"Thật không?" Mã và Pháo Thiên Minh không tin vào tin xấu hơn mà Lý Tầm Hoan nói.
Lý Tầm Hoan hỏi: "Khoảng thời gian này, tay các ngươi có sờ vào túi không?"
"... Có." Làm sao lại không có, lấy binh khí ra, ăn uống gì, lấy ngân phiếu cái gì cũng đều phải thò tay vào túi đồ.
"Cho nên các ngươi mới bị kẻ khác hạ độc mà không hề hay biết, độc này mãnh liệt vô cùng, chính là kỳ độc đệ nhất thiên hạ. Nhưng có một khuyết điểm, nhất định phải cho vào miệng mới có hiệu quả."
Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Sao ngài lại biết được?"
Lý Tầm Hoan không trả lời trực tiếp: "Vốn dĩ hoạt động này là như thế. Kim Tiễn bang phái đồng minh ra tay với ta, ngươi chơi có thể phối hợp từ đó lấy mạng của ta. Nếu các ngươi không còn cách nào, thì ta chỉ có thể tự mình ra tay mà thôi."
"Đúng vậy! Đáng lẽ phải ra tay từ sớm mới phải." Ba người cùng trả lời.
"Nhưng ta mà ra tay... Ta không có lý do gì cho ngươi chân giải." Lý Tầm Hoan mỉm cười nhìn Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh vội vàng giơ tay lên: "Chút vấn đề nhỏ ấy cứ giao cho bọn ta đi."
Lý Tầm Hoan gật đầu: "Cũng được! Bốn giờ đồng hồ, nếu các ngươi không giải quyết được vấn đề ăn uống, ta sẽ phải ra tay, nếu không bốn người chúng ta đều bị đói chết."
"Có gợi ý gì không?" Tinh Ảnh hỏi.
"Kẻ ra tay chắc chắn là một nhân vật tên Ngũ Độc Đồng Tử, người này là nội ứng của phái Ngũ Độc ở Miêu Cương, võ công tầm thường nhưng lại đắm chìm trong độc đạo sáu mươi năm trời. Các ngươi phải cẩn thận."
Mã nhìn hai người khác nói: "Ta không tin tên Đồng Tử gì đó lại có bản lĩnh thần kỳ như vậy." Nói rồi rút một chai bia ra và nói: "Bia đóng lon Thanh Đảo, là loại bia duy nhất xuất khẩu sang châu Âu và châu Mỹ, ta xem thử nó chứa chất độc gì không."
Tinh Ảnh vội ngăn cản: "Đừng liều lĩnh như thế."
"Không phải ta. Là hắn." Mã đi tới quán trà lộ thiên bên cạnh, không rõ dùng thủ pháp gì mà đánh tráo chén đựng bia với chén trà trên bàn.
Một gã phu khuân vác không hề phát hiện, cầm ngay bia lên uống, vừa nuốt xuống đã chửi ầm lên: "Ông chủ kia, sao lại pha nước đái ngựa vào trà thế này?"
Mã nhún vai nói với hai người: "Thấy chưa, chỉ là dọa nạt chúng ta đấy thôi." Nói rồi cầm chai bia trên tay lên định tu một hơi cạn sạch, đúng lúc này một phi đao bay ra từ chỗ xe ngựa, đánh rơi chai bia khỏi tay Mã.
Lý Tầm Hoan đi tới, nhìn Mã đang nổi giận đùng đùng nói: "Bọn họ uống được nhưng chúng ta không uống được."
Lúc này một con chó què chạy tới, liếm những giọt bia đổ trên đất rồi vui vẻ chạy đi.
Mã chỉ con chó hỏi: "Lý Tầm Hoan, thế này là thế nào?"
Lý Tầm Hoan vẫn lắc đầu: "Nó uống được còn chúng ta vẫn không uống được."
"Tại sao, lẽ nào sức đề kháng của chúng ta còn chẳng bằng một con chó?" Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng rất khó hiểu.
