Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280: Vô Đề

Chương 280: Vô đề Chương 280: Vô đề

Phó bản kết thúc rất nhanh, Bạo Phong tiểu đội tập hợp võ công, nhân mạch phối hợp với Thiên Hạ bang tiến hành đả kích thảm khốc vô nhân đạo đối với Vạn Bằng bảo đang thoi thóp... Chỉ có điều Pháo Thiên Minh không tham dự, khi hắn đến Tô Châu thì thay đổi hành trình, đến Thính Hương Thủy Tạ để thăm A Châu. Đây cũng là do một phen tâm sự của Lý Tầm Hoan khiến hắn đột nhiên hứng khởi.

Lại lên thuyền! Pháo Thiên Minh không phải kẻ mù đường, chỉ mất vài canh giờ đã tìm đến Thính Hương Thủy Tạ. Đến nơi tự đẩy cửa bước vào, thì thấy A Châu đang bận rộn.

Một lão thái thái do A Châu đóng vai, quốc sư Tây Tạng Cưu Ma Trí, Đại Lý thế tử Đoàn Dự, nha đầu đáng yêu A Bích, cùng với một người chơi xui xẻo.

Pháo Thiên Minh bước vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn, khiến hắn ngượng ngùng lúng túng. Nhưng Pháo Thiên Minh là người thế nào chứ, da mặt dày đến mức đã lĩnh hội tinh túy của Kim Cương Bất Hoại thần công, cười nhẹ nói: "Mọi người đều ở đây à? Các ngươi cứ bận việc đi! Đừng để ý đến ta." Nói xong tìm một góc lấy trà uống.

Quy trình vẫn phải tiếp tục, do Tụ Nhàn Trang bị quét sạch nên A Châu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo. Kết quả là Kiều Phong cũng chẳng biến thành Tiêu Phong, mấy ngày nay bọn NPC Thiên Long vô cùng buồn chán.

A Châu tất nhiên biết Pháo Thiên Minh đến tìm cô chơi, nhưng trước mắt vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ đã, bèn ho nhẹ một tiếng: "Ừm..."

"A Châu à! Cô nhanh lên chút, lát nữa dẫn ta đi dạo một vòng." Pháo Thiên Minh đã đợi hơn mười giây mà chỉ nhận được một tiếng "ừm" nên cực kỳ sốt ruột, vở kịch này đâu phải chưa từng xem, lát nữa người chơi nghe lời A Châu lên thuyền bỏ trốn, không thì sẽ rơi xuống nước thôi.

Lời này vừa thốt ra khiến Cưu Ma Trí vô cùng khổ sở, biết làm sao đây? Thân phận lão thái thái này đã bị vạch trần, chẳng lẽ mình vẫn phải đần độn tiếp tục diễn trò?

A Châu cũng đau đầu, đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, thật sự không có kinh nghiệm xử lý tình huống này. Diễn tiếp thì coi quốc sư như kẻ ngốc, không diễn thì bên kia vẫn còn một người chơi đang ngây ngốc chờ đợi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Một câu nói khiến cả sân im bặt, Pháo Thiên Minh cũng nhận ra sai lầm, vội nói: "Toàn người quen cả, cô cứ việc lừa gạt họ, coi như ta chưa nói gì."

Làm sao có thể coi như ngươi chưa nói gì? Hai NPC chính vô cùng oán hận liếc nhìn Pháo Thiên Minh. Ngược lại A Bích lanh lợi, vội nói: "Thanh Mai công tử sao không cùng bị quốc sư bắt luôn?" Lời vừa thốt ra, chính cô cũng phát điên.

Ánh mắt Cưu Ma Trí lóe sáng, rõ ràng rất tán thành đề nghị của A Bích, dứt khoát kéo hắn vào nhiệm vụ luôn, như vậy sẽ giải quyết ổn thỏa.

A Châu cũng thấy cách này khả thi, chẳng phải chỉ cần thêm một cái mặt nạ sao? Liền hỏi: "Chử Trà, hay là bị bắt?"

