Pháo Thiên Minh lạnh lùng nhìn hai nhân vật bên cạnh, liên lạc xong với Ái Niếp Niếp bèn ném một tin nhắn cho Vô Song Ngư: "Huynh đệ, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Nữ nhân không dễ đối phó đâu."
Vô Song Ngư trả lời: "Chẳng lẽ ngươi còn nghi ngờ có mưu đồ gì sao? Xin thôi đi! Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao của người ta cho ngươi rồi, đây là loại lãng nữ hồi đầu quý hơn vàng, huống hồ dung nhan kia, nếu ở bãi cát... ha ha."
"Hừm... rất xin lỗi, y phục tân thủ không thể cởi ra, ngươi cũng không thể lôi thứ kia ra được đâu."
"Không sao, cách hai lớp cũng tạm chấp nhận được."
"Ta trịnh trọng tuyên bố, cô ấy có cầm kiếm của ta cũng chẳng có chút lợi ích nào. Cô ấy luyện võ công trảo pháp, trừ phi đem bán đi nếu không rất dễ bị ta giết chết. Cô ấy dùng kiếm đổi lấy lòng tin của chúng ta, rồi lại dùng thân thể đổi lấy tình cảm của ta, tiếp đó dùng đao đổi lấy tuyệt học rồi dùng tuyệt học lại đổi lấy thiện cảm của ngươi. Ngươi không thấy hôm nay cô luôn luôn giao dịch sao? Hơn nữa tất cả đều là giao dịch thua thiệt cho mình."
"Sao vậy? Rất bình thường mà, xin ngươi đấy, ta không cưỡng bức cô ấy thì thôi, chẳng lẽ cô ấy lại có thể ăn thịt ta ư?"
"Tuỳ ngươi! Tự mình cẩn thận một chút đi." Pháo Thiên Minh cũng không thể nói xấu sau lưng người khác, Thiên Hậu người ta vốn dùng nửa trí tuệ nửa sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông. Nếu như cô không có quyết đoán dùng vật phẩm để đánh đổi dâm phẩm của nam nhân, cũng không đến mức có thể gây án liên tục. Lừa đảo bình thường lừa hai cao thủ đã là cao siêu rồi. Nhưng có thể vừa bị truy nã vừa lừa đảo, thế thì chỉ có duy nhất một mình cô nàng này. Pháo Thiên Minh không tin, nha đầu này thật sự yêu mình. Dung mạo à? Mình không có. Tiền bạc... Có, nhưng mình là tên keo kiệt nổi tiếng. Nhân phẩm... không cần bàn tới.
"Trà ca lo lắng quá rồi. Ta cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn ta rất có tình cảm."
"Ờ!" Pháo Thiên Minh đáp lại một cách qua loa, vài giờ trước, ánh mắt cô ả nhìn ta không chỉ có tình yêu mà còn có tình dục nữa cơ. Nhưng lời này không thể nói ra, dễ khiến bằng hữu trở mặt. Vấn đề chính là ngay cả Pháo Thiên Minh cũng không dám khẳng định Thiên Hậu có thật sự cải tà quy chánh hay không, quan trọng nhất là không rõ, Thiên Hậu nghĩ có thể có lợi ích gì ở trên người một nam nhân keo kiệt hèn mọn hơn cả mình.
"Chỉ có hai con ngựa này thôi sao?" Nửa giờ sau, Ái Niếp Niếp dẫn theo Niếp Niếp gặp Pháo Thiên Minh: "Tốc độ bình thường, hơn nữa màu sắc cũng không được ưa chuộng, ưu điểm duy nhất là không chết. Chử Trà, đây không phải là ngựa tốt."
"Đó là ngựa tốt thì đã sớm bị đem bán đi rồi. Giúp ta thu lại đi. Các ngươi nếu không muốn thì tặng cho người khác, cứ đối xử tốt với nó là được. Nhưng đừng vứt bỏ nó, như vậy ta sẽ cảm thấy có lỗi với người đã khuất."
"Biết rồi. Không thấy hai chúng ta đi bộ tới đây sao? Ngươi bận rộn không giúp được. Chúng ta không làm thì ai làm?"
Pháo Thiên Minh quay người gọi to: "Tiểu Ngư, đi thôi."
Vô Song Ngư trên vách núi đằng xa vung tay: "Các ngươi hãy đi trước đã. Ta và cô ấy còn phải bàn chuyện lý tưởng và cuộc đời nữa."
Ái Niếp Niếp hỏi: "Tiểu Ngư làm sao vậy?"
