Thất Tịch rốt cuộc cũng đến, đây là một ngày chắc chắn không tầm thường. Tiếng chuông vừa điểm vào lúc sáng sớm, bầu trời quang đãng bỗng bắt đầu đổ tuyết. Câu này không phải lỗi hệ thống, thật sự trời không mây vẫn có tuyết rơi, hơn nữa lại là giữa mùa hè.
Pháo Thiên Minh vừa uống bia ở tầng một quán rượu vừa mắng: "Đổ tuyết cái quái gì! Trời nắng đổ tuyết thì cứ việc đổ tuyết đi, lại còn cố tình rơi tuyết đỏ, não tàn hơn nữa là tuyết hoa đào, sao không rơi luôn thình vuông cho người chơi chết hết đi?"
Phích Lịch, Bất Túy ở bên cạnh phụ họa: "Đúng thế đúng thế! Ăn no rửng mỡ."
Ba tên độc thân đang thê lương hưởng thụ sự cô đơn của ngày Thất Tịch. Tuyết còn chưa kịp rơi xuống đất, bầy chim sẻ, chim khách trong trò chơi đã tung cánh, dựng nên một cây cầu Ô Thước giữa không trung, cả bầu trời chớp mắt biến thành Ngân Hà lấp lánh sao trời, cuối cùng một cây cầu vồng khổng lồ được bắc ngang trên đầu.
"Đầu óc hỏng cả rồi, vừa có sao vừa có mặt trời lại còn kèm cả cầu vồng. Mấy tên thiết kế các ngươi toàn lũ não heo, IQ có 50."
"Chuẩn luôn! Ăn no rửng mỡ." Hai người này cũng rất không hài lòng với cảnh tượng trước mắt, nhưng họ vẫn giữ thể diện vì có địa vị, không học Pháo Thiên Minh mượn rượu mở lời mắng mỏ.
Một giọng nam ai oán vọng ra từ cửa: "Mấy cái đó còn chịu được, ta chỉ mong bọn chúng đừng cho mấy thứ máu chó như ông già Noel với Bạch Tuyết công chúa thôi."
Pháo Thiên Minh nhìn lên,"Ồ", hóa ra là Độc Hành, bèn kêu: "Qua đây ngồi, tiểu nhị mang thêm cốc. Sao ngươi rảnh rỗi tới đây vậy?"
Độc Hành thở dài: "Bị ép."
"Bị ép?" Ba người không hiểu được lời này.
"Chư vị không hay biết sao?"
"Biết điều gì?"
Độc Hành thống khổ nói: "Hôm nay tất cả quái vật chỉ rớt hoa hồng không có theo kinh nghiệm. Tất cả các cửa tiệm hệ thống như tiệm thuốc, lò rèn, quán rượu, trà lâu... đều chỉ bán hoa hồng. Chỉ có của cửa hàng người chơi như các ngươi còn có thể ăn uống chút gì đó."
Pháo Thiên Minh mắt sáng rực, lập tức quay đầu quát: "Tiểu nhị, tăng giá tất cả các món ăn và đồ uống lên 10. 000%, một chén trà xanh bán hai trăm vàng, mỗi người tiêu tốn tối thiểu hai trăm vàng, không mặc cả, không chiết khấu, không nợ nần."...
Bốn nam nhân bắt đầu lặng lẽ ngắm nhìn các vì sao, tuyết đỏ, cầu Ô Thước... Công ty trò chơi này đúng là ép người ta vào chỗ chết...
"Này, các ngươi đều ở đây cả sao?" Chân Hán Tử vẫy tay hỏi.
Pháo Thiên Minh chỉ vào bên cạnh: "Còn chỗ trống đấy, muốn gì cứ nói với tiểu nhị."
Năm nam nhân bắt đầu ngắm cầu vồng. Đám nhà thiết kế mất hết nhân tính, ngay cả trẻ con chưa đầy 20 tuổi cũng không tha. ...