"Có lẽ chó đã dùng thuốc giải trước đó, hoặc có lẽ trên mặt đất đã có sẵn thuốc giải..." Lý Tầm Hoan lắc đầu quay về xe ngựa. Pháo Thiên Minh nhắn tin hỏi Đường Đường: "Tên Ngũ Độc Đồng Tử này là thế nào vậy?"
"Ngũ Độc Đồng Tử? Các ngươi gặp hắn ta à? Đúng là lợi hại! Hắn lợi hại thế nào... Đó là thứ người khác có thể ăn, các ngươi lại không thể ăn. Ngàn vạn lần phải cẩn thận."
Pháo Thiên Minh nói với hai người bên cạnh: "Đường Đường xác nhận lời của Hoan ca. Trước tiên phải tìm ra rồi xử lý hắn ta."
Mã nghe xong, quay đầu về phía bóng lưng Lý Tầm Hoan, reo lên: "Cảm ơn Hoan ca!"
Tinh Ảnh nói: "Phân tích theo cái tên, người này chắc chắn nhỏ bé như trẻ con, ta thấy ngay cả làn da vân vân cũng giống nhau." Nói xong, ba người nhìn xung quanh. Một quãng phố trong chợ có bốn nhóm trẻ con đang vui chơi, số lượng ước chừng hai mươi.
Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Giết sạch!"
Mã vội ngăn cản: "Đừng làm thật! Giết người vô tội trước mặt tiểu Lý Phi Đao, coi chừng hắn ta làm thịt chúng ta trước đấy."
"Phải nghĩ cách khác thôi."
"Để chúc mừng nhiệt liệt ngày quốc tế thiếu nhi đã qua một tháng một tuần, để đáp lại tấm lòng của khách hàng. Phát miễn phí kẹo bông gòn nhãn hiệu Vũ Trụ cho trẻ em dưới 13 tuổi." Mã đẩy một xe kẹo bông, Pháo Thiên Minh đứng chào mời. Chiếc xe này mua từ một tiểu thương góc phố. Dùng để làm gì? Tất nhiên là rất hữu dụng.
Xoạt một tiếng, đám tiểu quỷ vừa nghe xong câu này, toàn bộ đều ùa tới vây quanh. Tinh Ảnh đương nhiên là phụ trách làm kẹo bông, khi đó không có động cơ điện, chỉ có thể dùng tay vớt. Kẹo bông cũng không phải là sau khi có điện mới xuất hiện. Sử sách ghi chép từ thời Hán đã có người chuyên làm kẹo bông, chỉ có điều rất tốn công sức, phải cầm một cây gậy khuấy đảo trong dụng cụ có lỗ thủng. Khuấy đến ba năm phút mới có thể sản xuất ra một cây.
Cho nên việc này không giao cho Tinh Ảnh, thì thật sự là quá uổng phí tài năng. Thái Cực quả thật là cao thủ nhào trộn bậc nhất, không đến một phút Tinh Ảnh đã có thể làm ra một cây, hơn nữa sợi sợi đều đặn trong suốt, điều khiến người ta càng bội phục là, kẹo bông làm ra toàn bộ đều được cuộn tròn, không thua kém tay nghề của tiệm làm tóc.
"Khoan đã, muốn ăn kẹo bông thì mỗi người phải làm một câu với từ "ngày quốc tế thiếu nhi"." Pháo Thiên Minh vung tay lên nói: "Xếp hàng cho ngay ngắn!"
Mã nói qua kênh liên lạc: "Người thứ ba có vấn đề, hắn ta có vẻ hoàn toàn không để tâm đến kẹo bông, tuy rằng tập trung chú ý, nhưng hắn quên mất dù có chăm chú nhìn đến mấy, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người thứ hai."
"Người thứ bảy cũng có vấn đề. Tay của hắn quá sạch sẽ, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ."
"Người thứ mười hai cũng có vấn đề. Từ đầu đến giờ hắn không chịu nói chuyện với người bên cạnh."
Trước đó, ba người bọn họ đã dò la được, mấy ngày trước, trong trấn đột nhiên xuất hiện thêm mười mấy đứa trẻ, đều là những người từ nơi khác chạy nạn đến, không phải toàn bộ đều là người bản địa, đám tiểu quỷ cũng không hoàn toàn quen biết lẫn nhau.