Pháo Thiên Minh nhún vai đáp: "Ừm... Khó nói lắm. Có thể là mười tám rồi tâm xuân rục rịch. Cũng có thể là... Ta cũng không biết sẽ ra sao."
Niếp Niếp nói tiếp: "Nữ nhân kia cũng chẳng phải người tốt lành gì. Tuy nói con người sẽ thay đổi nhưng cũng phải bảo Tiểu Ngư cẩn thận một chút."
"Nam nhân gặp tình yêu là không còn chút thông minh nào, nghe lời khuyên cũng chẳng lọt tai, nếu không năm ấy sao ta lại nấu gạo thành cơm chín... Hu hu!" Ái Niếp Niếp nói đến chỗ thương tâm che mặt mà khóc.
Pháo Thiên Minh phất tay, không thèm tiếp lời: "Ha ha! Hôm nay trời đẹp thật đấy, ta đi trước đây."
Niếp Niếp đầy sát khí: "Ai nấu cơm?"
Ái Niếp Niếp lại dịu dàng như nước: "Bà xã! Ta đói rồi!"
Pháo Thiên Minh bay ngược trở lại, thấy hai người cùng đăng xuất, trong lòng bất ngờ dâng lên cảm giác đau khổ. Bên cạnh y không thiếu nữ giới, nhưng... Trước hết nói về Đường Đường. Người ta là quân nhân, thời gian tu dưỡng một năm sắp hết hạn, phải trở về, hơn nữa gia thế nhà người ta, chính mình không thể với tới. Không có quân nhân nào muốn có một tên con rể vô lại, cho dù thành công, bản thân y cũng không muốn sống trong cái bóng. Vụ Lý Hoa, một cô nàng choai choai, ngay cả tình cảm và cảm tình cũng không phân biệt rõ ràng. Kiếm Cầm... thôi thì bỏ qua...
Pháo Thiên Minh bỗng muốn uống một chén rượu.
Hơn mười ngày kế tiếp, tam đại bang hội bề ngoài hoà hợp êm thấm, nhưng lại bí mật tiến hành các vụ ám sát khắp nơi. Để đảm bảo an toàn, Tôn Ngọc Bá đã đón Đường Đường và Thiên Nhãn đến tổng đà Hàng Châu. Ngoài ra, hắn còn tặng thẻ khách quý cho từng thành viên Bạo Phong tiểu đội. Hắn biết những người này là lực lượng chiến đấu mạnh nhất. Đồng thời, hắn đã trò chuyện kỹ lưỡng với người phụ trách Bạo Phong tiểu đội, thống nhất rằng vài ngày tới không cần bảo vệ Thiên Hạ bang nữa mà nhờ họ tập trung lực lượng vào hai bang phái còn lại. Hơn nữa, hắn còn hứa hẹn rằng nếu việc thành công, hắn sẽ huy động tất cả tài chính đẩy cổ phiếu Thiên Hạ bang lên giá trần trong bảy ngày.
Cáo già thật sự là cáo già, đây rõ ràng là thuận nước đẩy thuyền. Một khi để lại nhóm người này, việc không cho mở rộng quyền lực cho người ta cũng khó. Do Đường Đường có chiến thuật hợp lý cộng với khả năng quan sát phán đoán nhạy bén của Thiên Nhãn, không ai trong Bạo Phong tiểu đội thiệt mạng trong thời gian này. Tất cả đều sung mãn tinh thần tốt nhất để đón nhận sự kiện.
Ngày thức ba cho tới lúc hoạt động bắt đầu...
"Xuất hiện rồi, chi tiết đã xuất hiện rồi." Đường Đường mở kênh nhóm: "Không có sai lệch mấy so với dự đoán của chúng ta, Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan một mình từ Nhạn Môn quan nhập quan, xuyên qua bốn thành hai mươi mốt trấn đến tổng đà Kim Tiền bang ở Lạc Dương, trong khoảng 15 ngày."
"Tiêu Thu Thủy sẽ xuất phát từ Kiến Nghiệp, xuyên qua ba thành mười tám trấn, tiến về Lạc Dương."
"Phi Bằng bảo đột nhiên xuất hiện cách Tô Châu 30 dặm về phía Bắc. Lão đại Vạn Bằng Vương, dưới trướng có Thập Nhị Đại Bằng. Ngoài ra còn gần vạn NPC bang chúng."
"Ngoài ra: Kim Tiền bang đã liên minh với Thổ Phiên Hoan Hỷ Phật tông, Miêu Cương Ngũ Độc phái. Quyền Lợi bang liên minh với Đường môn."
