Pháo Thiên Minh chưa kịp bước vào quán rượu đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Độc Hành tính tình nóng nảy: "Lại ra hai cơ, bảy ván liền toàn hai cơ, ngươi không ngán à?"
Vừa bước vào cửa, chỉ thấy Tinh Ảnh, Độc Hành, Phích Lịch và Huyết Ảnh đang chơi tiến lên. Rõ ràng Độc Hành đang chỉ trích đối thủ của mình Tinh Ảnh. Nhưng Tinh Ảnh lại tỏ ra thờ ơ trước lời khiêu khích có thể gây ra PK của Độc Hành. Phải nói là trong lòng hắn hoàn toàn không để ý tới ván bài. Cứ cách vài giây lại liếc nhìn túi đồ, xem Tiểu Tuyết có đột nhiên tha thứ cho hắn, gửi thư mời hay không.
Vô Song Ngư và Bất Túy đang trò chuyện ở bàn bên cạnh, Bất Túy với tư cách thanh niên lớn tuổi đại ca đang lơ đãng an ủi Vô Song Ngư. Vừa thấy Pháo Thiên Minh trở về, Vô Song Ngư nhảy dựng lên, hỏi dồn dập: "Thế nào rồi?"
"Giải quyết xong rồi!" Pháo Thiên Minh búng tay ngồi xuống, tự rót cho mình một ly bia.
"Giải quyết thế nào?" Vô Song Ngư hỏi lại, ngay cả những người đang chơi bài cũng dừng tay, chuyển chú ý sang đây. Mọi người đều tò mò không biết Pháo Thiên Minh đã xử lý Thiên Hậu ra sao.
Pháo Thiên Minh thản nhiên đáp: "Ta đã đưa cô vào nhà giam rồi."
"Xì!" Tất cả mọi người đều tỏ vẻ coi thường Pháo Thiên Minh. Chẳng phải chỉ vài tiếng nữa là ra rồi sao?
"... Ta nói là đưa vào trại giam, trại cải tạo lao động, nhà tù, ít nhất cũng ba năm." Pháo Thiên Minh giải thích.
"A!" Mọi người đều kinh hoàng, nhìn dáng vẻ của Pháo Thiên Minh có thể thấy đây không phải đùa: "Thật à?"
"Thật, thật tới không thể thật hơn."
Độc Hành nói: "Hơi quá đáng một chút rồi đấy?"
"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh uống một ngụm rượu rồi nói: " cũng cho rằng dùng những thứ ngoài trò chơi quả thật hơi quá. Nhưng ả cũng không nên lấy việc đăng ảnh ra ngoài làm cái cớ để uy hiếp. Ả bất nhân, ta đành phải bất nghĩa vậy." Pháo Thiên Minh kể lại toàn bộ sự việc.
Mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Phích Lịch là người đầu tiên vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Ta ủng hộ ngươi. Ngươi đã làm đúng, làm tốt rồi."
"Ta cũng ủng hộ!"
"Ta cũng vậy."
"..."
"Ta phản đối!" Điều khiến Pháo Thiên Minh ngạc nhiên là người duy nhất phản đối lại chính là Vô Song Ngư, nạn nhân của sự việc. Vô Song Ngư chỉ vào mũi Pháo Thiên Minh quát: "Ngươi... Ngươi thả cô ấy ra cho ta."
Bất Túy bên cạnh khuyên nhủ: "Tiểu Ngư à, tâm địa nữ nhân này rất độc ác. Ả muốn làm hại tất cả chúng ta. Lợi dụng tình nghĩa huynh đệ của chúng ta, biết rằng chúng ta sẽ không thờ ơ khi bằng hữu gặp nạn. Từ hậu quả đến hành động, động cơ của ả đều đáng ghê tởm, sao ngươi còn..."
"Ta không quan tâm, Chử Trà, ngươi nghĩ cách đi, ta biết ngươi có cách mà, đúng không?" Vô Song Ngư đã bắt đầu van nài, nhìn Pháo Thiên Minh chờ đợi.
