Vô Song Ngư và Chân Hán Tử đứng bên cạnh xem bốn người chơi bài, cực kỳ bực bội. Không phải vì lý do gì khác, hoàn toàn là vì đầu óc của bốn tên này có vấn đề. Mỗi người bốc được một lá Hồng Trung đã không nói, còn cứ cầm chặt lấy mà xoa nắn, như muốn biến Hồng Trung thành bạch bản vậy.
Ván này Pháo Thiên Minh đã bốc được ba lá Hồng Trung, y cầm chúng trong tay chơi Thái Cực quyền. Ba người kia mắt long lên sòng sọc, không ăn không đánh, liều mạng mò lá Hồng Trung cuối cùng.
Vô Song Ngư thực sự không nhịn được nói: "Chử Trà, chẳng lẽ ngươi thực sự định dùng Hồng Trung để tán gái sao?" Quốc Sĩ Vô Song tốt thế này, chỉ cần đánh ra một lá Hồng Trung là nghe bài rồi. Thế mà cứ khư khư ôm ba lá không biết định làm gì?
Độc Hành lạnh lùng nói: "Còn tưởng bốc được ba lá Hồng Trung là nhận được ba lá thư!"
"Làm sao? Ta thích vậy, không được à?"
Huyết Ảnh quăng bài thở dài: "Rốt cuộc lá cuối cùng ở đâu?"
Chân Hán Tử hừ một tiếng: "Ngươi thực sự cho rằng bốc Hồng Trung là tỷ tỷ ta sẽ đến à, giống tên chủ quán ngu ngốc này, khư khư giữ mấy lá Hồng Trung." Ai cũng bực bội nhưng không ai bằng Chân Hán Tử, người khác còn có hy vọng, còn có ảo tưởng, chứ hắn ngay cả mơ cũng đừng mơ.
Huyết Ảnh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đánh ra một Bính Hậu rồi bình tĩnh nói: "Thư!"
"Xoẹt!" Mười ánh mắt đổ dồn về lá Hồng Trung trong tay Pháo Thiên Minh. vipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
"Là thư mời." Pháo Thiên Minh nói xong, năm người bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị cướp bài.
"Lại một bức nữa!" Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Cũng là thư mời."
Chưa đầy hai giây, Pháo Thiên Minh toát mồ hôi như thác Lư Sơn, run rẩy nói: "Lại... lại một bức nữa, tất cả ba bức thư mời. Trời đất ơi!"
Chân Hán Tử, Độc Hành không nói hai lời trực tiếp xông lên đánh ngã Pháo Thiên Minh, sau đó điên cuồng giành giật Hồng Trung trong tay hắn...
"Của ta!" Chân Hán Tử cho cước đá bay Độc Hành.
"Của ta!" Độc Hành vốn có bản lĩnh cướp đồ, lập tức rút đao.
Chân Hán Tử cũng không chịu thua, rút ra bảo kiếm.
Bên phía Huyết Ảnh cũng không nhàn rỗi, hắn và Phích Lịch cuống cuồng lục tìm ồng Trung trên bàn.
Pháo Thiên Minh thở dài đứng lên... Đám thiết kế, mở mắt chó ra mà xem mọi người bị các ngươi ép đến nông nỗi nào rồi?
Pháo Thiên Minh đưa một cái cho Chân Hán Tử, một cái cho Độc Hành, một cái cho Phích Lịch, sau đó lại móc ra một cái đưa cho Huyết Ảnh. Tất cả mọi người nghiến răng, hóa ra thằng nhãi này đã sớm trộm mất bài, y quả thực quá mê tín, nên lôi ra diễu phố mới phải.
Vô Song Ngư thấy bộ dạng mọi người như vậy, dở khóc dở cười, vội vàng nhắc nhở chuyện chính: "Chử Trà, thư mời!"
Pháo Thiên Minh khổ sở nói: "Ta biết." Nỗi đau khổ lớn nhất của cuộc đời chính là lựa chọn, bây giờ y cực kỳ hoài nghi người gửi của ba phong thư này đang ngồi tán gẫu với nhau, chờ xem trò cười của mình.
