Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tư Không Trích Tinh đang cúi mình lén lút muốn đi theo vào trong, bất thình lình ở cửa bay ra một cước đá văng hắn ra ngoài ba trượng. Pháo Thiên Minh thò đầu ra nói: "Hôm nay trong này sẽ mở hội ký tên, bọn người không phận sự không được vào." Bỏ qua Pháo Thiên Minh, đám bằng hữu của y cơ bản đều tôn sùng Tây Môn Xuy Tuyết, còn Diệp Cô Thành thì mọi người đều cho là càng khó tiếp cận, nay có cơ hội tốt như vậy, không làm thì uổng.
Tây Môn Xuy Tuyết rất mâu thuẫn, nếu là tính cách của hắn chắc sớm đã đuổi Pháo Thiên Minh đi. Nhưng bây giờ vị trí của mình không đúng, bây giờ là kinh doanh. Không thể không cho khách vào cửa được? Hơn nữa nếu mình không đồng ý, người ta làm ồn ngoài cửa, cả kinh thành đều biết mình đang ở đây. Vì vậy vội vàng dặn dò: "Mấy vị bằng hữu của ngươi đến là được rồi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng liên lạc thêm người khác."
"Không thành vấn đề" Pháo Thiên Minh trả lời một tiếng rồi cười trộm: "Người khác có liên lạc hay không thì không liên quan đến ta!” Y yêu thích Tây Môn là thật, nhưng so với nhiệm vụ lần này thì Tây Môn Xuy Tuyết thật sự không đáng giá. Tình cờ có được cơ hội tốt như vậy, không vui đùa thì uổng. Đối thủ của bằng hữu, chính là đối thủ của mình. Hắn muốn ẩn cư, ta phải làm cho hắn lộ diện. Hắn muốn sinh con, thì không thể để hắn sinh. Hắn muốn uống trà, thì phải cho hắn uống Cocacola... Dù sao không để hắn vừa lòng là được.
Không bao lâu sau, Hát Bất Túy, Phích Lịch, Xa, Vụ Lý Hoa, Vô Song Ngư vân vân, tất cả đều đến đông đủ. Mỗi người đến trước tiên phân biệt thật giả. Sau đó bắt đầu chụp ảnh và hỏi han. "Tây Môn, chòm sao của ngươi là gì?" Đây là Kiếm Cầm.
"Tây Môn Xuy Tuyết, sao ngươi lại vứt bỏ vợ con?" Đây là Xa, cô bé nàng thích Tây Môn Xuy Tuyết, cho đến sau trận quyết chiến, Tây Môn Xuy Tuyết vứt bỏ vợ con khiến cô nàng phản cảm.
"Tây Môn..."
Mười phút sau, mọi người nói nhắn tin nội bộ:
"Thật ra chỉ có thế, chẳng có gì hay ho.
“Vớ vẩn, Tây Môn Xuy Tuyết có phải đần đâu mà trả lời mọi câu hỏi. Nếu hắn có thể thoát khỏi quy tắc ngầm, có người bảo kê cho, ta đảm bảo ngươi nhìn một ngày cũng không thấy chán.”
“Ngươi nói những minh tinh gần đây, có ai không dính quy tắc ngầm?”
Pháo Thiên Minh thấy càng nói càng phi lý, vội vàng nói trong kênh bằng hữu: "Dừng lại, nghe ta nói. Tây Môn Xuy Tuyết các ngươi đã gặp rồi, ký tặng cũng ký rồi, coi như đã thỏa mãn rồi chứ? Bây giờ các ngươi giúp ta việc này, trước hết loan tin ẩn cư của hắn ra ngoài, khiến tất cả người chơi đều đến chiêm ngưỡng. Ép hắn tuốt kiếm giết người, hoặc dời nhà.”
“Có ý gì đây?” Có người hỏi
“Còn bảy ngày nữa là quyết chiến, hắn bớt đi một phần thể lực, phần thắng phe ta thêm một phần. Tinh Ảnh ngươi khinh công cao, phụ trách theo dõi vợ hắn, để người khác không ngừng quấy rầy. Đừng đi quấy rối, sẽ bị Hắc Bạch Song..."
“Biết rồi, tức là khiến cô ta nơm nớp lo sợ chứ gì? Tức khiến cô ta không thể rời xa phu quân một giây một phút? Võ Đang cái khác thì không chứ việc này thì bất cứ ai cũng có thể làm được.”
“Nếu không được thì ta mời Đông Dâm, Tây Tiện đến giúp.” Tiểu Nhị tiếp lời.
Vụ Lý Hoa không nhịn nổi: "Sao các ngươi có thể đối xử với hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng ta như thế?"
Bất Túy giáo dục nói: "Tiểu Hoa! Bất cứ thời đại nào, chỉ có mấy cô bé các cô mới coi trọng minh tinh hơn cha mẹ, bằng hữu, thậm chí hơn cả sinh mệnh của chính mình. Minh tinh chỉ là để mọi người vui vẻ, sau buổi trà rượu có đề tài trò chuyện. Đừng có nghĩ trái đất không có minh tinh là không quay nữa."
"Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Bất kể thế nào chỉ cần có người khác tiếp nhận công việc của các ngươi là các ngươi có thể đi. Chân Hán Tử, Kiếm Cầm, chúng ta phải bắt đầu công việc. Tư Không Trích Tinh đáng chết, con mẹ nó thế mà đòi làm thần thâu.”
Ba người cùng đi, Chân Hán Tử Chân chính đột nhiên kéo tay áo Pháo Thiên Minh, nhăn nhó nói: "Trà ca, có chuyện ta phải nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Pháo Thiên đã biết còn cố hỏi.
"... Cô nương Thiên Thiên kia dường như đã biết một số chi tiết trong mục đích cuối cùng của nhiệm vụ." Chân Hán Tử hạ quyết tâm thẳng thắn được khoan hồng, tránh ngồi tù mục xương.
"Ngươi nói với cô ta à?"
"Điều này... Ta không rõ lắm có phải là ta nói với cô ấy hay không, nhưng ta có một tin tốt là ta cũng đã moi được tin tức của cô ấy, Song Anh đang ở Hỏa Táng tràng." Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh không hề biểu lộ cảm xúc, sợ là báo hiệu bão tố sắp đến.
"A Tử à!" Pháo Thiên Minh lời nói thấm thía, vỗ vai Chân Hán Tử: "Cô ấy chắc phải lớn hơn ngươi bốn năm tuổi! Người ta đã là một thiếu nữ trưởng thành xuất thân từ gia đình giàu có. Còn ngươi, một kẻ non nớt trong tình trường, thiếu kinh nghiệm xã hội, ta vốn không có kỳ vọng quá lớn. Có điều... ngươi phải tìm cách đền bù cho việc này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