi: "Kiếm tốt! Có kiếm trong tay, thiên hạ dưới tay."
Thiên Hậu đổ một gáo nước lạnh: "Xem rõ rồi hãng mừng."
"Xem rồi, không phải là cứ rút là phải giết người, mỗi năm phút nhất định phải giết một người, nếu không trong vòng mười ngày sẽ không thể sử dụng? Thanh kiếm danh bất hư truyền phải có khí phách như vậy chứ."
"Ra tay là phải giết người, không phải giết quái."
"Biết rồi" Pháo Thiên Minh tra kiếm quay về vỏ nhưng vẫn khen ngợi: "Kiếm tốt lắm."
Thiên Hậu nhiên như cười như không nhìn Pháo Thiên Minh.
"Sao thế?" Pháo Thiên Minh vô thức che ngực, đột nhiên giật mình hét thảm: "Á, không được..." Vội vàng rút kiếm, nhưng hệ thống thông báo: Trong vòng mười ngày không thể sử dụng thanh kiếm này.
Thiên Hậu ha ha cười nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ trúng chiêu trong khâu này mà, hôm nay quả thực rất vui sướng."
"Này! Ta gặp nạn đáng để ngươi vui vẻ đến thế sao?" Pháo Thiên Minh dọn dẹp suy nghĩ, ném kiếm vào túi đồ. Không phải chỉ mười ngày thôi sao? Nhịn một chút là được.
"Bây giờ chúng ta bàn bạc lượng một chút, ngươi định cảm tạ ta ra sao đây?"
Hội nghị đã có kết quả. Căn cứ theo thái độ giáo dục Pháo Thiên Minh làm người phải thủ tín cùng tôn trọng di chúc. Xa đại diện phe giáo dục dùng ưu thế nhỏ mà thắng phe thực dụng của Đường Đường, đạt được thống nhất: việc này giao cho Pháo Thiên Minh xử trí.
"Cảm tạ cái gì? Chúng ta nợ ai chứ?"
Thiên Hậu bị lời nói làm nghẹn họng , rất bất bình nói: "Này! Có nói câu này cũng phải là ta nói chứ."
"Được rồi! Cô nói đi."
"Nói gì?"
"Chúng ta, ai nợ ai chứ?" Pháo Thiên Minh dứt lời, Thiên Hậu bùng lên sát khí. Pháo Thiên Minh vội vàng nói: "Được rồi, cô muốn gì?"
"Trong thời gian này, những huynh đệ của ta lại đưa ta đi luyện công, đồng thời cũng giúp ta dò la tin tức. Ta muốn ngươi giúp ta giết Nhậm Cuồng, ta cần hai quyển tuyệt học của hắn."
"Hai quyển?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, Thiên Hậu này đúng là dám mở miệng.
"Ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng. Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, đêm Thất Tịch năm nay ta sẽ đi cùng ngươi."
"Cô... cứ như đang bán mình thế." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, y không thể chống đỡ nổi chiêu thức mãnh liệt như vậy.
Thiên Hậu nhìn vào mắt Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi mới nói: "Không phải bán mình, mà là..."
"Dừng!" Pháo Thiên Minh thở 1 hơi nói: "Chỉ cần đổi lấy Đồ Long đao là được. Đêm Thất Tịch... ta rất bận. Cô không hẹn trước, ta thật sự không sắp xếp được."
Thiên Hậu rất thất vọng, cỏ vẻ rầu rĩ hỏi: "Chẳng lẽ ta không bằng một thanh đao? Hay là ngươi cho rằng ta thật sự là người vì lợi ích mà không tiếc bán đứng thân thể và linh hồn của mình?"
"Cô không phải, điểm này ta khẳng định. Cô chỉ là có tính phản nghịch mà thôi."
"Vậy ý của ngươi là trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng một thanh đao?"
Nói hươu nói vượn! Đao có thể bán được bao nhiêu tiền, ngươi lại có thể bán được bao nhiêu? Pháo Thiên Minh rất thành thật nói: "Thật ra... Ta nói thật với ngươi. Trong lòng ta đã có người."
"Ai vậy? Ta có thể gặp cô ấy không?"
Pháo Thiên Minh xoay đầu, chỉ về phía một cái chân xuất hiện ở cầu thang tầng hai, nói: "Cô ấy, người đẹp giấu trong quán rượu."
Chủ nhân cái chân kia là Thiên Nhãn. Người ta đang chuẩn bị xuống hóng mát, không ngờ vừa xuống đã bị vu oan. Pháo Thiên Minh dịu dàng nhìn Thiên Nhãn hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Hả!" Thiên Nhãn cảnh giác nhìn Pháo Thiên Minh. Giọng nói nói chuyện thế này, như thể báo trước rằng bản thân sắp bị lôi vào một âm mưu nào đó.
"Về sớm nhé."