"Ngày quốc tế thiếu nhi là gì vậy?" Đứa trẻ thứ ba hỏi.
"Ngày quốc tế thiếu nhi là..."
Mã còn chưa nói hết câu, tiểu quỷ đã cầm lấy kẹo bông nói: "Ta đã đặt xong câu rồi, cảm ơn."... Ba người chơi không biết nói gì, cảm giác bị tiểu quỷ trêu chọc thật khó chịu.
Đứa trẻ thứ bảy: "Ta không biết đặt câu với Ngày quốc tế thiếu nhi." Nói xong bèn nhận kẹo bông rồi bỏ đi.
"..." Ba người đồng thời sụp đổ. Bây giờ đã có thể khẳng định, lũ trẻ có thể đưa ra câu nói kỳ quái như vậy chuyển đến sau này. Đây là do hệ thống cố ý gây nhiễu loạn mà nâng cao trí thông minh của lũ trẻ.
Đứa trẻ thứ mười hai: "Ngày quốc tế thiếu nhi chính là ngày lễ của trẻ em." Nói xong đưa tay ra nhận kẹo bông, nhưng lại chộp vào khoảng không.
Tinh Ảnh lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi biết đến ngày quốc tế thiếu nhi? Mà không phải là ngày quốc tế thiếu đói?" NPC bình thường sẽ không biết những thuật ngữ như hóa trang, đăng xuất, làm mới, bang hội chỉ có kiến thức thuộc về triều đại bản thân. Chỉ có NPC cấp cao mới có thể biết nhiều như người chơi. Đây cũng là để phòng ngừa NPC cấp cao do kiến thức không đủ mà bị người chơi lừa bán đi còn giúp đếm tiền. Cho nên Lục Tiểu Phụng biết đây chỉ là một trò chơi, Điền Bá Quang biết dùng thủ đoạn uy hiếp lừa gạt.
Tinh Ảnh vừa dứt lời, đứa bé lập tức toát mồ hôi lạnh, ánh mắt ngây thơ chuyển thành độc ác.
"Ỷ Thiên kiếm! Thần binh đệ nhất thiên hạ. Không thể tùy tiện rút kiếm, đã rút tất thấy máu." Pháo Thiên Minh lôi Ỷ Thiên kiếm ra nói thêm: "Cho dù ngươi vô tội, nhưng kiếm đã rời vỏ, dù thế nào cũng phải thấy máu."
Đứa bé đột nhiên vung tay lên... Nhưng rất đáng tiếc, trước khi tay nó kịp giơ lên, đã bị chém đứt rơi xuống đất. Pháo Thiên Minh thuận tay cho kiếm đâm vào cổ họng nó. Như Lý Tầm Hoan đã nói, võ công của Ngũ Độc Đồng Tử này quả thực chẳng ra gì. Trong khoảng thời gian Pháo Thiên Minh chém tay đâm cổ, Ngũ Độc Đồng Tử chỉ kịp chuyển ánh mắt thành oán hận. Kéo thi thể đến bên cạnh xe ngựa hô lên, kỳ thực có chút kinh nghiệm sẽ biết không cần khám nghiệm tử thi, có xác chết là đã nói lên tất cả.
"Đúng là hắn." Lý Tầm Hoan thân làm NPC cũng không dễ dàng, chỉ đành phối hợp kiểm tra thi thể.
Tinh Ảnh đưa túi nhỏ trong tay cho Lý Tầm Hoan nói: "Hoan ca, có thể ăn chút gì rồi, đây là bánh bao nóng mới ra lò, chúng ta vay nợ, không lục túi lấy ngân phiếu."
Lý Tầm Hoan mỉm cười nhận bánh bao, lấy ra một mảnh giấy nói: "Chử Trà. Của ngươi đấy!"
"Tạ ơn Hoan ca!" Pháo Thiên Minh thuận tay học xong. Tiểu Lý phi đao đến cấp 8: tỷ lệ tất sát tăng lên 8%. Nói cách khác, chỉ cần Pháo Thiên Minh nhân phẩm không quá kém, phóng mười ba thanh phi đao sẽ có 104% tỷ lệ tiêu diệt mục tiêu.