"Ngươi không nói đùa đấy chứ?" Pháo Thiên Minh càng kinh ngạc. Không nên vậy chứ, ở tuổi này ai cũng đã chín chắn rồi, nhiệt huyết đã nguội lạnh, khi chọn bạn gái không còn tìm kiếm kích thích và bí ẩn nữa mà phải tìm một người bạn đời an tâm. Một nhân vật nguy hiểm như Thiên Hậu, chính Pháo Thiên Minh cũng không nắm chắc giữ được, sao Vô Song Ngư này lại có tinh thần xả thân vì tình yêu đến vậy?
"Ừm." Vô Song Ngư ngây người ra một lúc rồi gật đầu khẳng định" Ta thực sự có chút... tình cảm với cô.
Phích Lịch nói bên cạnh: "Chử Trà, đã như vậy, ngươi nói ý định của ngươi ra xem nào. Ta thấy Tiểu Ngư đã mê muội rồi. Muốn chết thì để hắn chết cho thống khoái."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Được rồi! Cách thứ nhất: Ta đổi lời khai. Thiên Hậu chỉ cần phối hợp một chút là qua. Nhưng ta có thể sẽ bị giam vài ngày vì tội khai man hoặc làm chứng gian, rồi còn bị phạt tiền, lưu tiền án."
"Cách này... có vẻ không ổn lắm." Vô Song Ngư đang định khen hay, chợt cảm nhận sát khí tỏa ra tứ phía, vội đổi giọng. Những người này đều coi trọng tình bằng hữu, cho dù Pháo Thiên Minh đồng ý, những người khác chắc chắn sẽ ngăn cản. Hơn nữa Pháo Thiên Minh cũng là vì hắn, hắn không thể ủng hộ chuyện như vậy được.
Pháo Thiên Minh thu hồi sát khí, tỏ vẻ hài lòng: "Coi như thằng nhãi nhà ngươi biết điều. Cách thứ hai: Tìm luật sư. Không phải luật sư bình thường, mà phải tìm luật sư cực giỏi khai thác kẽ hở của pháp luật. Tệ lắm thì ta lưu lại vài chi tiết trong lời khai, theo chứng cứ thì không thể kết tội Thiên Hậu được. Quan trọng là phải tìm luật sư thực dụng, chứ không phải mấy người chuyên biện hộ cho dân thường.
Vô Song Ngư vội hỏi: "Tìm ở đâu?
Pháo Thiên Minh đáp: "Thường thì luật sư như vậy rất hiếm, hơn nữa họ cũng không thích nhận vụ kiện cho dân thường như chúng ta..."
Pháo Thiên Minh nói được một nửa thì dừng lại, nhìn sang Huyết Ảnh. Huyết Ảnh đã rất phối hợp ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng trịnh trọng, vờ như đang trầm tư suy nghĩ với tách trà trên tay.
"Cái này..." Vô Song Ngư hiểu ý, luật sư cao cấp thường chỉ phục vụ giới nhà giàu, không chỉ vì tiền mà còn vì địa vị xã hội thượng lưu của họ. Nhưng hắn và Huyết Ảnh vốn có thù oán, tuy giờ gặp mặt coi như bỏ qua, nhưng bắt hắn phải nhún nhường thì thật không thể nào.
Tinh Ảnh hiểu rõ, đứng bên cạnh hỏi: "Ngươi thật sự yêu Thiên Hậu à?
Vô Song Ngư gật đầu khẳng định.
"Ngươi không yêu cô. Nếu ngươi yêu cô, sẽ không ngại hy sinh chút tôn nghiêm của mình. Nếu Tiểu Tuyết nhà ta gặp chuyện tương tự, ta sẵn sàng hôn chân Huyết Ảnh."
"Thật vậy sao?" Tiểu Tuyết từ ngoài cửa lao vào, xúc động hỏi: "Chàng nói thật chứ?"
Pháo Thiên Minh cực kỳ nghi ngờ thằng nhãi Tinh Ảnh này có kỹ năng biến thái "tia X".
Tinh Ảnh vội đứng dậy, cũng không hỏi Tiểu Tuyết tới đây bằng cách nào, chỉ khẳng định một cách chắc chắn: "Thật chứ."
