Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286: Kẻ Hủy Diệt Báo Danh

Chương 286: Kẻ Hủy Diệt báo danh Chương 286: Kẻ Hủy Diệt báo danh

Nhìn Pháo Thiên Minh lấy ra ba phong thư, Xa đi một vòng lớn quanh Pháo Thiên Minh rồi nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt cơ chứ?"

Pháo Thiên Minh cũng phẫn nộ nói: "Cả ngày nay ta đều đang phiền muộn về vấn đề này, chuyện như vậy xảy ra thật sự là quá bất hợp lý."

"Đơn giản là xúc phạm cả Thất Tịch."

"Đúng vậy đúng vậy, người như ta muốn tiền không có tiền, muốn tướng mạo không có tướng mạo. Ngoại trừ tính tình tốt một chút ra thì chẳng còn ưu điểm nào khác, ngươi nói vì sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ."

"Đúng là khiến người ta khó hiểu."

"Ừ! Vô cùng khó hiểu."...

Nhưng mọi việc rồi cũng phải giải quyết. Đừng nói là ông già nhà Pháo Thiên Minh dặn Xa tìm bạn gái cho y, chính y cũng sắp 25 tuổi rồi mà còn chưa có một người bạn gái ổn định nào, thật không thể chấp nhận được. Nếu nhân viên của ngươi vì lý do gì đó mà đi làm không có tinh thần, ngươi hãy khuyên họ tìm bạn gái hoặc khuyên họ ly hôn. Đó là danh ngôn của một vị CIO trong top 500 thế giới.

Không Có quán rượu.

Xa, Mã, Pháo tụ tập một chỗ. Mặc dù Mã rất không hài lòng khi bị ép kéo ra khỏi phó bản, nhưng hắn cũng cho rằng loại chuyện này nếu không tự mình ra tay thì quả thực là nhiệm vụ bất khả thi. Nếu chỉ có một bức thư thì không có gì đáng nghi ngờ. Nhưng chỉ cần vượt quá hai bức thì Pháo Thiên Minh lại bắt đầu đau đầu. Làm bạn thân từ nhỏ của Pháo Thiên Minh, hắn hiểu rất rõ con người này.

Mã ho một tiếng rồi nói: "Theo tình hình hiện tại mà phỏng đoán, Pháo không yêu bất kỳ ai. Nhưng cơ hội trước mắt vô cùng hiếm có, qua vụ này thì có thể không còn là chuyện chọn bạn gái nữa, mà là vấn đề một người như Pháo đi đâu để tìm bạn gái. Vì vậy, trong ngày hôm nay, nhất định phải khiến Pháo đem lòng yêu một trong ba người gửi thư này."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn Mã khinh bỉ: "Chuyện tình cảm này mà cũng nói yêu là yêu được sao?"

"Người khác thì không làm được, nhưng ta thì có thể." Mã búng ngón tay ra vẻ tự tin đầy mình.

Xa xòe tay nói: "Được! Bây giờ chúng ta hãy thảo luận xem rốt cuộc Pháo nên đem lòng yêu ai."

"Khoan đã!" Mã lấy ra một quyển sổ nói: "Bên ta có phương pháp chấm điểm của dòng họ Mã, có thể giúp Pháo chọn ra người bạn đời thích hợp nhất một cách khách quan. Ngươi chỉ cần thành thật trả lời các câu hỏi của ta là được, bảng đen đã sẵn sàng rồi đây."

Xa lấy ra bảng đen và phấn viết.

Câu hỏi thứ nhất! Gia thế, chính là thế lực. Chử Trà, nếu ngươi được 4 điểm thì Vụ Lý Hoa, Đường Đường, Thiên Nhãn ba người sẽ được mấy điểm? Điều này ảnh hưởng tới địa vị của ngươi trong gia đình sau này."

"Gia đình Hoa Hoa cũng khá, có lẽ khoảng 6..."

"Ta nói về thế lực trong nhà, ảnh hưởng trong gia đình, tính gia trưởng!"

"Hoa 3, Đường 9, Thiên 6."

"Câu hỏi thứ hai, tiền tài, Pháo nhà ngươi được 3 điểm."

"Hoa 6, Đường Đường 5, Thiên 9."

"Câu hỏi thứ ba..."...