"Được..." Pháo Thiên Minh vừa thốt ra một chữ, Cưu Ma Trí đã vung chưởng đánh tới, Pháo Thiên Minh vội rút Ỷ Thiên kiếm, một tiếng rồng ngâm vang lên, lập tức chém đứt cổ tay Cưu Ma Trí. Nói thì không dễ đắc thủ như vậy, hiện giờ trình độ của Pháo Thiên Minh cũng chỉ tầm Cưu Ma Trí, nhưng Cưu Ma Trí hoàn toàn không ngờ tới thủ đoạn này, dùng cầm nã thủ vốn là tuyệt kỹ cao cấp, nhất thời sơ suất nên mới chịu tổn thất lớn.

"Ngươi... ngươi vô sỉ!" Cưu Ma Trí vô cùng phẫn nộ.

"Ta còn chưa đồng ý mà." Pháo Nộ!

"Vậy sao ngươi nói "được"?"

"Ta nói được cái rắm ấy, ai bảo ngươi nóng vội như vậy. Còn không cho ta nói hết lời." Pháo Thiên Minh vừa tức giận vừa khổ sở, giờ biết làm sao đây, trong vòng 5 phút phải giết chết lão Cưu mới được. Đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi, tuy Cưu Ma Trí mất một tay nhưng võ công của lão, Pháo Thiên Minh đã từng trải qua, ai sống ai chết vẫn khó nói lắm.

A Châu lúc này cũng vội nói: "Dừng tay!" Rồi tiến đến bên Pháo Thiên Minh hỏi nhỏ: "Ngươi không định phá nát nhà ta chứ!"

Cơ bản là phải phá thôi, Pháo Thiên Minh thầm nghĩ. Nếu thật sự động thủ, Ỷ Thiên kiếm tùy tiện quét qua, Thính Hương Thủy Tạ sẽ biến thành đống gạch vụn. Nhà không thể phá, vậy Ỷ Thiên kiếm biết tính sao?

"Tiểu huynh đệ? Ngươi tên gì?" Pháo Thiên Minh cười hỏi người chơi.

"Ta tên Người Trộm Sắc." Người chơi thành thật đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Sao nhiệm vụ này khác với lời đồn vậy?

"Người Trộm Xui à?" Pháo Thiên Minh mừng rỡ hỏi: "Có phải ngươi thích xui lắm không?" (Đạo mỹ = trộm sắc, Đạo môi = trộm xui, main cố tình chơi chữ)

"Ai mà chẳng thích trộm sắc chứ?" Người chơi cười dâm đãng.

Kiếm của Pháo Thiên Minh chợt lóe lên đâm vào lồng ngực hắn: "Vậy thì hãy xui thêm một chút nữa đi."

"..." Kẻ Trộm Sắc.

Hiện giờ A Châu thật sự phát điên, kéo Pháo Thiên Minh sang hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ nói với Quốc sư: Nơi này không có việc gì của ngươi, mời ngươi hãy quay về. Vậy Đoàn Dự công tử kia phải xử lý ra sao?"

Pháo Thiên Minh khóc, sao lại quên mất người chơi mới là nhân vật chính chứ. Đành phải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đoàn Dự, buồn bã rơi lệ nói: "Ta diễn có được không?"

Mấy NPC nhìn nhau, A Bích cương quyết: "Cứ làm như vậy đi!"

Sau đó A Châu lão thái thái biến thành quản gia, rồi lại biến thành mỹ nữ, mời Đoàn Dự và Pháo Thiên Minh đi xem cầm. Còn Cưu Ma Trí thì ngây ngốc chờ đợi bốn người rơi xuống nước theo trình tự.

Tiếp theo bốn người rơi xuống nước, Cưu Ma Trí khởi động chương trình cuồng bạo. Bốn người trốn vào Màn Thầu sơn trang. Tuy Vương cô nương đã hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Vương phu nhân vừa thấy bốn người này lại đến, định giết Đoàn Dự và Pháo Thiên Minh để làm phân bón hoa.

Sau khi A Châu cầu xin vô vọng, Pháo Thiên Minh thương lượng thất bại, bèn rút kiếm giết người. Bảy mươi mấy người trong Màn Thầu sơn trang bị quét sạch trong thời gian uống một chén trà. A Châu vất vả lắm mới đuổi kịp Pháo Thiên Minh, cố gắng ngăn cản hành vi phóng hỏa hủy diệt chứng cứ của hắn.

