Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hoa Mãn Lâu nói gì với ngươi vậy?” Ban đầu cả ba đều đã ra khỏi quán rượu, nhưng Kiếm Cầm lại bị Hoa Mãn Lâu vẫy tay gọi quay trở lại. Điều này khiến hai người kia rất bất bình, có nhìn thế nào thì Hoa Mãn Lâu cũng là quân tử, sao có thể học theo đàn bà kề tai nói chuyện riêng như thế.
"À, hắn hỏi ta có thể từ bỏ nhiệm vụ không, nói lúc nãy tức giận quá mức, còn nói thật ra Chu Thất Thất rất tốt, Thẩm Lãng nhân phẩm vẫn ổn, Vương Liên Hoa mặc dù đáng ghét nhưng cũng có chỗ đáng thương.”
"Ngươi có đồng ý không?”
"Không, ta nói dù sao cũng phải có nhiệm vụ dự phòng, ngày nào nhàm chán cũng có việc để làm. Sau đó chúng ta phân tích xác suất thành công của nhiệm vụ, hắn vẫn rất yên tâm để ta đi.”
Chân Hán Tử ồ một tiếng hỏi: "Mục tiêu kế tiếp là Tư Không Trích Tinh phải không?”
"Không phải, hắn là quà tặng miễn phí. Mục tiêu kế tiếp là Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh. Hai người này biết một số chuyện không nên biết, nhưng bọn họ vẫn chưa biết là mình không nên biết những việc không nên biết. Vì thế cần phải giết họ trước khi họ nhận ra mình biết chuyện không nên biết. Võ công của hai người này tầm thường, chỉ vừa vặn đạt tới cao cấp mà thôi."
Kiếm Cầm gật đầu hỏi: "Vậy là giết người diệt khẩu, ngươi có phương pháp gì để tìm ra bọn họ không?"
“Ta tin Nga Mi đã tìm được bọn họ, hiện giờ đang phái nhiều người canh giữ. Vì vậy..." Pháo Thiên Minh dùng thuật dịch dung biến thành một đệ tử bình thường của Nga Mi phái rồi nói: "Chúng ta lẻn vào đó dò hỏi tin tức. A Tử, ta biết ngươi còn nhiều mặt nạ, lấy ra chia cho chúng ta đi."
Chân Hán Tử lạnh lùng đáp: "Có vẻ như ban đầu mặt nạ này là của ta, ngươi không muốn trả lại thì thôi, sao còn đòi bóc lột? Đống mặt nạ này phải tốn phân nửa tài sản của ta mới có được đấy."
Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Nói ít đi. Hay là chúng ta tính sổ trước đã?"
"Ngươi định cướp à... À không, trời ơi!" Chân Hán Tử nói được nửa câu thì bỗng ngây người nhìn một mỹ nhân lẻ bước đi ngang qua. Người đẹp vừa đi vừa mỉm cười, có vẻ như vừa nghe được tin tức gì đó thú vị lắm. "Chử Trà, ngươi có tin trên đời này chỉ có tình yêu sét đánh không?"
Pháo Thiên Minh cười toe toét như một tiểu hồ ly: "Nếu ngươi chia mặt nạ cho ta, ngươi sẽ biết tên cô ta ngay lập tức. Nếu còn cho thêm mấy chục ngàn tiền thật, ta sẽ dẫn ngươi lên đến bắt chuyện với cô ta."
Chân Hán Tử không nói hai lời, lập tức chia ngay đống chiếc mặt nạ còn lại trong bọc cho Pháo Thiên Minh. Rồi nghiêm mặt nhìn y nói: "Chử Trà, tiền thật của ta hiện bị tỷ tỷ khống chế hết rồi. Chỉ cần ngươi giúp đỡ ta một lần này thôi, đại ân đại đức này sẽ mãi khắc ghi."
"Cái này rất bình thường mà, cần gì phải như vậy?" Không những Pháo Thiên Minh mà ngay cả Kiếm Cầm cũng cảm thấy khó hiểu.
"Ta đã quen biết cô ấy từ lâu rồi. Nhưng mãi vẫn chưa nghe được danh tính." Mắt Chân Hán Tử tràn ngập tình cảm, rõ ràng quá trình quen biết khá đặc biệt.
Hóa ra cô nàng này từng rất hào phóng tiếp tế cho Chân Hán Tử trong lúc khó khăn, đương nhiên là lúc còn JJ. Khi đó Chân Hán Tử còn rất trẻ, còn chưa bị Pháo Thiên Minh san bằng góc cạnh. Một lần cãi nhau với tỷ tỷ, Chân Hán Tử tức khí ném hết trang bị cho tỷ tỷ. Khi xuất hiện trần truồng giữa quảng trường vào mùa hè, vô tình gặp lại cô nàng này. Thấy vậy, cô nàng này đoán là bị kẻ địch cướp sạch đồ, bản năng làm mẹ trỗi dậy nên bố thí cho một bộ đồ trắng để che thân. "Cô ấy mỉm cười, khiến ta cảm nhận được ấm áp của thế gian, một lần nữa tin rằng không phải tất cả nữ nhân đều xấu xa."
"Nữ nhân xấu xa là chuyện sớm muộn mà thôi.” Pháo Thiên Minh vỗ vai Chân Hán Tử và nói: "Kiếm Cầm đi thôi, dẫn tên tiểu quỷ của chúng ta lớn lên...”
Rõ ràng ba người không có kinh nghiệm theo dõi, cứ thẳng thắn đi sát theo sau lưng cô gái. Trong khi đó, cô gái kia cũng không hề có kinh nghiệm phòng ngừa bị theo dõi, ba người đi cách cô năm thước, bám sát cô qua mấy ngã tư đường mà không hề bị phát hiện. "Trước tiên cho ta biết tên của cô ấy là gì?”
"Cô ấy tên là Thiên Thiên, đương nhiên cao thủ của Nga Mi. Hai môn tuyệt học không trọn vẹn, kiếm pháp là Vũ Tán Tinh Ly Kiếm, kiếm pháp rất đẹp mắt.”
"Lạ thật! Gần ra khỏi thành rồi, cô ấy định đi ra ngoại thành làm gì?” Kiếm Cầm lấy làm lạ hỏi.
"Làm gì ư?” Pháo Thiên Minh gõ đầu mình rồi cười hí hí nói: "Ta sức mạnh tình yêu này sẽ dẫn dắt chúng ta vượt qua thử thách của nhiệm vụ.” Sau đó nhìn sang Chân Hán Tử bên cạnh, hiện giờ tên là là yếu tố không ổn định, phải nghĩ cách xử lý.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