"Mã ho một tiếng rồi tổng kết: "Nếu bạn gái của ngươi là Hoa, vậy chỉ số phù hợp của ngươi là 6, chỉ số sự nghiệp là 4, chỉ số hạnh phúc là 5, địa vị trong nhà là 6.

"Nếu là Đường Đường, chỉ số phối hợp là 9, chỉ số sự nghiệp là 9, chỉ số hạnh phúc là 9, địa vị trong nhà là 2."

"Nếu là Thiên, chỉ số phối hợp là 3, chỉ số sự nghiệp là 9, chỉ số hạnh phúc là 9, địa vị trong nhà là 5."

"Chỉ số phối hợp ý chỉ sự tâm đầu ý hợp, sự tin tưởng giữa bạn trai và bạn gái, cùng với cuối cùng ai sẽ vì ai mà suy nghĩ nhiều hơn một chút. Chỉ số sự nghiệp, chính là sự trợ giúp. Rõ ràng là 4 điểm của Hoa không chỉ không giúp được ngươi, mà còn kéo chân sau của ngươi. Về địa vị trong nhà, ta muốn nói rõ, 2 điểm của Đường Đường là xét tới gia đình quân nhân của cô. Nếu cha mẹ cô ấy mà qua đời, chỉ số của cô ấy sẽ vượt quá 8."

"..." Pháo Thiên Minh giơ tay hỏi: "Vậy ta còn lựa chọn nào khác không?"

"Vấn đề là nếu cha mẹ cô sống dai hơn ngươi thì sao?" Đúng lúc này Mã đặt ra vấn đề: "Vậy cuộc sống sau này của ngươi sẽ không dễ chịu gì đâu. Hơn nữa, lấy được Đường Đường là khó nhất. Trước hết, ngươi rất khó vượt qua cửa ải của cha mẹ cô ấy, không có quân nhân nào thích người thiếu chí tiến thủ. Tuy Đường Đường là lựa chọn tốt nhất, nhưng rủi ro với cô ít nhất cũng phải tám phần. Rủi ro với Hoa là bốn phần, còn với Thiên Nhãn có ông già nhà Xa giúp đỡ, nhiều nhất cũng chỉ bốn phần thôi."

"Ừm... Vậy các ngươi nói sao?" Pháo Thiên Minh đau khổ hỏi.

Mã cầm sổ lên nói: "Thật ra ngươi yêu ai không quan trọng. Khác biệt giữa đàn ông và đàn bà là, đàn bà thích mơ mộng, muốn ở bên người mình yêu. Đàn ông thích tận hưởng, muốn ở bên người yêu mình. Ngươi thích hay không thích ai, xin nói một câu với tư cách bạn bè, đó không phải là tiêu chuẩn chọn bạn của ngươi. Tiêu chuẩn của ngươi là ai yêu ngươi nhất, người đó chính là người ngươi cần."

Xa không hài lòng nói: "Sao lại nặng tính lợi ích thế? Đây là chuyện tình cảm mà."

"Nhất kiến chung tình chỉ có một lần. Giống như nấu canh xương với lửa lớn, đồ ăn chín nhanh nhưng vị không ngon. Nên trải qua được thử thách như sau: Thật sáng suốt cho thêm một chút nước vào nồi, rồi rất tỉ mỉ và kiên nhẫn dùng vài chục năm để từ từ hầm mềm xương sườn. Trong quá trình đó tuy thiếu đi sự cuồng nhiệt, nhưng lại có thêm bình an, ấm áp, tin tưởng và bền chặt. Cho đến ngày đầu bạc răng long, vẫn luôn có cảm giác an toàn với gia đình, với bạn đời. Đó là cuộc sống hạnh phúc nhất của người đàn ông."

Mã nói xong, vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Chúng ta ra ngoài, ngươi phải suy nghĩ kỹ ít nhất nửa tiếng rồi hẵng quyết định."...

Xa ngạc nhiên hỏi: "Sao phải mất nửa tiếng?"

Mã nhanh chóng viết ba dòng chữ lên giấy, xé ra đưa cho Xa: "Mọi việc cơ bản đã xong, chuyện chạy vặt giao cho ngươi."

"Đây là gì vậy?

"Túi gấm! Trên đó có ba cách khiến Pháo một lòng một dạ với cô gái kia."

"Dùng hết à?

"Đừng! Dùng một cái là đủ. Dùng đến ba cái sẽ vật cực tất phản."...