Thiên Nhãn bổ sung: "Do sự kiện quá nhiều ở nơi dã ngoại. Việc dịch chuyển đi lại lãng phí thời gian. Vậy chia nhân viên thành hai nhóm, một nhóm bảo vệ Lý Tầm Hoan gồm ta, Chử Trà, Tinh Ảnh, Tiểu Tuyết. Một nhóm bảo vệ Tiêu Thu Thủy gồm Đường Đường, Phích Lịch, Hát Bất Túy, Xa, Tiểu Ngư, Vụ Lý Hoa, Ái Niếp Niếp, Kiếm Cầm, Thương Tâm."
"Mẹ nó!" Toàn bộ nhóm bảo vệ họ Lý gầm lên: "Có nhầm không đấy!" Chỉ có hai người có chiến lực!
Đường Đường giải thích: "Nhóm Lý không phải dựa vào võ công mà chủ yếu là mưu kế. Trong khi nhóm Tiêu chủ yếu dựa vào sức chiến đấu."
Pháo Thiên Minh hô lên: "Ta phản đối! Trả lại cho ta Hoa Hoa và Kiếm Cầm, cả Thương Tâm nữa, Ái Niếp Niếp chúng ta cũng muốn..."
Đường Đường giơ chùy đập bẹp âm thanh phản đối, bình tĩnh nói: "Cho ngươi Thương Tâm thì Tiểu Tuyết sang đây. Ngươi có muốn không? Không muốn thì dẹp."
Pháo Thiên Minh tiếp tục mặc cả: "Tiểu Ngư sang đây, cho ngươi Thiên Nhãn."
"..." Tiểu vũ trụ của Thiên Nhãn bắt đầu bốc cháy.
Đường Đường phản đối: "Không được, nhóm các ngươi đã có hai tên siêu cấp láu cá rồi, nhóm ta chẳng có ai cả, làm sao như được vậy?"
"Thiên Nhãn đổi lấy Kiếm Cầm."
"..." Đại vũ trụ của Thiên Nhãn bắt đầu bốc cháy. Giờ chỉ còn thiếu nước gặp người, nếu không tất sẽ dùng Lạc Âm chưởng.
"Không được!"
"Thiên Nhãn đổi..."
"Rống!" Thiên Nhãn cả đời làm thục nữ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Pháo Thiên Minh trong lòng sợ hãi: "Đường Đường, biếu tặng miễn phí."
Đường Đường tổng kết: "Mọi người phải tuân theo chỉ hủy của đội trưởng, có thể cùng nhau phát tài hay không tùy thuộc vào biểu hiện của mỗi người."
Pháo Thiên Minh vùng vẫy la lên: "Ta muốn làm đội trưởng."
Tinh Ảnh, Mã cùng giương biển hiệu hô: "Đồng ý!"
"... Thiên Nhãn, ngươi vẫn nên đến đây." Đường Đường bất đắc dĩ đáp: "Ngươi không làm đội trưởng, tác dụng còn... thật sự không lớn."
"..." Thiên Nhãn lặng thinh rơi lệ.
"Hoan ca!" Pháo Thiên Minh vẫy khăn ở Nhạn Môn quan, trong khi Mã cùng Tinh Ảnh thì vẽ vòng tròn ở một góc.
"Này, đã nhận lầm mười cỗ xe mà vẫn nhiệt tình thế."
"Chúng ta và hắn vẫn có chút chênh lệch, điểm này ta phải thừa nhận."
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên từ trong xe ngựa bị Pháo Thiên Minh chặn đường: "Ha ha! Ngươi thật sự đến đón ta." Nói xong, Lý Tầm Hoan bước ra khỏi xe, mặt mỉm cười nói: "Nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, ta như trẻ lại mười tuổi."
Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Lúc còn trẻ ngươi cũng vẫy khăn tay ư?"
"Ta..." Lý Tầm Hoan suýt nữa bị lời này làm nghẹn chết, lâu lắm mới nói: "Khi còn trẻ ta chỉ vẫy khăn mặt thôi."
"Hoan ca! Để ta giới thiệu cho ngươi." Pháo Thiên Minh chỉ hai người khác nói: "Vô Song Ngư, giang hồ đệ nhất bắt nạt. Song tuyệt học, đánh khắp tân thủ thôn không địch thủ nào đỡ nổi. Tinh Ảnh, đại sư huynh phái Võ Đang, rất có thủ đoạn giết khỉ."
"Lý Tầm Hoan, mọi người gọi là Hoan ca. Nhường vợ cho bằng hữu, quả thực là bậc nhất về nghĩa khí, có thể so sánh với ngân phiếu."