"Vậy ngươi tính sao?"
"Tiểu Ngư à! Nếu chỉ một bức, ta nhất định thúc ngựa lao đến ngay. Hai bức trở lên thì ta..." Pháo Thiên Minh gãi đầu.
"Ngươi không định đến tất đấy chứ?" Chân Hán Tử bên cạnh đưa ra ý kiến.
"Đến tất ư? Ta nói cho ngươi biết, đến tất thì coi như xong đời. Một quả trứng gà cũng đừng hòng lấy được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nữ nhân là đồ ngu à? Than ôi! Đàn ông khổ thật đấy!" Ba người này đều thuộc hàng tứ đại mỹ nhân, trong mắt không thể để lọt hạt cát nào. Pháo Thiên Minh thì cũng muốn ba người đẹp cùng một lúc, tiếc thay! Ba nhà sư không có nước uống.
Mấy người khác nghe xong lời này cực kỳ điên tiết, kẻ cầm ba phong thư lại than thở oán trời trách đất. Còn người an ủi y lại chính là mấy gã độc thân chẳng có lấy một phong thư.
Cuối cùng Huyết Ảnh cũng lên tiếng: "Đến cả chắc chắn không ổn. Chử Trà, nói xem là ai, mọi người giúp tham khảo một chút."
"... Bức thứ nhất là Kiếm Cầm!"
"Xoẹt" một tiếng, Phích Lịch tràn ngập sát khí, rút gậy ra hỏi: "Vậy ngươi có đi hay không?"
Pháo Thiên Minh rùng mình: "Ý ngươi là ta nên đi hay không nên đi?" Vấn đề này đúng là khó nói, vạn nhất Phích Lịch muốn muội muội và tên vô dụng bốn không như mình ở cùng với nhau thì sao?
"Ta chưa bao giờ quyết định thay người khác, bây giờ ngươi nói đi, ngươi có đi hay không?" Phích Lịch nghiến răng hỏi.
Pháo Thiên Minh càng nhỏ giọng hỏi: "Ý lão gia là ta nên đi hay không nên đi?"
"Ta đã nói là ta không bao giờ quyết định thay người khác." Phích Lịch nổi giận đập bàn, tuy không phải Hàng Long Thập Bát chưởng, nhưng cái bàn vẫn vỡ vụn.
Huyết Ảnh vội hỏi bên cạnh: "Phích Lịch, ngươi thấy Chử Trà thế nào?" Hắn biết Pháo Thiên Minh hoàn toàn không nắm được thái độ của ca ca nhà người ta, Nói thật, đối tượng là Pháo Thiên Minh, hắn cũng không chắc Phích Lịch có bằng lòng làm anh vợ hay không. Đây là kẻ khuyết điểm đầy mình, nhưng lại không phải khuyết điểm trí mạng.
Phích Lịch vẫn nghiến răng đáp: "Hắn? Hắn được lắm." Trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh, ước lượng trong vòng ba giây nếu Pháo Thiên Minh không đáp lại rõ ràng, hắn sẽ trực tiếp khởi động chế độ nuốt sống.
Vô Song Ngư ở bên cạnh trợ giúp nói: "Phích Lịch ngươi đừng nóng vội, ý của Trúc Trà là muốn biết quan điểm của ngươi như thế nào? Ngươi cũng biết Chử Trà là người trọng nghĩa khinh sắc (ta nhổ vào!), nếu ngươi thật sự không mấy bằng lòng thì..."
"Ta đã nói không thay người khác quyết định. Chử Trà, rốt cuộc ngươi đi hay không đi?"
"Không đi?" Pháo Thiên Minh dè dặt hỏi một câu, lập tức thấy sát khí của Phích Lịch đã thành hình, vội nói tiếp: "... là không thể nào."
Phích Lịch rất hài lòng thu gậy, gật đầu hỏi lại: "Vậy còn hai bức thư kia thì sao?"
"Chuyện này..."
"Xé hủy đi!"
