Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đền bù thế nào?" Chân Hán Tử cảm thấy hổ thẹn trong lòng, không dám cãi lại lời Pháo Thiên Minh.
"Rất đơn giản, ta cho rằng cô nương Thiên Thiên của ngươi giờ chắc đang ở Hỏa Táng tràng? Cả trăm người chơi Nga Mi cũng đều ở đó? Còn ngươi, cứ bám theo Thiên Thiên làm cây si, sau đó..., tìm cơ hội xử lý Song Anh."
Chân Hán Tử khóc nói: "Thế chẳng phải Thiên Thiên sẽ giết ta à?"
"Ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không hiểu đâu, loại nữ nhân như cô ấy, có thằng ngốc nào chưa từng thấy? Huống chi là một thằng nhãi ranh như ngươi..."
"Ta là đàn ông, ta không phải là thằng nhãi."
“Hừ hừ, loại đàn ông choai choai như ngươi, đối với cô nàng này không có chút lực sát thương. Nam nhân tùy theo tuổi tác có vài loại mị sức hút đối với nữ nhân. Tuổi trẻ khinh cuồng là tình cảm mãnh liệt, thanh niên trầm ổn là vì dịu dàng, trung niên trân quý là vì thương yêu, cao tuổi thanh tỉnh là vì cơ trí. Mà sức hút duy nhất ngươi có là tình cảm mãnh liệt, cái ấy cô ta không thiếu. Bởi vì cô ấy cũng đang trong năm tháng thiêu đốt tuổi xuân, tuy sắp bị đốt hết rồi. Nếu đổi lại là một thiếu phụ, thật ra rất có thể ngươi sẽ thành công.
"Thật hay giả thế? Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Chân Hán Tử nghi ngờ hỏi.
"Đối phó với loại nữ nhân không thiếu thốn gì thì phải dùng mưu kế lạ, phải thể hiện khí chất, phải giữ cá tính, dịu dàng chu đáo cũng không thể thiếu. Ý chí tự lập phải vượt trội."
"Trà lão đại, xin ngài chỉ giáo, ta nên làm thế nào?"
"Ngươi cứ... Ta nghĩ cơ bản đã xong rồi."
Chân Hán Tử lau mồ hôi hỏi: "Như thế cô ấy có trở mặt không?"
"Có, cho nên đến lúc đó ngươi phải..."
Chân Hán Tử sau khi nghe xong cảm thấy rất có đạo lý; nhưng vẫn không thể xua tan nghi ngờ trong lòng, không biết có phải người ta gài bẫy trả thù mình hay không.
Kiếm Cầm ở bên cạnh nói: "Ta thân là nữ nhân nói hai câu, nếu không có bước kế tiếp chắc sẽ trở mặt với ngươi. Nhưng có chiêu kia..., ta cho rằng phần thắng của ngươi vẫn rất lớn. Ngươi phải biết rằng điều kiện của ngươi quả thật ngươi không có lực sát thương với cô ấy, không thử chắc chắn phải chết, thử vẫn có hy vọng."
"Được, ta thử xem."
Chân Hán Tử để Thiên Thiên gọi điện thoại rồi đi làm việc, mà lúc này Pháo Thiên Minh cũng kinh ngạc phát hiện, kế hoạch trước ngực mình đã không thấy đâu nữa. Phát hiện này làm cho y đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đây là trình độ gì. Lúc mình ra khỏi cửa tiệm vẫn còn, chẳng qua chỉ đi trên đường nói vài câu, đồ vật lại có thể biến mất dưới sáu mí mắt. Thật không hổ danh thần thâu.
Song Anh có Chân Hán Tử xử lý, Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm không có việc gì làm. Y trực tiếp trở lại quán rượu Hàng Châu ăn cơm, lý do trở về Hàng Châu ăn cơm rất đơn giản, phù sa không chảy ruộng ngoài.
Lại nói Chân Hán Tử đang ở trong Hỏa Táng tràng nói chuyện phiếm với Thiên Thiên, có thể nhìn ra Thiên Thiên không có hứng thú bàn luận đối với tình hình quốc tế mà Chân Hán Tử nói tới. Mà cô hứng thú với minh tinh Saranghae của Hàn Quốc và Sōdesu của Nhật Bản... thì Chân Hán Tử chưa từng nghe nói tới bất cứ cái tên nào. Vì thế hai người bắt đầu rất lúng túng tìm kiếm chủ đề. Đề tài của Chân Hán Tử là NBA, FIFA, F1..., đề tài của Thiên Thiên là rượu nho nước hoa Pháp, phim truyền hình, hôn lễ xa hoa của minh tinh, trang sức hoàng gia. Hai người đổ mồ hôi gần mười mấy phút, đầu trâu mãi vẫn không khớp với miệng ngựa.
Chân Hán Tử không nhịn được gửi cho Pháo Thiên Minh một tin nhắn: Nữ nhân sao toàn thích mấy thứ vô dụng như đồ trang điểm với kim cương?
Pháo Thiên Minh đang ăn hồi đáp: Nói nhảm, không thì bán những thứ đó cho ai? Nam nhân khó khăn biết bao. Liều mạng làm việc chỉ vì mua những thứ vô dụng này.
Tin nhắn: Trà ca, chúng ta không có đề tài để nói tiếp, không thể nói chuyện nữa, cũng không thể buông lỏng cảnh giác của đệ tử Nga Mi bên cạnh.
Trả lời: Đề tài là phải tìm, ví dụ như vậy... Ngươi có biết chó không?
Trả lời: bb, nhà ta nuôi bốn con chó Ngao Tây Tạng, thường chơi đùa với ta. Nhưng ta không quen với loại chó xù chỉ để ngắm chứ không chơi được.
Hồi: Đều là chó, nhất định có tiếng nói chung. Ngươi tới thử xem, ta không rảnh. Ngươi đối tự đối phó trước đi.
Chân Hán Tử cúp máy cẩn thận hỏi: “Thiên Thiên, cô nuôi chó đực hay chó cái?”
“Chó cái. Sao?”
Chân Hán Tử vui mừng đáp: "Ta cũng nuôi bốn con chó cái đấy."
Năm phút sau...
Chân Hán Tử không tìm được bất cứ câu nào để miêu tả chó cái, thói quen sinh hoạt khác biệt quá lớn. Chó của người ta rảnh rỗi thì chơi đùa, mình thì huấn luyện chó tấn công. Thức ăn cho chó cũng khác, người kia cho ăn đồ trăm đồng một gói, còn mình chỉ cho ăn thịt bò sống. Ngay cả ngủ cũng khác, người kia ôm chó ngủ chung, còn bên mình là người ngủ, chó gác. Đừng nói Chân Hán Tử, mà ngay cả Thiên Thiên cũng càng nói càng khó chịu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