Pháo Thiên Minh thắc mắc hỏi: "Trư Trư à, đầu óc Vương phu nhân bị lừa đá phải không? Không có chuyện gì, lại muốn lôi hai đại cao thủ để làm phân bón hoa?"

A Châu nhìn sơn trang không còn người sống, thở dài nói: "Với võ công của ngươi, ở Đại Lý Thiên Long tự, hắn làm sao bắt được ngươi chứ?"

"Cái này cũng đúng." Pháo Thiên Minh thấy tâm trạng A Châu không tốt bèn an ủi: "Người đã khuất chẳng thể sống lại, vả lại họ cũng không phải người quen hay người tốt gì."

"Ngươi không biết đâu, sau khi Vương cô nương bỏ mình, nhiệm vụ này đã thay đổi một khâu. Giờ Vương phu nhân cũng chết rồi, ngươi nói nhiệm vụ này tiếp tục hay chấm dứt đây?"

"... Ta cũng không biết nữa."

"Đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì không?" A Châu nhận ra mình đã quên mất chủ đề.

"Cũng không có gì! Ta chỉ muốn... đến viếng mộ lão chủ nhân của cô, tiện thể ghé thăm cô." Pháo Thiên Minh mang theo xẻng đến tế lễ.

"Ngươi định đi đào... cái gì đó phải không? Ta khuyên ngươi nên dẹp ý định đó đi. Từ sau khi Tụ Nhàn trang bị một nhóm người võ lâm thân phận bất minh tàn sát, ngoài nhiệm vụ của Đoàn công tử, các cơ sở khác đều bị đóng cửa. Chủ yếu là sợ các ngươi thừa cơ làm chuyện xấu. Đương nhiên mộ phần của lão chủ nhân ta cũng đóng cửa rồi." A Châu hạ giọng: "Lão gia lại rút về Thiếu Lâm rồi. Đừng nói với ai đấy, ta không biết việc này đâu."

"..." Pháo Thiên Minh ngẩn người hồi lâu rồi nói: "Vậy ngươi dẫn ta đi dạo vòng vòng được chứ?" Theo lời Thiên Nhãn, kẻ đã diệt sạch mọi người ở mộ phần lúc đó hẳn là Mộ Dung Bác, cha của Mộ Dung Phục. Theo A Châu nói thì một ngày chưa qua Tụ Nhàn trang, đại hội Thiếu Lâm cũng không thể mở được. Xem ra lần này khó mà đòi lại được rồi.

Sau khi A Bích quay về, Pháo Thiên Minh và A Châu cùng chèo thuyền nhỏ đi dạo khắp nơi.

"Chử Trà, Thất Tịch sắp đến rồi, có cô nương nào hợp ý không?"

"Nói thật nhé... đều rất hợp ý."

A Châu cười khẩy một tiếng: "Vậy tức là chẳng ai hợp ý cả."

"Đừng cười nữa! Đến tuổi chúng ta rồi, đâu còn cảm giác vừa gặp mặt là lòng bàn tay toát mồ hôi, trán đổ mồ hôi, tim đập nhanh nữa. Giờ tìm bạn gái chính là tìm người có thể chung sống. Không ghét nhau, có khả năng hun đúc nhất định." Pháo Thiên Minh nằm ngửa mặt lên trời, còn A Châu thì làm công cu li.

"Vậy có ai thích hợp để chung sống không?"

"Ừm... nói thật thì, các cô ấy đều quá xinh đẹp, không thích hợp làm vợ."

"Chẳng lẽ ngươi mong vợ mình xấu một chút sao?"

"Cũng chẳng phải vậy. Đương nhiên mong cô ấy xinh đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp thôi... lại không thể làm một người vợ hiền. Thật sự mâu thuẫn!"

A Châu thản nhiên cười: "Có rất nhiều người vợ xinh đẹp mà hiền thục đấy. Nhìn ta đây này!"

"Không xấu hổ à!"

"Chuyện của mình phải tự mình làm chủ, đừng kéo dài nữa. Thích gì thì cứ thích, không cần phải suy nghĩ nhiều quá. Dù sau này có buồn phiền, nhưng ít ra cũng đã từng vui vẻ, ngươi nói có đúng không?"