Chẳng bao lâu sau, Huyết Ảnh cũng đến, thấy một đám đàn ông đang uống bia, hơi lưỡng lự nói: "Ta... ta nghĩ bên này hẳn là còn có người."
"Ừm." Chân Hán Tử rất thông cảm gật đầu, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói: "Tự gọi tiểu nhị đi."
Cứ mỗi lần có thêm một gã độc thân gia nhập, tâm trạng mọi người lại nhẹ nhõm hơn một chút. Có người cùng chia sẻ nỗi đau sẽ tốt hơn rất nhiều. Đám người Chân Hán Tử đều hiểu rõ đạo lý này, nếu không Huyết Ảnh và Độc Hành đã chẳng tìm đến mong được an ủi. Mục đích đến đây chính là để xem mấy gã độc thân khác ra sao.
Rạng sáng một giờ, Tinh Ảnh bỗng xuất hiện ở cửa quán, cười khổ nhìn mọi người đang ngạc nhiên: "Mọi người đều ở đây cả sao?" Nói xong tự tìm chỗ ngồi.
Độc Hành có cá tính nhất, một cước đá bay chiếc ghế: "Chỗ nào mát mẻ thì cút đến đó đi." Tất cả mọi người kể cả Pháo Thiên Minh, đều rất tán thưởng hành động của Độc Hành. Ai nấy đều đồng ý rằng tên Tinh Ảnh này đến đây là để khoe khoang trước mặt mọi người.
Tinh Ảnh vẫn cười khổ, tự mình dựng lại chiếc ghế nói: "Ta cũng giống các ngươi thôi! Hôm qua Hắc Nữu đến tìm Tiểu Tuyết để đàm phán."
"Ồ?" Mọi người hào hứng hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Kết quả ư? Kết quả là Tiểu Tuyết giết Hắc Nữu, rồi lại đưa ta vào sổ đen." Tinh Ảnh bi thảm nói, trong lòng hắn rất mong có người đang ngồi đây an ủi được vài câu.
"Báo ứng đấy!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Ai bảo ngươi có tới hai cô nương thích kia chứ. Chà! Biết tụi độc thân chúng ta hình thành như thế nào không? Cũng chỉ vì đám nữ nhân kia quá ngu xuẩn mà thôi. Ngươi nhìn trong phòng này xem, có ai không phải là tinh anh giang hồ, thế mà sao chẳng có nữ nhân nào để mắt tới?"
"Nữ nhân chỉ thích những gã nguy hiểm, hơi bất lương một chút. Những nam nhân trung thực như chúng ta rất khó chiếm được trái tim của họ." Hôm nay Tinh Ảnh rất rộng lượng khi tự xếp mình và Pháo Thiên Minh vào hàng ngũ những nam nhân trung thực.
Chân Hán Tử nghi hoặc hỏi: "Thế thì đám tội phạm giết người chắc có rất nhiều bạn gái?"
"Đúng vậy!" Phích Lịch thở dài nói: "Các vị cũng biết có một tin như thế này không? Một tên sát nhân ngoài 20 tuổi, lại có tới hàng trăm cô bạn gái. Lúc đó phóng viên đi phỏng vấn chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, đã có 5 nữ nhân đến thăm nuôi, hơn nữa còn rất ăn ý cùng đến. Vừa khóc vừa gào lên: Anh ơi! Sao anh ngốc thế! Em chờ anh đấy anh! Ôm em đi anh! Chết tiệt, ta thấy vì giải quyết đại sự trong cuộc đời của chúng ta, ta đề nghị chúng ta cùng nhau báo cáo, phạm nhân từ trộm cắp đến tử hình, tất cả đều phải cắt "của quý"."
Độc Hành phụ họa: "Mấy nữ nhân này không biết thế nào là đàn ông chân chính. Không phải đám mặt trắng thì cũng là trai nhà giàu. Nói cho các ngươi biết, nam nhân đích thực đều đang ngồi đây này." Câu cuối cùng là hắn hét vọng ra ngoài cửa.