"Oa!" Cuối cùng Tiểu Tuyết cũng khóc, cắm đầu vào lòng Tinh Ảnh. Sau đó... không cần phải nói nữa, Hắc Bạch Song Sát từ trên trời giáng xuống, lập tức trói gô hai người rồi kéo đi.
Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Giờ là năm giờ sáng, may ra vẫn kịp khúc cuối của Thất Tịch. Phía nữ hình như vẫn còn một lần quyền mời." Lời này tuy nói với Tinh Ảnh, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Vô Song Ngư.
Vô Song Ngư lấy hết can đảm tiến đến trước mặt Huyết Ảnh đang giữ vẻ nghiêm túc: "Ừm... Ảnh ca, ngài xem..."
"Được rồi! Ta hiểu ý ngươi rồi." Huyết Ảnh chỉ muốn một thái độ từ Vô Song Ngư, chứ không hề có ý định phá hỏng nền tảng làm đàn ông của hắn."Chử Trà, ngươi đưa địa chỉ của Thiên Hậu cho ta, ta sẽ cho luật sư đi tìm cô ta ngay."...
Huyết Ảnh lại đăng nhập, nhún vai nói với Vô Song Ngư đang chờ đợi: "Xong rồi! Luật sư của ta nói bảo đảm không sao. Cũng đảm bảo Chử Trà không gặp vấn đề gì."
Pháo Thiên Minh tiến lại vỗ vai Vô Song Ngư: "Nếu như vậy mà vẫn không đổi được trái tim của Thiên Hậu, ta đề nghị ngươi giết cô ta, rồi tự nhảy lầu luôn."
"Đa tạ! Đa tạ!" Vô Song Ngư kích động đến nỗi nói năng lộn xộn. ...
Sáu giờ sáng: Pháo Thiên Minh, Phích Lịch, Bất Túy, Huyết Ảnh, Vô Song Ngư, Độc Hành - sáu gã độc thân cùng một tên Chân Hán Tử không biết giới tính là gì vẫn đang chiếm giữ Vô Gian quán rượu. Nhìn dáng vẻ mọi người chơi mạt chược, xắn tay áo lên, hôm nay thề phải ngồi xuyên ngày trong quán rượu. Nói theo cách của Huyết Ảnh, quán rượu của Pháo Thiên Minh có khí hoa đào, chỉ trong vài giờ mà đã tác hợp được hai đôi oan gia. Tất cả đều hy vọng oan gia kế tiếp là chính mình.
Mạt chược thì mạt chược, ù thì ù! Một đám độc thân không khí náo nhiệt. Lúc này, cửa lớn mở ra, vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói hào sảng vang lên: "Ông chủ Thanh Mai, cung hỉ phát tài."
Pháo Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lam Sắc dẫn theo Phá Phá đến. Phá Phá thấy Pháo Thiên Minh nghi hoặc, bèn giải thích: "Trong ngày lễ như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau, trước hết phải đến cảm tạ ngươi đã."
Cảm tạ ta? Cảm tạ ta giết ngươi? Cảm tạ ta ném phu quân ngươi vào hang rắn? Cảm tạ ta cho một cước đạp ngươi chết đuối? Hay là cảm tạ ta bẫy chết phu quân ngươi mấy lần? Pháo Thiên Minh nghĩ thầm, nhưng lập tức đứng dậy khách sáo: "Nào có! Đó đều là những gì ta nên làm thôi." Dù sao người ta cũng cảm tạ, biết đâu phu thê này lại có sở thích bị ngược đãi?
Lam Sắc lại chắp tay với Pháo Thiên Minh rồi tiến đến bên cạnh Huyết Ảnh, vươn tay nói: "Tam Tử! Xin lỗi ngươi."
Nhìn bàn tay vươn ra, Huyết Ảnh cảm thấy muốn khóc. Dù sao cũng là bạn từ thuở nhỏ, đã hơn hai mươi năm làm bằng hữu. Huyết Ảnh nhìn chằm chằm bàn tay kia, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gạt phắt nó đi: "Cút đi! Cút đi lêu lổng đằng ngươi đi."
