Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh nói: "Có thể không dùng những phương pháp của Trung y không? Nếu thật sự không được, các ngươi cứ để ta chết thanh thản đi."
"Được, được, chúng ta cam đoan dùng y thuật phương Tây." Bình Nhất Chỉ nói xong, tiện thể phát ra lời thề.
Pháo Thiên Minh rất hài lòng, y thuật phương Tây tuy có chút di chứng, nhưng ưu điểm là hiệu quả nhanh, đau đớn ít. Còn di chứng sau này dù sao cũng là trong trò chơi, cơ bản có thể coi như không đáng kể.
Pháo Thiên Minh vừa mới uống cạn độc huyết xong, Âu Dương Phong đã nắm huyệt đạo của y. Pháo Thiên Minh kinh hoàng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Ta nào biết được?" Âu Dương Phong ăn đậu phộng trả lời.
Đã thấy ba danh y đặt Pháo Thiên Minh không thể động đậy lên mặt bàn, Bình Nhất Chỉ nâng rút ra một con dao nhỏ bén ngót nói: "Y thuật phương Tây, giải phẫu lấy độc."
Pháo Thiên Minh thấy áo trước ngực bị giật ra, hoảng sợ hỏi: "Thế bác sĩ gây tê đâu?"
"Bác sĩ tê sư... Cái này ngươi phải trách Tào Tháo." Bình Nhất Chỉ bắt đầu vẽ đường chảy của huyết dịch trên ngực Pháo Thiên Minh, đồng thời giải thích: "Đây là X quang ."
"X quang? Có liên quan gì với Tào Tháo?"
"Chẳng phải Tào Tháo đã đốt sạch Thanh Nang thư của Hoa Đà à? Cho nên trong tám mươi một trăm năm vẫn chưa chế ra được thuốc tê. Ngươi gắng chịu đựng trước đã."
"Ngươi giết ta đi... á!" Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, Bình Nhất Chỉ đã rạch dao xuống một nhát, trong lúc Pháo Thiên Minh kêu lên thành tiếng, Hồ Thanh Ngưu rất phối hợp nhét một miếng khăn vải vào miệng y, đồng thời giải thích: "Ta và Tiết huynh đã ngưỡng mộ bộ y thuật này của Bình huynh từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có duyên gặp gỡ. Nay có cơ hội này, ngàn vạn lần không thể vì đau đớn của ngươi mà khiến cho chúng ta phân tâm được."
Tiết Mộ Hoa liếc nhìn Pháo Thiên Minh rồi nói: "Hắn khóc... Đây là cái gì vậy?" vừa nói vừa chỉ vào mảnh trắng kia hỏi.
"Đây là gân!" Bình Nhất Chỉ không ngẩng lên, tay phải cầm dao, tay trái cầm gáo nhỏ múc máu độc: "Giúp ta kéo căng sợi gân này lên một chút, dùng đũa gắp là được, nó che khuất tầm nhìn của ta rồi."
Pháo Thiên Minh đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ba danh y này là y mời đến cứu mình, chứ không phải người ngoài đả thương. Nếu chỉ đau đôi chút thì nhẫn nhịn cũng được, dù sao công ty trò chơi cũng đặt giới hạn đau đớn để tránh chết người trong trò chơi. Nhưng lời nói của ba danh y thật quá vô nhân tính.
"Bình huynh kia là cái gì?"
"Ruột thừa."
"Tại sao lại cắt đi?"
"Thứ này vô dụng, cắt đi cho tiện! Dù sao chất độc cũng đã được làm sạch, có hai vị ở đây, chúng ta cũng có thể phân tích cấu trúc cơ thể tốt hơn. Nào, các ngươi hãy xem thử! Đúng rồi, cứ thế mà làm. Tiết huynh đợi đã, cái đó không cắt được, đó là thận. Một khi cắt sẽ chảy nước tiểu ra..."
...
Kiếm Cầm mang theo một nữ nhân, Chân Hán Tử mang theo một đứa trẻ quay lại, vừa vặn kịp lúc kết thúc. Chân Hán Tử thấy cảnh này là lập tức ói mửa. Kiếm Cầm vội la lên: "Này! Không thể chỉ khâu lại xuông, dễ bị nhiễm trùng đấy."
“Nhiễm trùng cái rắm.” Pháo Thiên Minh cắn khăn trong lòng giận dữ.
"Xem ra các ngươi chưa bao giờ tiệt trùng khi phẫu thuật, mở ra lại đi, mở ra lại đi." Vì thế Pháo Thiên Minh đang chuẩn bị khâu lại bụng thì bị xẻ ra lần nữa. Kiếm Cầm giải thích: "Trước hết cần khử trùng, nếu không sau khi chết sẽ bị người nhà bệnh nhân dễ dàng khám nghiệm ra. Nếu chết sau khi khử trùng thì có thể nói người này thể chất yếu... À há, các ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng là danh y, xem này, làm gãy hết sườn của người ta rồi..."
"Cái đó gọi là xương sườn." Pháo Thiên Minh căm phẫn trong lòng.
"Gãy cũng phải nối lại, rồi chụp CT ngực ngay sau phẫu thuật, chứng minh xương vẫn nguyên vẹn sau khi mổ... Đúng rồi, cái này gọi là xương sườn, không gọi là sườn. Đều là vì trò chuyện với người bên cạnh về bữa trưa trong lúc phẫu thuật...Ừm, cơ bản thì có thể khâu lại rồi đấy. Kim khâu phải đốt nóng đỏ, ít nhất cũng phải 200 độ!” Mẹ ơi, trong ánh mắt thâm tình của hai người lộ rõ nỗi hối tiếc sâu sắc, khao khát cái chết, coi thường sinh mệnh. Nhưng rất không may, hai bên đều có cao thủ bảo vệ, rõ ràng muốn chết còn khó hơn muốn sống.
"Thanh Mai Chử Trà, đây là Chưởng giáo Ngũ Độc giáo mà ta cố ý mời đến trợ giúp- Lam Phượng Hoàng."
Pháo Thiên Minh im lặng quay đầu lại hỏi thoáng qua: "Mẫu thân ngươi có mạnh giỏi không?"
"Vị này chính là Ngũ Độc Đồng Tử đại danh đỉnh đỉnh, năm xưa Lý Tầm Hoan suýt nữa bị hắn hạ thủ." Lục Tiểu Phụng giới thiệu đứa trẻ bên cạnh với Công Tôn đại nương.
Công Tôn đại nương hung hăng nói với Ngũ Độc Đồng Tử: "Ván này mà không giết được hắn thì ngươi tự sát đi. Nếu không ta sẽ giết ngươi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