"Đúng thế đúng thế!" Tất cả lũ độc thân còn lại vô liêm sỉ biểu thị tán thành. ... Hai giờ sáng.
"Tuyết vẫn rơi này." Chân Hán Tử chống cằm nói.
"Đúng vậy, vẫn còn rơi." Mọi người hờ hững đáp.
Lúc này một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Cả bọn giật mình một giây rồi đồng loạt chất vấn: "Làm gì đây?" Hiện giờ ai nấy đều hết sức ngán ngẩm đôi lứa. Vừa nhìn là thấy khó coi.
Đôi tình nhân này cũng bị cảnh tượng ấy làm cho sợ hãi, bất cứ ai trong số này cũng đều là nhân vật đầu sỏ trên giang hồ, vậy mà giờ lại hung hăng chất vấn như thế, gã nam nhân không biết trả lời ra sao, ngây ra tại chỗ.
May mà nữ nhân thường kiên cường hơn, rụt rè nói: "Chúng ta đến mua ít đồ ăn. Bên ngoài không mua được."
"Ồ!" Mọi người đồng thanh bày tỏ thông cảm: "Mời vào trong."
"Chúng ta... chúng ta đổi sang nhà khác là được rồi." Nam nhân kia lấy hết can đảm nói.
Pháo Thiên Minh nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn, cái bàn lập tức vỡ vụn quát: "Khinh thường ta à?"
"Chúng ta mua, chúng ta mua." Nữ tử ngăn chặn nam nhân bên cạnh kích động muốn rút vũ khí ra, đi tới chỗ tiểu nhị mua bán một hồi, rồi cầm hai tách trà pha nước mắt chạy đi. Không đủ tiền mua thứ khác, đành chịu thôi...
"Người có tình thì được no bụng!" Pháo Thiên Minh bật ra một câu tiếng Mân Nam: "Kẻ vô tình chỉ có thể uống rượu."
Lúc này lại xuất hiện thêm một cặp tình nhân, nhưng lần này mọi người không nổi giận, bởi đó là người quen - Mã và Diệp Tử.
Mã ngạc nhiên nói: "Sao lại đông người thế này?"
"Hừ!" Tất cả đồng loạt hừ mũi một tiếng, không nổi giận không có nghĩa là có thể đến trêu chọc bọn họ, đám độc thân cũng có lòng tự trọng.
Mã cười nói: "Diệp Tử nhà ta bắt ta phải đến thăm đám huynh đệ cô đơn của mình vào ngày đặc biệt mà tốt đẹp này... Tất nhiên, tiện thể mua ít đồ ăn."
Pháo Thiên Minh uể oải nói: "Mời tẩu tử vào trong, tiểu nhị giảm giá."
Diệp Tử đi vào mua đồ, Mã ngồi xuống cạnh Pháo Thiên Minh hỏi: "Không phải mọi người đều không có mục tiêu đấy chứ?"
Tinh Ảnh khóc nói: "Đã gửi thư mời rồi, người ta chọn từ chối."
Huyết Ảnh: "Như trên!"
Bất Túy thở dài: "Các ngươi còn có chỗ gửi đi, ta thậm chí không biết phải gửi cho ai."
Pháo Thiên Minh: "Như trên!"
Độc Hành: "Như trên!"
Phích Lịch, Bất Túy: "Như trên!"
Chỉ có Chân Hán Tử là gào khóc thảm thiết: "Bọn họ không cho ta gửi. Bảo là lựa chọn giới tính của người được mời thất bại."
"..." Tất cả chìm vào một phút im lặng tưởng niệm.
Mã thấy Diệp Tử mua xong món đồ tốt liền nói: "Mọi người cứ ăn uống trước đi, tiểu đệ đi trước một bước đây."
"Đi đi, cứ đi đi!"
Sau khi Mã và Diệp Tử ra khỏi cửa tiệm, Diệp Tử than phiền một câu: "Bằng hữu của chàng mở hắc điếm à, giảm giá một phần mười mà còn đắt gấp mười lần bên ngoài."...