Lam Sắc thu tay lại, mỉm cười, đi đến bên cạnh Phá Phá vẫy tay chào: "Vậy chúng ta đi lêu lổng trước đây."
Phá Phá dẫm mạnh lên chân Lam Sắc, khiến hắn đau đớn vội vàng ôm chân. Phá Phá không tin hắn thật sự đau, nhưng thấy bộ dạng đó cũng coi như đã thỏa mãn, giơ tay chào: "Chúng ta đi đây, chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ."
Nghe câu này, nụ cười trên mặt đám nam nhân lập tức chuyển thành sắc mặt đen xì.
"Ba con!"
"Ta chặn!"
Tất cả lũ độc thờ hoàn toàn phớt lờ Phá Phá đang vẫy tay nhiệt tình, khiến cô rất xấu hổ đứng im một bên. ...
"Haizz! Lại thêm một đôi nữa." Độc Hành than thở sau khi Lam Sắc rời đi.
"Người qua kẻ lại từng đôi, sao trong số ấy không có mình đây." Pháo Thiên Minh phụ họa, y mà chơi mạt chược chỉ cần quyết tâm thắng thì cơ bản là vô địch. Nhưng hôm nay quả thực không có hứng thú gì. Từ đó có thể thấy được hôm nay y uể oải đến thế nào.
Đúng lúc này, Pháo Thiên Minh bỗng nhảy dựng lên, mọi người đều giật mình, Pháo Thiên Minh kích động nói: "Ta... ta nhận được... thư từ hệ thống."
"Mau lấy ra xem đi." Tất cả mọi người cũng đột nhiên căng thẳng. Họ còn căng thẳng hơn cả Pháo Thiên Minh, một số người căng thẳng vì vui mừng thay Pháo Thiên Min. Mà một số lại căng thẳng vì lo Pháo Thiên Minh đột nhiên biến mất, không biết ai sẽ trả tiền cho mấy trăm chén rượu hôm nay. Cho dù là đại gia cũng không chịu nổi.
Pháo Thiên Minh vuuốt mũi ngồi xuống, ném ra một quân mạt chược nói: "Tứ điều."
"?" Mọi người đều không hiểu, không hài lòng với đối tượng ư? Lúc này mà còn kén chọn nữa à? Có nữ nhân là tốt lắm rồi.
Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Là A Châu gửi thư đến, chúc ta Thất Tịch vui vẻ."
"Ồ!" Cả bọn ngồi xuống, tiếp tục công việc.
Ba giây sau, Bất Túy nhảy dựng lên cao ba trượng quát: "Thư!" Trong tay còn đang cầm một quân Hồng Trung, người không biết còn tưởng hắn hô: "Hòa" tư thế này không phải được Đại Tam Nguyên đúng là không thể nói qua được.
"Mau xem đi!" Tất cả mọi người dừng động tác trong tay. Ai nấy đều thầm hy vọng không phải một NPC nào đó não tàn vô vị.
Bất Túy yên lặng đọc hết lá thư, nói với vẻ hơi ấm áp: "Là Phượng Hoàng!"
"Phượng Hoàng? Lạc Vũ Phượng Hoàng?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, từ khi nào Xa lại tham gia hoạt động bí mật này... Nhưng nếu được một người đàn ông trưởng thành như Bất Túy che chở, chắc sẽ rất hạnh phúc.
"Đúng vậy!" Bất Túy mỉm cười, dường như cả trái tim say đắm. Một cảm giác ngọt ngào thanh thản lan tỏa đến tất cả mọi người có mặt.
"Cút đi!" Tất cả lũ độc thân và sắp thành độc thân đồng thanh gầm lên giận dữ.
Lại mất đi một người, trừ Vô Song Ngư gần độc thân này, ngoài Chân Hán Tử chắc chắn là độc thân ra, còn lại bốn người Tích Lịch, Huyết Ảnh, Độc Hành và Pháo Thiên Minh.
"Tiếp tục tiếp tục!" Bốn người đồng loạt xáo quân mạt chược, trong lòng cầu nguyện: Người tiếp theo phải là ta chứ! Lão Khâu, lão Nguyệt xin hãy thương xót tín chủ.