Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hì hì, chính vì bọn họ là trung thần. Cổ nhân nói chính rất hay, vua muốn thần chết, thần có thể không chết không?"
"Đương nhiên là không thể." Hoàng đế trả lời quang minh lẫm liệt rồi lại ăn một kiếm. "Có ý gì?"
Vương tổng quản tiến lại gần vài bước cười khúc khích nói: "Không có ý gì cả, tiểu nhân chỉ lợi dụng thời cơ ngài không có mặt, đưa bốn con dao găm cho bọn họ nói người nhà giàu sang phú quý. Ai ngờ bọn họ không nói hai lời đâm thẳng vào tim! Trung thần ơi là trung thần, chậc chậc!"
"Vì sao bọn họ lại..." Nói đến một nửa, cuối cùng Hoàng đế cũng hiểu ra. Vương tổng quản là hoạn quan thân cận của mình, là tj nổi tiếng nhất triều đại. Hắn đưa đi bốn con dao găm ngự ban, cho dù là trung thần, thậm chí gian thần cũng chỉ có thể đâm vào chính mình.
"Ý tưởng này là cô ấy nghĩ ra." Pháo Thiên Minh thấy Hoàng đế trừng mắt nhìn mình, thuận tiện giải thích chỉ người vào Kiếm Cầm. Cao thủ giao chiến, tối kỵ phân tâm. Chỉ vài câu nói như vậy, tay trái Hoàng đế đã bị Chân Hán Tử chặt đứt ngang cổ tay.
Hoàng đế tranh thủ điểm huyệt cầm máu, giận dữ hỏi: "Khanh dám... tặc nhân, sao phải làm tặc?" Đây là lời thoại càng thêm kích động.
"... Ngươi đừng vu oan giá họa cho ta. Ta đường đường danh môn chính phái. Ta làm như vậy là vì suy nghĩ cho bá tánh thiên hạ."
“Xin chỉ giáo?”
Kiếm Cầm đáp: "Ngươi xem, võ công giỏi như thế, chứng tỏ đã tốn nhiều thời gian luyện tập. Ngươi là Hoàng đế, không thể mù chữ được. Văn võ song toàn, ngươi tự hãy nghĩ xem mình đã bỏ ra bao nhiêu thời gian?"
Kiếm Cầm nói tiếp: "Hơn nữa, mỗi ngày Ngươi phải thỉnh an, trò chuyện với Hoàng thái hậu, du ngoạn cùng các cách cách. Ngươi còn phải xử lý các xung đột cung đình... Ta nói này, ngươi có còn có thời gian xem công văn không? Một Hoàng đế như vậy, tất nhiên phải đổi."
Hoàng đế còn đang nói: "Ta nắm quyền thiên tử..." Pháo Thiên Minh đã nhân cơ hội ném ngay một phi đao, trúng ngay mắt trái Hoàng đế. Trượng thương nhân ba thương tổn, ai cũng thấy Hoàng đế sẽ không thể chống cự thêm bao lâu.
Diệp Cô Thành lạnh lùng hỏi Tây Môn Xuy Tuyết: "Trong lòng ta đã bình tĩnh, còn trong lòng ngươi vẫn còn sóng gió, có muốn chờ thêm chút nữa không?"
Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm: "Chiến đấu là tất yếu, bắt đầu thôi. Kiếm là vũ khí sắc bén nhất thiên hạ, lưỡi kiếm dài ba thước bảy tấc, nặng bảy cân mười ba lượng."
Diệp Cô Thành nói: "Kiếm tốt."
Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Đích thật là kiếm tốt."
Diệp Cô Thành cũng giơ cao thanh kiếm trong tay: "Kiếm này là tinh hoa trong hàn thiết hải ngoại, thổi tóc đứt tóc. Kiếm dài ba thước ba, nặng sáu cân bốn lượng."
Tây Môn Xuy Tuyết khen: "Kiếm tốt."
Diệp Cô Thành nói: "Vốn là kiếm tốt."
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên hỏi: "Lòng ngươi tĩnh lặng, phải chăng đã đắc thủ?"
"Lòng ta an là bởi ta tin tưởng hắn."
"Tiểu tử kia rất hư hỏng."
"Đó là vì ngươi không phải bằng hữu của hắn." Diệp Cô Thành trong lòng rơi lệ, là bằng hữu y cũng đẩy vào chỗ chết. Mình phải học mấy câu cửa miệng của hắn, cũng là chuyện rất không đơn giản. Cho đến nay, ghi chép vẫn còn trong túi: mẹ kiếp, mẹ nó..., không hoàn toàn là mắng nhiếc người khác, đôi khi bày tỏ tâm trạng. Vậy nên nhìn không vừa mắt nhất định phải phát tiếng hai chữ ấy trước tiên. Chữ cái lông càng nhấn mạnh, rất dễ khiến người rung động, chẳng hạn như ‘ngươi hô hào cái gì’ sẽ không có khí thế như ‘ngươi gào cái lông gì’. Bảo người khác đừng can thiệp chuyện của người ta, tốt nhất là trực tiếp cho kẻ ấy chết đi. Điều này hàm chứa đe dọa, khẳng định rằng ngươi cũng không cần kẻ khác nhúng tay vào việc của mình...
"Mời!"
"Mời!"
Hai thanh kiếm đã đâm ra, kiếm của hai người hợp nhất với chủ nhân, đây đã là cảnh giới tâm kiếm tối thượng trong võ học. Kiếm của Diệp Cô Thành như bên trong mây trắng bên ngoài gió lộng. Trên thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, lại như buộc một sợi dây vô hình. Vợ con của hắn, gia đình của hắn, tình cảm của hắn chính là sợi dây vô hình ấy.
Lục Tiểu Phụng cũng đã nhìn ra, trong hai mươi biến hóa sắp tới, kiếm của Diệp Cô Thành chắc chắn sẽ đâm thủng cổ họng của Tây Môn Xuy Tuyết. Trận tỷ thí này vốn là bi kịch. Từ đầu đã định sẵn sẽ là bi kịch. Hai người có thể trở thành bằng hữu tốt nhất mà lại quyết đấu sinh tử. Muốn hỏi Diệp Cô Thành tin tưởng ai nhất trên đời này. Không phải Lục Tiểu Phụng, cũng không phải Pháo Thiên Minh mà là Tây Môn Xuy Tuyết. Tuy vậy, hắn không thể ngừng tay, hắn nhất định phải tôn trọng đối phương, phải tôn trọng luật lệ của giang hồ, phải có người nằm xuống. Tây Môn Xuy Tuyết cũng thế, hắn biết sinh mệnh của mình sắp cạn. Nghĩ đến vợ con nhưng không hối hận. Có lẽ đây cũng là số mệnh tốt đẹp nhất của một kiếm khách.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