Sắc Lặc xuyên, dưới Âm Sơn, trời tựa mái vòm, bao phủ bốn phương. Trời xanh thẳm, hoang vu mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấp, lộ ra đàn dê bò.

Một nữ nhân đang ngồi trên phiến đá, thưởng ngoạn cảnh hoàng hôn. Dưới ánh chiều tà rực rỡ, làn da cô như được dát lên một lớp vàng óng ánh, trông hết sức thánh khiết.

Pháo Thiên Minh áp sát từ phía sau, che mắt cô hỏi: "Đoán xem ta là ai?"

"Ngươi? Ngươi là đồ bại hoại." Không ngờ người này lại là Đường Đường, vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Pháo Thiên Minh kéo một cái, khiến y nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.

"Sao giờ này mới đến? Mặt trời sắp lặn rồi." Sau một hồi lâu, rốt cuộc Đường Đường cũng lên tiếng.

"Ừm... Thương Tâm tiêu chảy, nên ta đưa hắn đi bệnh viện một lượt. Nhưng vừa về đến nơi lại phát hiện Phượng Hoàng cũng bị, đành phải quay lại..."

Đường Đường bật cười cắt ngang: "Sao mà bịa chuyện vụng về thế?"

"Chính vì vụng về nên mới nói ra được. Ta không muốn dối gạt cô."

Đường Đường rất hài lòng, quay đầu nói: "Giờ chúng ta hãy tìm hiểu xem, vì sao ngươi lại đến đây."

"Hử?" Pháo Thiên Minh không hiểu.

"Ta mời chàng là vì trong lòng ta... có chàng. Dù cho chàng không đến, lòng ta cũng không còn tiếc nuối. Nhưng giờ đã đến rồi, chàng phải nói cho ta biết, vì sao chàng lại tới?"

"Ta... Ta đến là vì... Ồ? Mặt trời lặn rồi kìa."

Đường Đường đắc ý nói: "Đó là do ta cố ý sắp xếp đấy, nếu như ngươi đến sau khi ánh chiều tà mỹ lệ đã tắt, ta cũng chẳng thèm để ý tới ngươi."

"Xem ra ta rất may mắn." Pháo Thiên Minh thầm cười gian trong bụng.

"Ừm... Chúng ta vừa nói tới đâu nhỉ?" Đường Đường cau mày, có vẻ như đã quên mất điều gì.

"Cô nói ánh chiều tà rất đẹp."

"Hoàng hôn đẹp vô hạn..." Đường Đường chợt tỉnh ngộ, hóa ra mình đã bị y dẫn đi vòng vo. Bước đầu tiên của kế hoạch đã thất bại.

Lời của Mã: Pháo không phải là một lãng tử hoa tâm, lại còn xuất thân từ một gia tộc võ học, chỉ cần bắt y thốt lên "Ta yêu cô" là coi như đã chinh phục được rồi.

"Chàng đã đến đây, liệu Vụ Lý Hoa cô ấy... có đau lòng chăng?" Đường Đường đột nhiên đặt ra một câu hỏi khác.

"Việc này... ta không rõ lắm, hay là lát nữa khi chúng ta ra ngoài, cô hỏi thử xem?" Loại câu hỏi này rất khó trả lời. Nói sẽ đau lòng, tức là Pháo Thiên Minh để tâm tới người ta, vừa ăn cơm trong bát vừa ngó vào nồi. Nói không đau lòng, lại là lừa dối, dễ khiến cho nữ nhân bắt đầu liên tưởng: Lời hắn nói với ta có thật lòng không?

Đường Đường lại nói: "Chưa đầy ba tháng nữa ta phải trở về đơn vị rồi." Nói xong, cô lặng lẽ nhìn Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh há hốc miệng: "Hả?" Quả nhiên độ khó cao nhất.

"Nhưng Đại học Quốc phòng thành phố A lại mong ta có thể đến đó giảng dạy. Cha ta đã hỏi ý kiến của ta."

"Hả?"

"Vậy ngươi cho rằng ta nên lựa chọn như thế nào?"

"Đương nhiên là ở lại thành A rồi."

Đường Đường vui mừng hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì... bởi vì ở quân đội không tiện chơi trò chơi."

"... Ngươi đầu gỗ à!" Đường Đường nổi giận.

Pháo Thiên Minh dịu dàng nói: "Có mấy lời chỉ cần nàng hiểu là được rồi."

