Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dù sao, hai ngày qua Tây Môn Tuyết Phong ăn không ngon, ngủ không yên. Ăn cơm bất cẩn cũng có thể phát hiện ra rắn rết, tắc kè. Hắn thì không sao, ăn luôn là xong, nhưng vợ hắn lại không chịu nổi hành hạ như vậy. Thời gian như thế này chỉ kéo dài được hai ngày, hệ thống bắt đầu gian lận. Tứ đại thống lĩnh đại nội đón Tây Môn và phu nhân của hắn vào cung, khiến tổng chỉ huy quấy rối là Tinh Ảnh thở phào nhẹ nhõm: Hai ngày này thực sự là thử thách lớn cho nhân cách con người.
Còn có các NPC dần dần tụ tập đến xem trận chiến, phần lớn là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng. Trong đó có cả cao thủ chân chính như Mộc đạo nhân, Lão Thật hòa thượng . Đường Môn cũng phái tới cao thủ NPC số một của họ là Đường Thiên Dung, mục đích tới kinh thành tất nhiên là để giết Diệp Cô Thành báo thù.
Bên phía Tinh Ảnh, việc bán dải lụa cũng rất thuận lợi, thậm chí từng có lần mua tới 30 sợi một lúc. Người mua tuy giấu tên tuổi, nhưng ai cũng biết không thể thoát khỏi Huyết Ảnh và Tử Phi Tử. Quả nhiên chỉ qua một ngày, ông lão đã dò la được, Huyết Ảnh cấu kết với Tử Phi Tử thành lập một nhóm tinh nhuệ, mục đích là phá hỏng nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh để trút giận.
Một ngày trước trận quyết chiến, Chân Hán Tử sau hai ngày đi vắng cuối cùng cũng trở lại. Nhưng vẻ mặt của hắn nói cho Pháo Thiên Minh biết, chuyến đi này thật sự không thoải mái.
"Trước giờ ta chưa hề biết thế nào là vỡ mộng. Hóa ra là chuyện như thế này." Chân Hán Tử bỏ qua Kiếm Cầm, kéo Pháo Thiên Minh vào một quán trà bắt đầu oán trách.
"Sao vậy? Khó coi lắm à?"
"Không phải... có lẽ do khác biệt văn hóa khu vực, ta thực sự không quen."
"Chẳng hạn?"
"Nói chẳng hạn, chúng ta đang dạo phố, gặp hai tên côn đồ nói năng bậy bạ. Ở miền nam bên ta, mỹ nữ đương nhiên sẽ nép sau lưng ta, để bọn nam nhi chúng ta ra tay trước. Không ngờ, ta còn chưa kịp làm gì, cô ấy đã lấy giày cao gót đập thẳng vào đầu tên nhóc kia một cái. Còn những cô gái bên ta khi có chút bất hòa, thường im lặng không lên tiếng, dùng cách thức trầm mặc và uyển chuyển để phản đối. Cô ấy trái lại khá tốt, không vui là bỏ đi liền, hoặc trực tiếp làm loạn với ta ngay trên phố. Ngoài ra nói năng quá thẳng thắn, thực sự khó tiếp nhận. Ví dụ như tối hôm đó có kế hoạch gì đó, ngươi cũng biết mà, gặp mặt trên mạng mà không làm chuyện ấy, ai cũng không biết phải làm gì. Nếu đổi thành nữ nhân nơi khác dù không đồng ý cũng sẽ nói năng một cách uyển chuyển, cô rất sẵn lòng nhưng lại nói thẳng một câu: Các ngươi đàn ông ngày nào chẳng muốn làm chuyện đó? Khiến ta chẳng còn chút hứng thú nào."
"Ha ha... đây chỉ là thiểu số thôi. Nhưng đúng là tỷ lệ sẽ cao hơn một chút. Kinh nghiệm cuộc sống khác biệt mà. Ngươi cho một gã cao to ở đông bắc cưới một thiếu nữ Huệ An thử xem... Vấn đề này không bàn nữa, các ngươi cứ thế kết thúc à."
"Không rõ." Chân Hán Tử buồn phiền nói: "Ta cảm thấy ấn tượng của chúng ta với đối phương cũng không tồi, nhưng lúc ở thành phố B ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng, thực sự rất phi thực tế. Khoảng cách xa xôi còn là chuyện nhỏ, chủ yếu là ngoại trừ bàn luận trò chơi, chúng ta không có đề tài nào khác. Về cơ bản thì thế giới của cô ấy chỉ quay quanh hai việc. Ngươi có biết một tuần cô ấy có thể lãng phí bao nhiêu ngày không? Chỉnh tóc đã mất tám giờ đồng hồ, làm đẹp da lại phải mất cả buổi sáng. Bằng hữu của cô ấy, ta chẳng ưa nổi một ai. Ánh mắt họ nhìn ta không giống như nhìn người bình thường mà như đang xem một vật báu, đề tài nói chuyện phần lớn là bàn về thương hiệu mỹ phẩm tốt xấu. Thật ra những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là tính cách trong hiện thực và trong trò chơi của cô ấy quá khác biệt. Ta không thể chấp nhận được."
"Đây là vỡ mộng, trên mạng mọi người chỉ thể hiện mặt tốt của bản thân. Khi ngươi phát hiện cô vẫn còn quá nhiều khuyết điểm, ngươi sẽ cảm thấy bị lừa gạt, mà ở độ tuổi của ngươi vẫn chưa đủ rộng lượng để bao dung tất cả. Ta đã sớm biết lần này ngươi sẽ thảm bại quay về."
"Vậy sao ngươi không ngăn cản ta?"
"Cản cái gì? Người trẻ muốn tự trải nghiệm ngọt bùi cay đắng, như vậy mới gọi là sống. Cho dù là thất bại, nhưng ngươi không cảm nhận được trong ký ức của mình đã có thêm một ánh cầu vồng à? Bây giờ ta đã già, thật ra có rất nhiều trải nghiệm cuộc sống ta muốn thử nhưng không dám thử, đến giờ vẫn hối tiếc. Đương nhiên chúng ta nói không thể phạm tội hay làm tổn thương người khác. Nhưng nói cho cùng, cuộc đời có nuối tiếc mới thêm chân thực."
Chân Hán Tử hứng khởi: "Ngươi kể ta nghe xem ngươi đã từ bỏ những gì."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