Ba giờ sáng, đúng lúc mọi người bắt đầu tê liệt, một nam nhân... hoặc nữ nhân toàn thân cháy đen thui y phục rách nát xông vào quán rượu. Pháo Thiên Minh vừa đứng dậy định đuổi người ấy ra, lại thấy kẻ đó trực tiếp ôm lấy chân Pháo Thiên Minh mà gào khóc: "Chử Trà, cứu mạng với!"
"Ngươi là ai?" Tất cả mọi người đều cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, nhưng dung mạo thật sự quá khủng khiếp, tóc tai cháy tàn tạ, làn da lộ ra ngoài có chỗ còn đang "tí tách" chảy máu. Đừng nói là bọn họ, cho dù là mẹ ruột của hắn ta hay cô nàng này cũng chưa chắc nhận ra.
"Ta là Tiểu Ngư đây! Vô Song Ngư."
"Nói bậy! Tiểu Ngư nào có đẹp trai như ngươi?" Pháo Thiên Minh phản bác chắc nịch.
"Thật sự là ta mà!... Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta lừa Kim Bồ Tát của Lãnh Nhược Tuyết không? Không phải chúng ta đã làm cùng nhau sao?"
Pháo Thiên Minh nghi hoặc nâng cằm Vô Song Ngư lên quan sát kỹ càng: "Hình như đúng là thật."
Huyết Ảnh vội lấy một chiếc áo choàng đắp lên người Vô Song Ngư, nghi hoặc hỏi: "Sao lại ra nông nỗi này, chẳng phải ngươi đi hẹn hò với Thiên Hậu gì đó sao?"
Uống xong một chén nước nóng do Phích Lịch đưa cho, cuối cùng tâm trạng Vô Song Ngư cũng ổn định lại một chút, rồi nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại mọi chuyện:
Vừa đúng 0 giờ sáng, Vô Song Ngư lập tức gửi thư mời, Thiên Hậu cũng rất hợp tác đến điểm hẹn, hai người chọn một hòn đảo hoang lãng mạn trên bãi biển làm nơi nghỉ dưỡng. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, sau đó Thiên Hậu chủ động đề nghị bôi kem chống nắng cho Vô Song Ngư, lúc đó máu nóng của Vô Song Ngư đang sôi sục dâng trào...
Nhưng đúng khi Thiên Hậu làm được một nửa, cô ta đột nhiên vận Cửu Âm Bạch Cốt trảo đánh Vô Song Ngư vào trạng thái sắp chết. Vô Song Ngư còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thiên Hậu lật đổ gói đồ, khiến Vô Song Ngư lập tức hồn phi phách tán.
Kìm, dây sắt, nến, diêm, ớt, que tre...
Thiên Hậu cầm nến thở dài: "Không câu được rùa đen, lại câu được một con cá con. Một trăm năm mươi vạn, đưa hết ra đây."
"Ngươi... ngươi có ý gì?" Vô Song Ngư từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhất thời chưa thể thích ứng.
Thiên Hậu triệu hồi Tinh Linh hệ thống, bật chế độ tự động chụp ảnh mỗi 5 giây. Sau đó cô ta nắm tay Vô Song Ngư, nhét nến vào tay rồi đốt lên. Tiếp đó nắm tay Vô Song Ngư bắt đầu chơi trò nhỏ sáp nến lên đầu hắn.
"A!" Vô Song Ngư kêu lên thảm thiết, cơn đau gấp đôi suýt khiến hắn ngất đi.
"Ngươi có biết không, nếu dùng sợi dây sắt này xuyên qua gân chân, rồi kéo gân chân ra sẽ ra sao?"
Vô Song Ngư khóc lóc: "Sẽ rất đau! Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Muốn tất cả. Trang bị, tiền bạc. Ta biết ngươi có hơn 150 vạn tiền tiết kiệm. Ta còn cố ý bảo ngươi bán hết cổ phiếu hôm qua. Ngươi xem, ta thay ngươi suy nghĩ chu đáo biết bao."