Lý Tầm Hoan thở dài: "Ngươi ấy, đừng có vạch trần vết thương cũ của ta nữa. Yên tâm đi, lần này ta đến hoàn toàn vì Kim Tiễn bang, sẽ không vì tình riêng mà làm chậm trễ nhiệm vụ của ngươi đâu."
"Vậy chúng ta lên đường?"
"Xuất phát!" Phải đi qua bốn thành tức A, B, C, D; rồi qua hai mươi mốt trấn từ trấn số một đến trấn số 21. Đường Đường cố ý sao chép một phần giới thiệu ngắn gọn cho Pháo Thiên Minh, ý bảo đây đều là những người sẽ làm khó dễ Lý Tầm Hoan. Pháo Thiên Minh xem lướt qua nguyên tác rồi thuận tay bổ sung thêm một cái tên vào danh sách: Lâm Thi Âm. (Nguyên tác là bà vợ "được" nhường. )
"Hoan huynh, chúng ta cứ lắc lư thế này mãi sao?" Pháo Thiên Minh hỏi. Lý Tầm Hoan vẫn bất động trên xe ngựa, bò suốt chặng đường với vận tốc 30km/h: "Thà rằng tất cả chúng ta cùng phát huy khinh công, tối đa hai ngày là có thể tới Lạc Dương."
Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: "Chử Trà, như vậy là ngươi còn chưa hiểu đạo lý. Con đường như cuộc đời, không nên quá chú trọng đích đến mà phải chú ý quá trình thưởng thức, như vậy mới có thể tận hưởng cuộc sống."
"Nhưng dân chúng vẫn còn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sao chúng ta có thể ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân mình, để Kim Tiễn bang tiếp tục ức hà dân lành?"
"Ha ha! Người thật là biết nói chuyện." Lý Tầm Hoan vui vẻ nói: "Tiếc thay, chúng ta chỉ có thể đi với tốc độ như vậy thôi."
Mã kéo Pháo Thiên Minh nói nhỏ một hồi, Pháo Thiên Minh gật đầu nói: "Hoan ca, chúng ta cùng đi dò đường trước đã. Tinh Ảnh ở lại đây trông coi."
"Đi đi. Người trẻ tuổi đúng là không thể ngồi yên được mà."
Tin nhắn của Tinh Ảnh hỏi: "Các người đi đâu thế?"
"Chúng ta tới trấn kế tiếp kia dọn dẹp một chút, để tránh cho lão nhân gia kia có cớ lảng tránh."... Quán trọ trong trấn số 1, theo như Đường Đường nói thì ở đây sắp có một trận chiến.
Khi Pháo Thiên Minh và Mã đến trấn, trời đang mưa. Chờ bọn họ vào quán trọ thì trời vẫn mưa không ngớt. Tầng một của quán trọ đông nghịt những kẻ chơi bài ăn tiền, ba đến năm người một bàn, có kẻ khoác lác, có kẻ đánh quyền, xếp thành hàng dài như một rạp hát.
Khi bọn Pháo Thiên Minh kéo rèm bước vào, mọi người đều nhìn về phía họ, rồi lại tiếp tục uống rượu.
Pháo Thiên Minh đi đến bàn đầu tiên, trước mặt hình như là một cặp cha con, hỏi: "Này! Ăn cướp đây! Các ngươi tên gì?" Tay phải đưa kiếm đặt lên cổ người già.
Người già run rẩy hỏi: "Ăn cướp mà cũng hỏi tên à?"
"Ừ!"
"Ta tên là Trương Tam. Nó gọi là Trương Tứ."
Mã lật ra danh sách: "Không có người này, sang bàn khác đi."... Năm giờ sau.
"Quỷ thần ơi!" Pháo Thiên Minh nói với Mã: "Sao không ai là người giang hồ cả, toàn dân thường."
"Đúng vậy. Người hỏi được đã hỏi hết cả rồi, sao không có ai biết võ công gì cả."
Lúc này xe ngựa của Lý Tầm Hoan lắc lư đi tới. Thấy hai người mê mang, Lý Tầm Hoan xuống xe cười nói: "Có một tin xấu và một tin xấu hơn nữa. Hai vị muốn nghe tin nào?"
"Hoan ca, ngươi cứ nói đi."
"Tin xấu là các ngươi đọc nguyên tác cũng chỉ là phí công, tin xấu hơn là... đồ ăn trong bọc của các ngươi đã bị người hạ độc, hơn nữa thứ độc này thấy máu là chết."