Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu Lục Tiểu Phụng không lấy ra được bằng chứng trực tiếp chứng minh Diệp Cô Thành là giả mạo, thì các cao thủ đại nội sẽ không nghe theo lời hắn sai khiến. Còn về vật chứng bản kế hoạch này, một là không có chữ ký, hai là không thể viết ra nên không thể tính là bằng chứng. Mà Pháo Thiên Minh xem ra sẽ đưa bản kế hoạch thật này ra ngoài, hơn nữa còn phải không cẩn thận lộ ra ngoài.
Nhưng đến giờ, Pháo Thiên Minh đã rất bình thản rồi, chỉ cần có một người có thể chứng minh mình là Tư Không Trích Tinh. Y sẽ lập tức đưa kế hoạch này cho người đó. Điều y lo ngại bây giờ là Tư Không Trích Tinh đã cầm mấy tờ giả mạo rồi bỏ trốn mất dạng. Nếu thật sự bỏ trốn, Pháo Thiên Minh chỉ có thể đột nhiên phát hiện lương tâm của mình, nhân cách tỉnh ngộ, quy phục Lục Tiểu Phụng, hơn nữa phải khóc lóc kể lể một hồi lâu rồi mới đưa lên kế hoạch.
Pháo Thiên Minh đi đến bên cạnh Tư Không Trích Tinh, cúi người xuống hỏi: "Huynh đệ, có biết Tư Không Trích Tinh không?"
Ánh mắt của Tư Không Trích Tinh sáng rực lên. Nhìn thấy một mảnh giấy nhô ra từ túi áo trước ngực y, có vài chữ lớn viết mờ mờ hình như là: kế hoạch nhiệm vụ. Vì vậy hắn giả vờ điếc, lớn tiếng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Gần rồi, sắp đạt được mục đích rồi, Tư Không Trích Tinh nhìn Pháo Thiên Minh, như nhìn một mỹ nhân đang cởi quần áo, còn bản thân thì im lặng ngồi trên giường chờ đợi.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Tư Không Trích Tinh không?" Thấy Tư Không Trích Tinh sắp đạt được mục đích, đột nhiên một câu nói của người bên cạnh khiến Tư Không Trích Tinh muốn lao vào đánh ngay kẻ đó.
"Ta biết." Một người bước ra từ cửa hàng bánh kẹo, nhẹ nhàng nói. Chỉ thấy người này mặc toàn bộ quần áo trắng như tuyết, trong lúc vung tay nhấc chân toát lên vẻ cô độc. Loại cô độc này Pháo Thiên Minh từng thấy ở Độc Cô Cầu Bại. Một thứ cô độc ở nơi cao giá rét. Diệp Cô Thành rất giống, cũng toát ra một vẻ cô độc nhạt nhòa. Nhưng chỉ cần Diệp Cô Thành có kiếm trên người, vẻ cô độc đó không tìm thấy nữa, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lẽo. Đây chính là thành tâm với kiếm.
Còn người cô độc trước mắt, cô độc của hắn chỉ biến mất khi hắn quay đầu nhìn về phía một người phụ nữ trong quán. Hắn chuyển cô độc thành tình cảm, tuy có kiếm nhưng vướng bận quá nhiều khiến hắn mất đi khí thế như của Diệp Cô Thành, thanh kiếm trong tay, thiên hạ ta tất thắng. Đây có lẽ là thành tâm với con người.
"Tây Môn Xuy Tuyết?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi.
"Ngươi biết ta?" Tây Môn Xuy Tuyết rất kinh ngạc, hắn không nhận ra người trước mắt.
Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Ta đoán được. Trên người ngươi và Diệp Cô Thành đều toát ra ý vị tương tự."
"Ý vị gì?" Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại.
"Ý vị nam nhân. Đến đây, ký tên trước đã." Pháo Thiên Minh đột nhiên hăng hái, áp sát tới bên Tây Môn Xuy Tuyết, kêu gào hệ thống ra chụp mấy chục tấm, rồi rất tự nhiên rút ra bản kế hoạch trước ngực: "Ta nói cho ngươi biết, vốn dĩ chỉ có Lý Tầm Hoan được chụp chung với ta, nay đã có thêm ngươi. Vinh hạnh lắm đó! Nào, ký một chữ đi."
"... Không có bút mực." Tây Môn Xuy Tuyết dở khóc dở cười.
"Ai cũng là người trong giang hồ, mang theo văn phòng tứ bảo làm gì. Cứ cắn ngón tay rồi ký là xong." Pháo Thiên Minh lục túi đồ một hồi mới nhớ ra mình đã bỏ quên cây bút ở nơi khác.
"Thôi khỏi ký!" Tư Không Trích Tinh thầm kêu trời. Quyển sách kia kia là kế hoạch tru di cửu tộc chứ đâu phải sổ ký tên.
Dường như Pháo Thiên Minh cũng nghe thấy tiếng kêu thầm của Tư Không Trích Tinh. Y vội thu quyển sách lại nói: "Ký trên đó thì không được, ngươi ký vào là phải chơi với Hòang đế đấy.” Sau đó vỗ đầu một cái nói: “À phải, ngươi dùng kiếm, tay bị thương e không tiện, hay... dùng ngón chân ký vậy?"
Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Dùng ngón tay cũng được, không sao cả." Nói rồi cắn vỡ ngón trỏ, viết tên mình lên và hỏi: "Ngươi họ gì tên gì?"
"Thanh Mai Chử Trà."
"Xong rồi." Tây Môn Xuy Tuyết viết thêm Thanh Mai Chử Trà, coi như xong.
"Thực sự không có vấn đề gì chứ? Người sắp phải quyết đấu với Diệp Cô Thành, chớ vì giúp ta ký tên mà kết quả là bị đánh bại." Pháo Thiên Minh thu hồi quần áo, lấy ra một miếng băng cá nhân dán lên cho Tây Môn Xuy Tuyết.
"Không sao, lại nói... Cởi giày thì rắc rối lắm, còn phải cởi tất nữa." Có thể nhìn ra Tây Môn Xuy Tuyết rất ít giao lưu với người khác, bị vài câu nói lung tung của Pháo Thiên Minh làm cho trông rất lúng túng.
"Đi, vào trong nói chuyện." Pháo Thiên Minh rất thiếu lịch sự đi vào nói: "Ta đã phát tin nhắn triệu tập tất cả bằng hữu của ta đến thăm ngươi." Tây Môn Xuy Tuyết cảm thấy những những lời này như đang nói tiệm bánh ngọt này là vườn thú. Dù bản thân rất không hoan nghênh người khác đến quấy rầy sinh hoạt, nhưng cũng ngại đuổi khách ra ngoài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