"Sao lời cô nói giống hệt một người bạn của ta vậy?"

"Ai vậy?" A Chu tò mò hỏi.

"Hắn không cho nói! Nghe đâu là sợ không xứng làm bạn ta." Pháo Thiên Minh nghiến răng, hừ, làm việc tốt mà còn bị Lý Tầm Hoan khinh thường. ...

Bốn bang chỉ còn lại Thiên Hạ Bang, cổ phiếu cũng như Tôn Ngọc Bá nói tăng giá bảy ngày liên tiếp. Tiểu đội Bạo Phong trừ Vụ Lý Hoa, Phích Lịch, Bất Túy ra, tất cả mọi người đều chọn khinh công môn phái. Vụ Lý Hoa chọn Võ Đang Chân Vũ Kiếm pháp. Phích Lịch bỏ Hàng Long Thập Bát chưởng để học Đả Cẩu bổng pháp, Bất Túy thì lĩnh hội trọn vẹn Hàng Long Thập Bát chưởng. Thái Cực Kiếm của Pháo Thiên Minh được trao cho Hắc Nữu. Tất cả mọi thứ dường như đều rất bình lặng.

Nhưng Lãnh Nhược Tuyết thì hoàn toàn phát điên, thật ra đã phát điên hơn một tháng nay. Sau khi phó bản kết thúc, cô vẫn giữ trạng thái cuồng nộ. Vốn muốn tung hoành ngang dọc, nào ngờ mới qua một tiếng đồng hồ đã bị giết chết một cách khó hiểu, thậm chí còn chẳng biết là ai ra tay.

Thiên Nhãn chắc chắn sẽ không nói ra, dù sao cô cũng không phải cô gái ngoan ngoãn gì. Hơn nữa, sau khi bị đám Bạo Phong lây nhiễm, tâm tính của Thiên Nhãn cũng đã được điều chỉnh lại, đặc biệt khi chứng kiến những con người mạnh mẽ khi xưa lần lượt thất bại, hình tượng cao lớn của Lãnh Nhược Tuyết trong lòng cô dần dần sụp đổ.

Về phần Huyết Ảnh, hắn đã hòa nhập khá tốt, Tôn Ngọc Bá đã giao lại địa bàn của Kim Tiền Bang cho hắn. Hơn nữa, hai bang đã ký kết hiệp ước vĩnh viễn không xâm phạm và tương trợ lẫn nhau. Chắc chắn sẽ có các bang hội hệ thống khác xuất hiện trong tương lai, Tôn Ngọc Bá đã chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch an dưỡng tuổi già của mình. Dù sao thì lực lượng của người chơi ngày càng lớn, giang hồ tương lai sẽ là giang hồ của người chơi. Các NPC sẽ dần rút lui khỏi đại vũ đài võ lâm này.

Bạo Phong vẫn ăn mừng theo cách cũ, ăn nhậu nhẹt! Biết làm sao được, thiểu số phải phục tùng đa số mà, tất cả nam nhân đều tán thành việc ăn một bữa. Thiên Nhãn được đối đãi như công chúa, dù sao ngoài Pháo Thiên Minh ra thì chỉ có mình cô là làm nghĩa vụ. Còn về phần Pháo Thiên Minh, mọi người đều cho rằng tên này mà còn lấy tuyệt học thì thật sự không có thiên lương.

Nhưng không phải ai cũng có tâm trạng tốt đẹp, một tuần sau là Thất Tịch chết tiệt, vốn dĩ mọi người cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng sau khi tuyên truyền rầm rộ khắp nơi, ai nấy đều cảm thấy nếu không tìm được bạn gái thì thật có lỗi với tổ quốc, với mẹ cha.

Người say rượu thì say, người cười thì cười, kẻ khóc lóc thì khóc, chỉ có mình tên Pháo Thiên Minh không tim không phổi ra sức gọi tiểu nhị dâng rượu, toàn rượu ngon! Ngoài ra, y còn xúi giục tiểu nhị sửa đổi hóa đơn, hôm nay ngoại trừ y và Thiên Nhãn ra, những người khác đều phải trả tiền. Lợn mập dê béo! Lúc này mà không làm thịt thì còn đợi đến bao giờ?

Bình Luận (0)
Comment