"Hả!" Thiên Nhãn liếc mắt đánh giá Pháo Thiên Minh: thằng nhãi này, có phải hôm nay uống lầm thuốc gì không... Hay là ngày Thất Tịch sắp đến, muốn hạ thủ với ta? Nhìn vẻ mặt rực rỡ kia, có vẻ như còn chảy nước dãi... Thật sự quá tởm lợm. Thiên Nhãn giật mình một cái, chạy mất dép.
"Đã là vợ chồng, còn e thẹn làm chi." Pháo Thiên Minh quay đầu lại, cằn nhằn.
Thiên Hậu cầm Đồ Long đao đặt trên bàn bèn nói rằng: "Đồ Long đao này, sắc bén tuyệt đỉnh, chất lượng tuyệt đỉnh. Lại còn thêm hiệu ứng gây tổn thương gấp đôi." Tổn thương gấp đôi có nghĩa là bị thương nhẹ cũng thành gần chết, bị thương nặng cũng xem như đã chết.
"Đao tốt lắm!" Pháo Thiên Minh cầm đao lên nói: "Ngươi có bang phái giúp đỡ chăng?"
"Không, chỉ vừa luyện võ công vừa sửa kiếm. Chưa kịp thành lập bang phái."
Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Không bang hội, vậy ngươi luyện cấp ở đâu sao?"
"Đằng sau núi Võ Đang." Thiên Hậu nói với vẻ khổ sở.
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Giết Nhậm Cuồng."
Giết Nhậm Cuồng à? Nói thì dễ, thực hiện thì quá khó khăn. Mặc dù võ công của Nhậm Cuồng vẫn còn thua Thượng Quan Kim Hồng một chút, chỗ dựa duy nhất của hắn có là Huyết Hà xa, đặc biệt là hai con Huyết Mã còn mang hiệu quả huyết vân giảm tốc. Nhưng hôm nay, Huyết Hà xa chỉ còn hai con Huyết Mã. Hai con Huyết Mã này không phải may mắn, mà là vì chúng là những con ngựa bất tử.
Nhưng sau khi cân nhắc, Pháo Thiên Minh nhận ra rằng, cho dù có mang theo Ỷ Thiên kiếm, cùng lắm y chỉ có thể đánh ngang sức với Thượng Quan Kim Hồng, hơn một chút so với Kinh Vô Mệnh. Nếu dùng Huyễn Ảnh Kiếm thì sức chiến đấu giảm đi rất nhiều. Nhưng có thêm Đồ Long đao, thì thật khó mà nói trước. Huống chi phe địch còn có một đồng bọn ngũ đại tuyệt học áp trận.
Thúy Hoa sơn cách Trường An chỉ hai mươi dặm, đỉnh núi chính có độ cao so với mặt biển là 2604 mét, tổng diện tích ba mươi hai dặm vuông.
Trong trò chơi tuy chỉ thu nhỏ xuống còn mười sáu dặm vuông, nhưng cũng là công trình không nhỏ, huống hồ thời gian có hạn. Nhậm Cuồng chỉ ở lại có ba ngày.
Cho nên Pháo Thiên Minh kéo theo Vô Song Ngư có ống nhòm. Vô Song Ngư đứng trên đỉnh cao nhất, mắt trợn trừng nhìn khắp nơi, vẫn không tìm thấy manh mối nào.
Sau đó Thiên Hậu cầm bản đồ du lịch khua tay nói: "Trước tiên, ta loại trừ những nơi như Ngọc Án phong, Cam Độc phong, Thúy Hoa phong, không thể cưỡi ngựa lên đó. Kế đến là những nơi này, rừng cây quá rậm rạp, ngựa xe không thể đi lại. Còn những nơi này, tuy có đường nhưng một bên giáp hồ, một số đoạn quá hẹp... Nếu loại trừ như vậy, chỉ còn hai vùng nhỏ này thích hợp ẩn náu. Nhưng điểm A quá gần đường lớn, nên ta cho rằng Nhậm Cuồng cũng chỉ ở trong khu vực một dặm vuông B."
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cùng ngước mặt nhìn lên Thiên Hậu.
"Đừng dùng ánh mắt đần độn nhìn ta như thế. Khoa học chứng minh nữ tính vượt trội hơn nam tính về khả năng phân tích, suy nghĩ. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là phải chịu khó nỗ lực, chứ không phải ôm tư tưởng đến tuổi thì lấy chồng như số đông. Hơn nữa về mặt giao tiếp, nữ tính còn có khả năng tương tác tốt hơn nam tính..."
Thiên Hậu chưa dứt lời, hai nam nhân đã lảo đảo bước xuống núi."Sau này dù bị đánh chết cũng không thể cưới loại như vậy."
"Đúng thế! Không khéo tới lúc sinh con cũng phải đòi chúng ta sinh."
"Nghe nói có đàn ông mang thai, thậm chí còn sinh con gái."
"Người Tây phương là thế, coi mọi thứ là ân huệ mà Thượng đế ban cho, quay đầu một cái là bán đi hết."... Thiên Hậu tức giận nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng cho đến khi chúng biến mất.