"Khổ cho ngươi dùng phi đao không trọn vẹn lâu như vậy. Nói thật là ta cũng thấy ngại ngùng, nhưng hệ thống đại thần..." Lý Tầm Hoan nói đến giữa câu, đột nhiên nhổ nửa cái bánh bao của mình ra, lập tức điên cuồng ấn vào các huyệt đạo trên người: "Bánh bao... có độc."
"Hả?" Ba người Pháo Thiên Minh kinh hãi, chẳng lẽ gần đây còn có Lục Độc Đồng Tử?
"Làm sao có thể?" Ba người Pháo Thiên Minh phát điên, lại lập tức quở trách Lý Tầm hoan gần chết: "Hoan huynh, ngươi đâu có nói với chúng ta hắn có đồng bọn."
Lý Tầm hoan phun ra một ngụm máu đen, lắc đầu hỏi Tinh Ảnh: "Ngươi có phải đi sờ thi thể hắn không?"
"Đúng..." Ba người Pháo Thiên Minh đột nhiên sửng sốt, hóa ra người ta còn hạ độc vào thân thể mình, Tinh Ảnh đã rửa sạch tay, nhưng đó là trước khi chạm vào thi thể.
Tinh Ảnh lập tức hối hận hỏi: "Hoan ca, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Tầm Hoan cười khổ đáp: "Thấy máu là chết, đối với ta cũng tương tự. Không ngờ chuyện sắp thành lại chết. Xem ra ta thật sự đã già rồi."
"Đều tại ta, đều tại ta. Hoan ca, ngươi phải cố gắng. Chúng ta lập tức đưa ngươi đi gặp đại phu. Chử Trà quen biết thần y Vạn Xuân Lưu, xin ngài hãy cố chống đỡ, ba chúng ta sẽ cõng ngươi đi."
"Không kịp đâu..." Lý Tầm ho mấy tiếng, nói: "Đường xá xa xôi, cho dù ta phong tỏa huyệt đạo, nhưng trong nửa canh giờ chắc chắn phải chết... Các ngươi đừng đau buồn, ta không trách các ngươi, trách nhiệm tiêu diệt Kim Tiền bang chỉ có thể giao cho các ngươi. Chử Trà hãy cho ta vài chén rượu ngon, cuộc đời ngắn ngủi, nhưng có thể quen biết ba vị anh hùng, ta Lý Tầm Hoan..." Chưa dứt lời, lại ho ra một ngụm máu đen.
"Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ tuyệt đối không chết." Tinh Ảnh quay sang rống lên với Pháo Thiên Minh đang như không có chuyện gì: "Chử Trà, ngươi cũng nên nghĩ cách đi, lát nữa độc khí công tâm, thần tiên cũng khó cứu."
"Độc khí công tâm?" Pháo Thiên Minh móc ra một viên thuốc nói: "Đã có thuốc chữa tim hiệu quả tức thì!" Nói xong trực tiếp nhét vào miệng Lý Tầm Hoan, nước mắt tuôn rơi như suối: "Có dời non lấp bể ta cũng không nỡ dùng, Hoan ca, xem như làm lợi cho ngươi rồi."
Mã hỏi: "Thứ gì vậy?"
Hắn sẽ không ngu ngốc mà tưởng rằng đó thực sự là chữa tim hiệu quả tức thì.
Pháo Thiên Minh đáp: "Thứ này không rõ tên tuổi, Diệp Cô Thành cho ta, không chỉ có thể giải mọi loại độc trong thiên hạ, mà còn tăng thêm 30% kháng độc, thực sự là thuốc tốt khi đang du lịch bên ngoài hay giết người diệt khẩu." Y khóc lóc, thuốc này vốn rất quý, nhưng trước đây y vẫn không nhìn đến. Nhưng bây giờ... lúc ấy hắn đáng lẽ phải nhìn nhiều vài lần, không có việc cứ lấy ra ngắm không khéo có thể tăng thêm vài phần trăm kháng độc.