Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người không muốn hai người được như ý muốn. Người ấy không phải Lục Tiểu Phụng, bởi vì hắn cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ. Cũng không phải Pháo Thiên Minh, y đang bận trêu chọc Hoàng đế giãy chết. Người ấy là... Tỉnh Ảnh.
Hai thanh kiếm bất hủ đồng thời chậm lại, sau đó dừng hẳn, Diệp Cô Thành và Tây Môn Tuy Tuyết nhìn xuống cung điện với vẻ rất tức giận, ừm... là cùng một lúc tức giận. Và vị trí hai người nhìn chính xác chỉ có họ mới có thể thấy, người chơi và NPC không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hai cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm chính là Tinh Ảnh. Chỉ thấy Tinh Ảnh vừa nhìn họ, vừa cười với Tây Môn phu nhân Tôn Tú Thanh - rồi đấm một quyền vào bụng dưới. Võ công của Tinh Ảnh vốn không tồi, quyền này đấm xuống khiến Tây Môn phu nhân phun cả mật gan ra. Không phải Tinh Ảnh không biết đây là tìm đường chết, nhưng thứ nhất, hắn thực sự rất thích Tây Môn Tuy Tuyết, thứ hai là hắn cảm thấy vô cùng hối hận đối với hành động hai ngày nay. Hắn nghĩ hết mọi cách cũng chỉ có phương án này có thể khiến hai người dừng tay.
Hai mươi trượng đối với người chơi, thậm chí là đối với Pháo Thiên Minh cũng xem như không phải khoảng cách nhỏ, nhưng Diệp Cô Thành và Tây Môn Tuy Tuyết nhảy lên, hai thanh kiếm đồng thời đâm vào ngực Tinh Ảnh.
"Cô ta không phải phu nhân của ngươi." Diệp Cô Thành chỉ cần liếc nhìn một cái là biết người bị Tinh Ảnh đánh chỉ là một cung nữ NPC bình thường, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ mà thôi.
"Phải, ta đã giết nhầm người."
"Ai hi vọng chúng ta quyết đấu?" Diệp Cô Thành đột nhiên hỏi.
"Sòng bạc, còn có kẻ thù của chúng ta."
"Ai không hi vọng trận quyết đấu của chúng ta?"
"Bằng hữu của chúng ta, người thân của chúng ta." Gió mát cuốn lấy vạt áo của hai người, dưới ánh trăng chiếu rọi, khí thế sát phạt trong thiên địa được quét sạch. Hai người cúi đầu nhìn thanh kiếm của mình, im lặng rất lâu, Tây Môn Tuy Tuyết đột nhiên nói: "Cáo từ!"
"Mời!"
"Mời!"
Thấy Tây Môn Xuy Tuyết đi khỏi, tất cả người hầu đều vỗ tay hoan hô. Vừa được xem kiếm pháp tuyệt thế mà không xảy ra bi kịch gì, đương nhiên là chuyện hoàn hảo rồi. Dẫu không ai ngã xuống, song người sáng suốt cũng biết ai thắng ai thua. Người duy nhất thất vọng là Đường Thiên Dung đang ẩn núp bên cạnh...
"Cuối cùng cũng chém chết rồi, mẹ nó! Đây là Hoàng đế hay con gián?" Chân Hán Tử thở phào nhẹ nhõm.
"Chém chết?" Pháo Thiên Minh thu bài lại nói: "Ta đã phải làm hai lượt mới giết chết được. Thế tử chú ý đóng vai đi." Vừa nói đến đây, Pháo Thiên Minh đã nghe thấy tiếng Diệp Cô Thành từ phía xa vọng lại: "Lục Tiểu Phụng, ngươi đa nghi cũng thật nặng đấy."
"Chuyện liên quan đến an nguy của Hoàng thượng, Lục đại hiệp cẩn thận là phải. Ta cũng sớm nghi rằng Thanh Mai Chử Trà kia không đáng tin. Lần này thậm chí còn không tới quan chiến. Ta cũng thấy có điều kỳ lạ." Đây là tiếng của Ngụy Tử Vân.
"Hỏng bét! Không kịp xử lý thi thể." Pháo Thiên Minh vội vàng cởi bỏ long bào, rồi rút cả thương lẫn kiếm ra. Chém nát thi thể Hoàng đế. Khi y vừa xong việc, cửa lớn đã bị đẩy ra, một đám người ùa vào. Pháo Thiên Minh vốn tính Tây Môn Xuy Tuyết chắc chắn phải chết, rồi Diệp Cô Thành sẽ rơi lệ vẩy ngói lưu ly, ca ngợi hay thương tiếc khoảng mười phút, thời gian hãy còn dư dả. Ai ngờ Trình Giảo Kim Tinh Ảnh này đã trực tiếp cắt đứt quãng thời gian sau.
Pháo Thiên Minh cười khổ gật đầu với Diệp Cô Thành, Chân Hán Tử và Kiếm Cầm bên cạnh cũng thở dài, thiên ngoại vô điểu rồi.
"Bị ngươi nói trúng, quả thật có kẻ hành thích." Diệp Cô Thành tuốt kiếm chĩa thẳng cổ Pháo Thiên Minh... Bọn Pháo Thiên Minh không thể không chết. Dấu vết xung quanh, đặc biệt là chiếc long sàng bị phá hủy khiến y không thể biện minh. Hơn nữa, bọn họ mà chết, mọi chuyện đều do Thế tử đã sắp đặt, cũng chính là lời của Hoàng đế. Cho dù có ai nghi ngờ, cũng không dám hỏi han.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngày mười sáu tháng chín là một ngày nhàm chán, Pháo Thiên Minh đang ở trong một phòng riêng tại quán trà kinh thành, một mình thưởng trà. Nói thưởng trà là quá để mắt tới y, trà năm mươi bạc một cân hay trà năm bạc một cân y cũng không phân biệt được. Y vẫn tưởng cách pha trà là ném vài lá vào thùng lớn, đổ nước vào rồi để thêm một tiếng đồng hồ, đá bóng xong có thể uống một hơi cạn sạch. Còn uống Coca thì không được, sẽ bị nghẹn chết.
Nhưng y không hề nhàm chán, lý do ngồi trong quán trà là vì hôm qua, lúc Diệp Cô Thành giết y, đã bảo y đến đây chờ tới giờ Ngọ hôm nay. Kiếm khách thường là người chữ tín và giữ lời hẹn, Diệp Cô Thành cũng không ngoại lệ, gần đến giờ Ngọ, Diệp Cô Thành đẩy cửa bước vào.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