Điểm hẹn là một vùng đất trũng, chỉ là một khu rừng hơi thưa thớt bao bọc một vùng trũng nhẹ. Ba người hoàn toàn không cần tìm kiếm, chỉ đến gần là có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa đang ở trong vùng trũng ấy.
Nhậm Cuồng ngồi trên xe ngựa không có mái che, cầm lương khô từ từ nhai nuốt, mắt nhìn thẳng không thèm để ý đến ba người tiến đến gần. Hoàng hôn buông xuống phía Tây, bóng dáng anh hùng tàn úa thê lương bao trùm không gian. Mặc dù biết rõ là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng vẫn phải đi, đây là nỗi bất đắc dĩ và bi thương của một NPC. Nhưng khóe miệng Nhậm Cuồng vẫn vương vẻ ngạo nghễ. Trong lòng hắn vẫn không đặt sinh tử của bất cứ ai đặt vào trong mắt, kể cả bản thân mình.
Nhìn thấy tất cả điều này, Pháo Thiên Minh đột nhiên hiểu được tại sao Độc Hành lại có cảm xúc như vậy. Đó không phải là cái gọi là tương đồng, mà là một thứ tôn trọng. Sự tôn trọng đối với một con người kiên cường.
Pháo Thiên Minh đi đến cách Nhậm Cuồng hai mươi mét, rút đao ra nói: "Cái gã chơi loan đao giao cho ta đến tìm ngươi."
"Hắn chết rồi?"
"Chết rồi!"
"Ngươi có thể giúp ta một việc không?" Nhậm Cuồng quay đầu nhìn Pháo Thiên Minh nói.
"Ừm... Chúng ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi chắc chắn sẽ là chó giữ cửa cho người ta."
Nhậm Cuồng lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn nhờ ngươi chăm sóc hai con ngựa này."
"Cái này... khó lắm. Ta không phải người Anh Hùng môn. Ngươi muốn ta bán giúp ngươi thì được, chiếu cố cho... thực sự là lực bất tòng tâm."
"Vậy có thể giúp ta đưa nó cho một chủ nhân tốt, ta nói là đưa, không phải bán. Hai con tuấn mã này không sợ bất cứ công kích nào, gặp địch cũng không kinh hãi."
"Không phải bán mà..." Pháo Thiên Minh khó xử: "Rất nhiều phiền toái." Thiên Hậu hung hăng hướng giơ chân hỏi thăm mắt cá chân của Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"
"Đa tạ." Nhậm Cuồng đáp lời, tới bay cách Pháo Thiên Minh ba mét: "Đến đây nào!" Nhậm Cuồng vốn không định phản kháng.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Đao, kiếm, thương, ám khí, cắn, thiêu, mời lựa chọn loại chết nào."
"Tùy tiện!"
"Mời ngài lên đường." Pháo Thiên Minh xuất chiêu, một đao chém Nhậm Cuồng thành quang minh. Nhậm Cuồng tử vong, để lại hai quyển bí tịch trên mặt đất.
Pháo Thiên Minh ra hiệu cho Thiên Hậu: "Đây là của ngươi." Đi tới trước mặt hai con tuấn mã khóc lóc: "Đây là của ta."
Vô Song Ngư không hài lòng hỏi: "Của ta đâu?"
Thiên Hậu cầm lấy hai quyển bí tịch nói: "Huyết Hà bí tịch, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt. Quyển trước là nội công, quyển sau có thể tu luyện ra hai loại võ công. Một là Tùy Tâm Sở Dục, có thể dùng nội lực phóng chỉ. Hai là Đăng Phong Tạo Cực, có thể tụ nội lực vào lòng bàn tay, đánh ra giữa không trung. Hai loại võ công này lực lượng không thua trực tiếp tổn thương, nhưng phải tiêu hao thêm 50% phần nội lực. Ngươi muốn quyển nào?"
Vô Song Ngư nghe vậy vội nói: "Ta chỉ nói đùa thôi."
"Ngươi muốn quyển nào? Một nam nhi đại trượng phu sao lại lề mề như vậy."
"Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt." Vô Song Ngư nhận lấy sách, nghi hoặc hỏi: "Cho ta thật à? Vì sao?" Vô Song Ngư có lý do để kinh ngạc, đừng nói chi là Tam Hại, vua lừa đảo, ngay cả người bình thường cũng không thể hào phóng đến thế, trừ phi... đầu óc bị cửa kẹp.
"Ta muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp với ai đó." Thiên Hậu liếc nhìn Pháo Thiên Minh đang nhắn tin gọi người thu ngựa.
Vô Song Ngư lại đắm chìm trong xuân tình, mỉm cười nói: "Nàng khách sáo quá rồi, đừng nhìn ta lạnh lùng như thế, kỳ thực ta thường không từ chối mỹ nhân đâu. Thất tịch ta đến đón nàng nhé?"
"Được thôi!" Thiên Hậu lớn tiếng đáp.