Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310 - Nam Nhi Phải Tự Cường 49

Chương 310 - Nam nhi phải tự cường 49
Chương 310 - Nam nhi phải tự cường 49

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đã tới rồi. Ngồi đi! Uống trà gì?" Pháo Thiên Minh vừa hỏi vừa chỉ vào trà Thiết Quan Âm, Long Tỉnh, Khổ Ngài, Mao Phong và Bích Loa Xuân trước mặt mình.

"Trà... ta tùy ý." Diệp Cô Thành cũng ngồi xuống.

"Được rồi, vậy cứ uống giống ta." Pháo Thiên Minh đổ bỏ cặn trà. Cầm từng loại lá trà ném vào cái bình lớn bên cạnh, rồi đổ đầy nước, lắc nhẹ bình nước rồi hỏi: "Có Huyền Băng chưởng gì đó không, làm ít băng đi?"

"... Không biết... a" Diệp Cô Thành thấy mình đang nói chuyện cà lăm bèn vội cắt ngang đề tài: "Ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

"Chuyện nhỏ thôi! Bao giờ sẽ lên ngôi Hoàng đế?"

"Ngày mai đi! Dù sao cũng chỉ ngồi được nửa năm."

"Ý ngươi là gì?"

"Chẳng lẽ ngươi tưởng trò chơi này chỉ có mình ngươi chơi! Nửa năm nữa lại phải quyết chiến. Hay là ngươi không biết NPC chết đi sẽ được làm mới sau nửa năm?"

"...Không biết." Pháo Thiên Minh thực sự không biết. Có lẽ cũng không mấy ai biết, trò chơi mới chỉ hoạt động được bốn tháng. "Võ công của ngươi mất rồi à?"

"Ừ, đã mất. Quen rồi, gần đây thường bị mất võ công. Một ngày không mất, trong lòng còn bất an."

"Ha ha... thực sự không thể dạy ngươi Thiên Ngoại Phi Tiên được nữa. Nhưng mà..." Diệp Cô Thành khiến Pháo Thiên Minh tò mò.

"Nhưng mà cái gì?” Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh đã bị khơi gợi trí tò mò.

"Nhưng mà trong lúc vô tình ta tìm được một bộ tuyệt học nội công trong hoàng cung." Diệp Cô Thành lấy ra một quyển sách lắc lư nói: "Ta có thể đảm bảo là không ai có thể phế bỏ võ công của ngươi được. Bởi vì người có thể làm điều đó đã chết cách đây ba trăm năm rồi. Có điều, trước hết ta xin nói rõ, bộ sách này chỉ có ngươi mới có thể sử dụng."

Pháo Thiên Minh không hề phấn khích chút nào, mặt mày ủ rũ nói: "Nội công? Hơn nữa chỉ có thể tự mình sử dụng thôi sao?" Pháo Thiên Minh giơ lên bàn tay lửa nói: "Đưa đây ta đốt đi, còn có thể phá hủy một chút tầng ô-zôn, góp phần hủy diệt loài người."

"Vậy ra ngươi không thích, thật đáng tiếc... À không, quyển sách này không tầm thường đâu, chỉ cần nội công của ngươi đạt đến cấp 10, ngươi sẽ tự động lĩnh ngộ một bộ võ công tuyệt học mà ngươi sở trường nhất. Chẳng hạn như nếu ngươi dùng kiếm, ngươi sẽ có thể lĩnh ngộ..."

"Cho ta cho ta... Ta muốn xem ai còn dám nói nhân phẩm của ta kém cỏi? Đây hoàn toàn là bộ tuyệt học được đo ni đóng giày cho riêng ta. Thành ca, thôi khỏi nói nữa, lần sau cho dù không thể tham gia nhiệm vụ của ngươi nữa, ta cũng sẽ xông thẳng vào hoàng cung nâng cao thanh thế cho ngươi."

Diệp Cô Thành gật đầu cười híp mắt rồi đưa quyển sách tới. Nụ cười này khiến Pháo Thiên Minh rùng mình, sao lại giống Lục Tiểu Phụng đến thế?

Nhận lấy quyển sách rồi nhìn vào, Pháo Thiên Minh phun ra một ngụm máu tươi. Trên sách viết bốn chữ lớn "Quỳ Hoa Bảo Điển”. Bên cạnh có chú thích nhỏ: Muốn luyện thần công, trước phải tự cung.

Quyển sách này, y quá quen thuộc...

Hàng Châu, Không Có quán rượu, một bàn bốn người bình thường đang ngồi, trông có vẻ hoang mang vô cùng, miệng liên tục lẩm bẩm: "Cắt đi, dù sao cũng chẳng đau. Không cắt, quyết không cắt."

"Cắt cái gì vậy ông chủ?” Ngay lúc Pháo Thiên Minh lặp lại lần thứ năm trăm bảy mươi hai, cuối cùng Tiểu Hắc không nhịn được mở miệng hỏi.

Pháo Thiên Minh vừa quay đầu, liếc mắt đánh giá Tiểu Hắc rồi hỏi tiếp: "Tiểu Hắc, ngươi cho rằng nếu chiêm của ngươi đột nhiên mất đi, sẽ có cảm giác thế nào?"

Sau khi nghe lời này, khuôn mặt Tiểu Hắc lập tức tối sầm, tiện tay cầm lấy một cái muôi sứ vẽ một nét, hai hàng lông mi của Pháo Thiên Minh rơi chỉnh tề trên mặt bàn. "Không nói thì thôi! Có gì mà ghê gớm."

"Hừ!" Tiểu Hắc lẩm bẩm một tiếng rồi bỏ đi.

Tiểu Ngư Nhi thì y không dám hỏi, tên ấy luôn cầm dao phay trong tay. Diệp Khai thuộc loại tiểu hồ ly, cho dù hỏi cũng không thể có được đáp án chính xác. Đối với chuyện này y lại không dám hỏi bằng hữu người chơi, chuyện này chỉ khiến bọn họ vui vẻ và chế nhạo. Chân Hán Tử người ta là trẻ con, không hiểu chuyện. Mọi người đều khá khoan dung, chưa bao giờ vén màn che vết thương của người ta. Còn bản thân mình thuộc loại biết rõ có hổ mà vẫn đi vào hang hổ, thường ngày trong số bằng hữu dù tuy vẫn đặt thuần khiết, chính trực, thiện lượng lên trên hết... Chính vì thế, bằng hữu tuyệt đối không nói chuyện vô ích. Ai bảo tính khí ta tốt, không giống Chân Hán Tử, nói là trở mặt là trở mặt.

Pháo Thiên Minh chợt nảy ra ý tưởng, lấy Quỳ Hoa Bảo Điển ra ngắm nghía một chút, cầm lại bút lông trên quầy, ngay dưới câu "Muốn luyện thần công, trước phải tự cung", lại thêm một câu "Nếu không tự cung, cũng vẫn thành công", rồi cười ngây ngô một chút, cẩn thận chọn Quỳ Hoa... Rõ ràng, mẹo vặt này của Pháo Thiên Minh không qua mắt được hệ thống đại thần, người ta vẫn hiện ra cảnh báo hậu quả.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment