Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"...mười mấy vạn?" Pháo Thiên Minh phún máu: "Ngươi điên rồi à? Địa chủ kiếm bần nông mượn mười mấy vạn?"
"Mười mấy vạn là nhiều lắm sao?" Chân Hán Tử không hiểu.
"Ngươi có cả ngàn vạn tài sản, mười mấy vạn chỉ là một con số. Nhưng nếu lương tháng của ngươi chỉ hai ngàn, ngươi sẽ biết mười mấy vạn phải không ăn không uống tích cóp mấy năm. Huynh đệ à, việc này ta không giúp được. Nhiều lắm là cho mượn một ngàn, hơn nữa thì không bàn."
"Ta giúp ngươi góp nửa tháng lương, một ngàn mốt." Kiếm Cầm cắn răng nói.
Chân Hán Tử nghi ngờ hỏi: "Khoa trương như vậy sao? Ta nhớ nhân vật chính chơi trò chơi đều nhập sổ theo đơn vị trăm vạn. Ít nhất cũng gom được mười vạn."
"Huynh đệ, đừng tưởng thế giới tốt đẹp như vậy, có trò chơi như vậy ai mà chẳng chơi. Ngươi đừng nói trăm vạn, chỉ cần mười vạn tám vạn ta cũng có thể cân nhắc làm Ngưu Lang một lần. Đám con ông cháu cha các ngươi làm sao biết khổ cực của bá tánh. Đừng nói gì khác, chỉ cần nói ngày Quốc tế Lao động chết tiệt kia, có đứa nào trong số các ngươi không muốn đi chơi? Còn chúng ta vẫn phải đi làm, phục vụ các ngươi, tiền cũng không nhiều hơn bình thường là bao. Bây giờ có hơn hai ngàn đồng, biết đủ đi."
"Xem ra tỷ tỷ của ta thật sự dụng tâm lương khổ. Nhưng hai ngàn có đủ không?"
"Sao lại không đủ? Ngồi tàu hỏa đi, không cần loại có điều hòa. Có bản lĩnh thì leo xe hàng. Nhưng ta khuyên nên ngoan ngoãn ngồi tàu, nếu không chỉ cần gió thổi là đầu óc sẽ hơi ngớ ngẩn. Đến thành phố B rồi thì tìm nhà nghỉ gần đó. Như vậy có thể nói với người ta là vội vàng tắm rửa, không rảnh đi quán trọ sang trọng, giữ chút thể diện. Ăn uống ngoài đường thì chọn mấy món ngon bản địa, vừa rẻ vừa bổ. Gọi ít taxi thôi, cứ nói muốn ngắm cảnh thành phố B nên đi bộ. Như vậy tính ra lúc về ngươi còn dư vài trăm đồng. "
Chân Hán Tử vẻ mặt khâm phục nói: "Trà ca, ngươi đúng là thần nhân."
"Thần cái rắm, không phải vì không có tiền lại sĩ diện hão à, trong lòng đau xót ra sao chỉ mình ta hiểu."
"Trà ca, ngày mai là thứ năm rồi, ta không chơi nữa. Thứ hai gặp lại nhé."
"Được rồi, nhớ kĩ là ngồi tàu hỏa phải mua vé cứng, tự mua ít bánh mì ăn lót dạ, đừng ăn thức ăn trên tàu, còn dở hơn cả trong trường đại học, lại đắt hơn cả McDonald's."
"Hiện giờ người phải chết đều đã chết hết, bản kế hoạch cũng đã bị đánh cắp. Giờ chỉ cần đưa Thế tử Nam Vương vào cung, chờ trận quyết chiến bắt đầu là được rồi."
"Thế tử Nam Vương?"
"Đúng vậy, Thế tử này giống y như Hoàng đế. Phải để hắn thay thế vị trí Hoàng đế trước đã, rồi ngày hôm sau nhường ngôi, trao ngôi vị Hoàng đế cho người có đức, là Diệp Cô Thành."
"Nhưng nếu hắn muốn tự làm Hoàng đế thì sao?"
"Hắn không ngu ngốc đến thế đâu. Muốn làm Hoàng đế thì phải liều mạng cá chết rách lưới. Cả nhà Diệp Cô Thành chỉ có một mình hắn, diệt môn cũng không sao. Thế tử Nam Vương có vài trăm người. Thà làm Thái Thượng Hoàng vui vẻ chơi đùa cả ngàn mỹ nhân, hay là đồng ý tru di cửu tộc? Chỉ cần không đần độn, hắn biết nên chọn sao cho phải."
Quá trình vận chuyển Thế tử có Vương tổng quản làm nội ứng rất đơn giản, trước tiên đeo một cái mặt nạ cho Thế tử ở quán trọ, rồi đưa đến một con phố, sau đó Vương tổng quản dẫn đến nơi an toàn. Ở đây không thể không giới thiệu Vương tổng quản, trước khi Hoàng đế lên ngôi người này vốn là thư đồng bên Đông Cung, có thể nói là người thân cận nhất của Hoàng đế. Cho dù nghĩ thế nào Pháo Thiên Minh cũng không hiểu, sao lão thái giám này lại tham gia làm loạn, còn muốn theo đuổi điều gì?
Sau khi bảy tám phần chuyện kết thúc, thời gian tới trận quyết chiến còn lại sáu ngày. Pháo Thiên Minh cũng biết mình đã vượt qua hai ngày. Vốn Diệp Cô Thành tuyển dụng là tám ngày rồi kết thúc. Trừ phi có người rất được lòng hắn nên mới quyết định được, nếu không chỉ có thể chọn ứng viên tương đối hài lòng. Cho nên lần này là Pháo Thiên Minh chen vào sơ hở. Sáu ngày còn lại làm gì?. Vậy thì tra tấn Diệp Cô Thành, ít ra Diệp Cô Thành cho đó là một loại tra tấn.
Để tranh thủ thời gian giết Hoàng đế, Pháo Thiên Minh tiến hành huấn luyện toàn diện đối với Diệp Cô Thành...
Trong vài ngày qua cũng có không ít chuyện xảy ra, trước tiên là Tây Môn Xuy Tuyết. Vốn việc quấy rối rất có kế hoạch, chẳng hạn như ném pháo nổ vào nhà người ta, đập cửa sổ bằng đá, bỏ thuốc xả vào giếng, viết thư cho Tây Môn Tuyết Phong, nói trong bụng vợ hắn là con của người khác, ký tên là Vô Tình trong Tứ Đại Danh Bổ. Tiểu Nhị thậm chí còn kéo Tiêu Thập Nhất Lang ra, định cưa cẩm vợ Tây Môn. Dĩ nhiên cuối cùng Tiêu Thập Nhất dứt khoát từ chối và giải thích rằng, việc hắn quyến rũ phụ nữ có thai chỉ là vô ý, không có nghĩa là thích làm cha dượng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