"Chuyện này..."
"Ừm? Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm lợi từ muội muội ta rồi lại không chịu trách nhiệm?" Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nhất trí đồng tình với quan điểm của Phích Lịch, tuyệt đối không thể vừa ăn cháo vừa đá bát, mấy tên độc thân này chính là do vậy mà ra.
"Nhưng... Kiếm Cầm chỉ là một tiểu cô nương thôi." Pháo Thiên Minh thận trọng nói.
"Tuần sau đã 20 rồi. Sao, ngươi cho rằng muội muội của ta không xứng với ngươi?"
Pháo Thiên Minh khóc thầm, trong ba phong thư này y vừa nhìn sớm đã gạt Kiếm Cầm ra rồi. Nhưng bây giờ... Thất Tịch này, thật sự là...
"Ta cảm thấy, tuần sau ta đã 25 tuổi rồi, thấy muội muội của ngươi thuần khiết, xinh đẹp đáng yêu như thiên thần, ta vừa gặp đã thấy khó khăn. Hơn nữa quạ đen sao xứng với phượng hoàng, cóc ghẻ nào dám ăn thịt thiên nga chứ."
Phích Lịch thở dài: "Sao ta lại không biết ngươi là cóc ghẻ chứ, có điều... đây là số mệnh! Coi như thằng nhãi nhà ngươi được lợi lớn rồi."
"Ta..." Trong tình huống không giải thích rõ ràng, Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm, muốn PK với người rất muốn trở thành anh vợ của mình.
Độc Hành vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này hắn thẳng thắn nói: "Phích Lịch! Hắn không thích muội muội của ngươi."
"Cái gì?" Phích Lịch giận dữ quát hỏi: "Ngươi dám không thích muội muội của ta?" Trong lòng hắn, Kiếm Cầm là ngàn vạn phần tốt đẹp, ai có thể kết giao với Kiếm Cầm thật sự là vinh hạnh của người đó. Cho dù là Thiên Vương, hoàng tử gì đó, hắn cũng chỉ có thể dùng một từ để biểu đạt tâm tình của mình - hạ giá. Vậy mà giờ đây, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch này lại dám không thích muội muội của mình.
"Ta đi được chưa?" Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng chấp nhận lời mời, một luồng ánh sáng trắng biến mất trong quán rượu.
Năm người còn lại bắt đầu chơi mạt chược, Vô Song Ngư đứng xem, lòng bàn tay mọi người đều nắm chặt quân Hồng Trung... ...
Trời xanh, mây trắng, biển rộng, bãi cát!
Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm đồng thời xuất hiện, chào hỏi: "Hi."
Tâm trạng Kiếm Cầm lại rất ảm đạm đáp lại: "Hi."
"Sao vậy?" Pháo Thiên Minh sửng sốt, chẳng lẽ viết sai tên, thực ra người được mời không phải mình?
"Không có gì." Kiếm Cầm là một cô nương thông minh. Liếc mắt một cái đã nhận ra Pháo Thiên Minh hoàn toàn không hào hứng, cũng không lúng túng chút nào, cứ như đang đi đánh quái làm nhiệm vụ bình thường. Đương nhiên không thể trách Pháo Thiên Minh, người ta bị ép phải đến, cho dù có thích cũng không kịp điều chỉnh tâm trạng.
Pháo Thiên Minh cười ha hả, tất nhiên là y hiểu rõ."Chuẩn bị câu cá hay bơi lội đây?"
"Ta không mang theo cần câu, cũng chẳng có quần áo bơi."
"Vậy sao cô không báo trước cho ta? Thôi được rồi, ta sẽ làm một cái cần câu vậy."
Kiếm Cầm kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết làm cần câu sao?"
"Đương nhiên." Pháo Thiên Minh rút phi đao ra, bẻ một mảnh nhỏ, sau đó vận Thiên Hỏa Phần Thế nung đỏ uốn cong lại, lưỡi câu coi như đã xong. Tiếp đó, y lấy ra bộ quần áo, rút vài sợi tơ trên đó, kết lại thành một sợi dây, giữa chừng lại thắt thêm mấy nút để tránh dây bị tách rời. Cuối cùng buộc chặt vào lưỡi câu. Sau cùng lấy thương sắt ra... Một cái cần câu có thể coi là hoàn thành.
