Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"... Ngươi không nói lý lẽ gì sao?"
"Ngươi từng thấy ta nói lý lẽ bao giờ chưa?"
"..." Chân Hán Tử im lặng.
Bởi vì Kiếm Cầm đang mở to mắt theo dõi cuộc phẫu thuật cấy ghép, cả hai cũng ngại bỏ đi. Chỉ đành dùng tin nhắn để tự làm cho mình phân tâm. Mới trò chuyện được một lúc thì cuộc phẫu thuật của Vương Liên Hoa đã hoàn tất, có điều hắn chỉ ghép xương lại, còn việc khâu vết thương và cầm máu đều giao cho Vạn Xuân Lưu lo liệu.
Vương Liên Hoa tiện tay ném óc của Công Tôn đại nương vào thùng rác, rồi thuận tay giải huyệt đạo của Công Tôn đại nương. Cảnh tượng khiến mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc xuất hiện. Công Tôn đại nương mở mắt ra, trước tiên gãi má một cái, rồi nhặt lên một quả đào trên bàn, cạo sạch lông. Lục Tiểu Phụng cẩn thận, nhẹ giọng gọi: "Đại nương? Đại nương?" Công Tôn đại nương nghe vậy, chỉ quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn. Mọi người hiểu ngay, bề ngoài vẫn là Công Tôn đại nương, nhưng thực chất là một con khỉ.
"Mẹ nó! Ngươi đúng là phản nhân loại." Không ngừng mấy người Pháo Thiên Minh không biết tác dụng của não bộ đối với thân thể con người. Nhưng vừa rồi tất cả đều bị hành động tàn nhẫn kia làm cho kinh tởm. Căn bản không suy nghĩ vấn đề này. Giờ thấy thế, lông tóc toàn thân ai nấy đều dựng đứng cả lên.
"Phản nhân loại ư?" Vương Liên Hoa cười hà hà nói: "Dù sao cũng coi như cô ta vẫn còn sống. Các ngươi không định tranh luận về chết não với chúng ta đấy chứ? Cần biết rằng chết não chỉ được xác định vào thế kỷ 21 thôi." Nói xong giơ ngón tay lên nói: "Suỵt! Đừng gọi bằng hữu của các ngươi đến đánh nhau với ta. Bởi vì ta phải đi rồi. Ta tin chắc chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Đến lúc ấy ta nhất định sẽ tặng ngươi một món quà lớn."
Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn Vương Liên Hoa rời đi. Hoa Mãn Lâu vùng vẫy vài lần, không thoát khỏi được Lục Tiểu Phụng, đành phải thở dài thườn thượt. Hắn biết Lục Tiểu Phụng là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn vẫn không thể tin được một tên ác ma từng gieo tai họa khắp nơi, hại chết vô số người bằng những thủ đoạn cực kỳ tàn độc, giờ lại có kết cục tốt đẹp như vậy. Chỉ cần buông bỏ đồ đao là có thể vui vẻ bên Thẩm Lãng, thậm chí còn được xưng tụng là Vương đại hiệp. Chẳng lẽ chỉ cần sửa đổi là không phải chịu trách nhiệm về những chuyện trước đây?
Hoa Mãn Lâu đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Kiếm Cầm, ngươi có muốn nhận nhiệm vụ không?"
"Nhiệm vụ?"
"Ừ... Ta cho ngươi một nhiệm vụ, trên một hòn đảo ở Nam Hải có Vương Liên Hoa đã cải tà quy chính, còn có Thẩm Lãng tự xưng đại hiệp cùng bằng hữu hắn là Chu Thất Thất. Mục tiêu nhiệm vụ là giết chết Vương Liên Hoa và Thẩm Lãng, ngươi có nhận không?"
"Nhận." Pháo Thiên Minh thay Kiếm Cầm trả lời rồi nói: "Chúng ta tìm cơ hội chế tạo mấy chiến thuyền đi oanh tạc lũ chúng." Y từng tán gẫu với Vi Tiểu Bảo ở Không Có quán rượu, biết trong thế giới võ hiệp thật sự tồn tại pháo hạm chứ không phải chỉ là lý luận.
Những người không liên quan đều đã giải tán, một buổi trình diễn y thuật ban đầu biến thành màn kịch kinh tởm. Ai cũng mất hứng bỏ đi. Điều này cũng giống như một vĩ nhân nọ, làm nhà vật lý nổi tiếng thế giới vẫn chưa thỏa mãn, kết quả tạo ra phản ứng phân hạch nguyên tử, làm Trái Đất vốn không thể bị hủy diệt thành ra có khả năng bị hủy diệt. Câu nói vật cùng cực tất phản, chính là đạo lý này.
Pháo Thiên Minh ra tay giết chết con khỉ giả mạo Công Tôn Đại Nương, Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Không ngờ trận đấu ở Tử Cấm thành lại thu hút nhiều bậc cao nhân tiền bối như vậy. Xem ra những ngày sắp tới, kinh thành sẽ không yên ổn." Đột nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Thanh Mai Chử Trà, có thể nói cho ta biết là ai thuê ngươi đến làm nhiệm vụ này không? Còn có nội dung nhiệm vụ của ngươi?"
"Không được!" Pháo Thiên Minh xem kế hoạch rồi nói: "Yên tâm, ngươi thuộc loại kết hôn muộn, sinh con muộn, không nằm trong phạm vi kế hoạch hóa gia đình. Lạ thật! Sau khi giết Công Tôn Đại Nương có lời nhắc nhở, cẩn thận Lục Tiểu Phụng sẽ mời người đến đánh cắp kế hoạch? Có ý gì? Ta để trong túi đồ mà ngươi cũng trộm được sao?"
"Không có ý nghĩa gì? ” Lục Tiểu Phụng cười gian.
"Có thể đi trộm!” Chân Hán Tử bên cạnh nói: "Ta mới đi Hàng Châu phát dải lụa, phát hiện thiếu một tấm. Ta lập tức đăng xuất tra hỏi một người quen trong công ty trò chơi, người ta nói có thể bị NPC hoặc người chơi có kỹ năng ăn trộm trộm mất.”
"Khà khà!” Lục Tiểu Phụng cười như một con hồ ly: "Thật tình cờ lúc ta quen một thần trộm được tôn là Thâu Vương Chi Vương.”
"Ngươi nói là Tư Không Trích Tinh phải không?” Hoa Mãn Lâu công khai cung cấp tin tức cho Pháo Thiên Minh. "Đó là một nhân vật rất thú vị, cũng là một tên trộm rất thú vị. Nhưng võ công của hắn không bằng các ngươi, đừng vô ý giết chết hắn. Hắn có vài nguyên tắc: Không trộm tiền vì bản thân, chỉ đi trộm khi được mời. Hơn nữa thứ hắn trộm phải rất khó lấy mới đi trộm, lại không được làm hại đến đồ của người khác. Nếu thất bại, sẽ không bao giờ ra tay với cùng một người lần nữa. Còn một thói hư tật xấu là thích đồ dùng hàng ngày của một số nhân vật lớn trong hoàng cung.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