"Ồ? Ta nghe nói các người luyện võ rất coi trọng 'lời hứa đáng giá ngàn vàng', chàng có thể hứa với ta một lời được không?"

"Chuyện này..." Trong lòng Pháo Thiên Minh diễn ra một cuộc đấu tranh kịch liệt, có nên bán mình hay không?

"... Thôi vậy! Ta không ép buộc ngươi. Ngày mai ta sẽ trở về báo tin." Đường Đường buông tay Pháo Thiên Minh ra và nói: "Chúng ta về thôi."

Bán mình hay không? Pháo Thiên Minh vẫn còn đang giằng xé...

"Ngươi sao vậy? Ta đã nói không ép ngươi rồi mà. Sau này chúng ta nhất định sẽ là bằng hữu thân thiết, ngươi nói có đúng không?" Đường Đường nhìn Pháo Thiên Minh với ánh mắt phức tạp, ẩn chứa rất nhiều tâm tư.

Chợt thấy Pháo Thiên Minh đập tay gầm lên: "Bán cho ai chẳng là bán? Dù sao sớm muộn gì cũng phải bán! Ông đây liều vậy." Nói xong liền ôm eo Đường Đường, kéo cô lại gần và nói: "Mỹ nữ, ta muốn cưới nàng, nàng có gả không?"

Đường Đường thở dốc một lúc lâu rồi đáp: "Ta..."

"Nói trước nhé: sính lễ không được quá cao, tốt nhất là miễn luôn. Ta định để tiền mà cha mẹ chuẩn bị cho chúng ta dùng để dưỡng già. Còn của hồi môn? Càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là có kèm theo một chiếc xe nhỏ nữa... xe nội địa cũng được. Nhưng nhất định phải có đủ bốn bánh xe đấy..."

"Chàng định cưới cái máy rút tiền à?"

"Hê hê! Đùa thôi, thật ra chỉ có một điều kiện thôi, đừng bắt ta gặp cha mẹ nàng, với lại nàng cũng đừng mặc quân phục nhiều quá."

"Vì sao?"

"Nàng nghĩ xem? Toàn là những người có sao có gạch, dù sao ta cũng là người từng nhập ngũ, dễ bị căng thẳng lắm đấy."

Đường Đường suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này... không thể đồng ý được, vậy chàng có cưới hay không?"

"Không cưới!" Pháo Thiên Minh kiên quyết nói.

"Chàng dám, ta sẽ tìm tới nhà chàng, nói chàng làm chuyện đó với ta rồi không chịu nhận. Hỏi cha chàng có muốn cháu đích tôn không."

"Nàng sẽ không làm chuyện đê tiện như vậy chứ?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, có vẻ như mình vẫn luôn đánh giá thấp Đường Đường! Nếu thật sự làm vậy, xương cốt của mình phải bị đánh gãy vài cái. Công phu của ông già là theo trường phái cứng rắn.

"Khó nói lắm. Chàng nói yêu ta, ta sẽ cân nhắc gặp cha mẹ ngươi muộn một chút. Nếu không ngày mai Phượng Hoàng với Thương Tâm sẽ dẫn ta đi."

"Ta... ấy nàng..."

"Ấy gì?"

"Yêu chứ gì!"

"Ha ha!" Đường Đường cười vui vẻ, lập tức triệu hồi Ngân Sương Trục Điện Câu, kéo Pháo Thiên Minh lên ngựa và nói: "Tiện thể nói luôn, Đại học Quốc phòng mời ta đến không phải đến dạy lý thuyết, mà là dạy quyền thuật quân đội."

"... Không phải chứ?" Pháo Thiên Minh suýt ngất, vội vàng hỏi: "Còn đổi ý được không?"

"Chàng nói xem?" Đường Đường cũng lên ngựa, chỉ về phía hoàng hôn và nói: "Sương Sương, chúng ta đuổi theo."

Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng: Ngạo mạn cả đời, lại bị lật thuyền trong rãnh nước. Lần này đã lật, nửa đời sau của mình coi như cũng đổ vào luôn rồi. Đúng là báo ứng mà!...

Hoàng hôn, ngựa phi, thảo nguyên!

Trên lưng ngựa, nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân, nữ nhân tựa đầu vào lồng ngực nam nhân.

Cầu cho thiên hạ không còn người độc thân...

(Hết truyện)

Bình Luận (0)
Comment