"Ồ!" Kiếm Cầm phấn khích nói: "Ngươi thật lợi hại, vậy mồi câu dùng gì đây? Không phải là giun đất chứ?"
"Dĩ nhiên không phải. Câu cá biển khác với nước ngọt, dùng tôm hoặc bọ biển hay hàu là tốt nhất." Pháo Thiên Minh xuống bờ biển, vận Linh Tê Lưỡng Chỉ bắt một con tôm lên, xỏ vào lưỡi câu rồi nói: "Cô đến đây."
Kiếm Cầm vui vẻ nhận lấy cần câu, vung lên...
"Đừng có quăng về phía ta chứ." Pháo Thiên Minh cầm lấy cần câu nói: "Trọng tâm nên đặt ở phần đế, tận dụng lực ở cổ tay. Sau đó vung ngược chiều kim đồng hồ. Đó là kỹ thuật ném cần câu chuẩn của câu cá biển." Tay Kiếm Cầm cũng nắm ở đuôi cần câu, Pháo Thiên Minh hô lớn: "Một, hai, ba." Hai người cùng dùng sức, dây câu bị ném thẳng ra, rơi xuống mặt biển...
"Ngươi hiểu biết thật nhiều." Kiếm Cầm nói, hai tay nắm chặt cần câu.
"Hừ! Đều là những kỹ xảo không nên thân, chẳng thể đem ra khoe khoang."
"Đâu có! Nếu ngươi không làm được cần câu, chẳng phải chúng ta sẽ rất nhàm chán sao? Nếu ngươi không biết dùng tôm làm mồi nhử, cũng sẽ buồn tẻ như vậy thôi."
"Ta học quá nhiều mấy thứ này, kết quả lại làm chậm trễ việc chính."
Kiếm Cầm cười khẽ, sau một lúc im lặng mới hỏi: "Lát nữa ngươi sẽ nhận lời mời của ai?"
"Cái gì?" Pháo Thiên Minh không hiểu.
"Không có gì... Sao tay ta lại run lên thế này?" Kiếm Cầm kinh ngạc.
"Vậy là có cá cắn câu rồi, mau kéo lên!" Pháo Thiên Minh vừa lên tiếng, chợt cảm thấy có gì không ổn liền kêu: "Đừng dùng nội lực kéo..."
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Kiếm Cầm vừa vận nội lực kéo cần câu, chỉ nghe "bụp" một tiếng, dây câu đứt lìa...
"Ngươi dùng dây câu gì vậy?" Kiếm Cầm trách móc: "Kéo một cái là đứt luôn à?"
"... Là lỗi của ta, để ta làm lại cây khác."
Chỉ một lát sau, hai người lại câu được cá. Lần này Kiếm Cầm hết sức cẩn thận, vừa thấy cá cắn câu là dùng sức kéo về. Phải nói là, sau hai canh giờ giằng co, dưới tiếng reo hò của Kiếm Cầm, cô đã câu được tám con cá nhỏ, hơn nữa còn là tám loài khác nhau.
Pháo Thiên Minh cười nói: "Câu cá biển chính là như vậy, rất khó bắt được cùng một loài cá. Ở bãi biển đá ngầm thì phần nhiều là cá nhỏ, hơn nữa cá lớn thường chỉ ăn cá nhỏ, cá nhỏ mới ăn tôm thôi."
Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh vài lần rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi."
"Ừ!"
"Cần câu tặng ta nhé, lúc nào đó ta sẽ ra biển câu cá."
"Được rồi! Nhớ phải buộc dây vào thuyền, nếu không người ta sẽ dễ bị kéo xuống biển đấy."
"Biết rồi!" Kiếm Cầm lưu luyến nhìn ra biển khơi một lần nữa rồi đành phải kết thúc phó bản.