Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tại sao có thể mang tới 198 thanh? Bởi vì tất cả những thanh kiếm mỏng được sản xuất tại tiệm rèn đều là hàng kém chất lượng loại thấp, thuộc loại đồ chơi có thể vứt bỏ, trong tân thủ thôn chưa chắc đã có ai muốn. Sau khi Pháo Thiên Minh hiểu rõ tình huống đã kêu thảm một tiếng: Chân Võ Thất Tiệt kiếm của ta, làm sao ngươi có thể chết sớm như vậy được? Bỏ lại ta và Vô Danh Kiếm pháp, ta biết sống làm sao đây.
Đời người vốn không hoàn mỹ, trời cao cũng vẫn công bằng. Muốn có được một thứ gì đó, nhất định phải hy sinh một thứ gì đó. Có lẽ nhiều người không để ý đến việc mất mát, có lẽ cũng chẳng quan tâm đến thứ gì bị mất, hoặc đã không còn gì để mất nữa, ai mà biết được.
Ngày 21 tháng 9, ngày tử chiến với kẻ thù truyền kiếp Âu Dương Phong cuối cùng cũng đến. Hôm nay bên ngoài thái dương chiếu rọi chan hòa, Pháo Thiên Minh ngồi ngay thẳng trong quán rượu của mình, đôi mắt bình tĩnh không sóng gió. Chỉ có bàn tay đang ăn đùi gà hơi run rẩy một chút.
Hoàng Dược Sư là người thế nào? Rất nhiều người không thể nói rõ ràng, có kẻ nói hắn không tôn trọng lễ pháp, lại có kẻ nói hắn lòng có đại nghĩa. Nhưng ít ra Pháo Thiên Minh biết một điều, Hoàng Dược Sư là người giữ lời và trí nhớ rất tốt.
"Ngươi đến rồi ư?" Pháo Thiên Minh thả cái chân gà xuống, uống một ngụm Coca cola, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà đã biết Hoàng Dược Sư tới, bởi vì trong giang hồ này ngoài Hoàng Dược Sư ra thì sẽ không ai tốn mười giây chú ý đến y.
"Đến lúc lên đường rồi."
"Đi đâu?"
"Đỉnh Hoa Sơn."
"Dẫn đường đi."
"Ngươi tự leo núi đi, ta thuê xe ngựa đi thẳng lên, mau lên một chút, ta đang chờ ngươi đấy."
Pháo Thiên Minh kiểm tra cẩn thận những thứ lặt vặt trên người một lần nữa, rồi bước nhanh vào trong ánh mặt trời. Từ khi bước chân vào trò chơi này, y đã coi thường sinh tử. Sinh mệnh với y bây giờ không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất với y bây giờ là lấp đầy những cái hố mà hắn đã đào trước đây. Vì thế, y vác theo 198 thanh kiếm mỏng, bước về phía thế giới chưa biết kia...
Hoa Sơn là ngọn núi khiến Pháo Thiên Minh có nhiều kỷ niệm nhất, không chỉ vì núi quá dốc, mỗi lần leo lên là đi nửa cái mạng; mà còn vì núi này cao, rất cao. Độ cao so với mặt biển là hơn hai ngàn mét. Ngay cả cao thủ khinh công như y cũng khó tránh choáng váng.
"Mẹ nó, Kiếm Cầm, đỉnh cao nhất của Hoa Sơn các ngươi ở đâu?" Pháo Thiên Minh đi quanh hai ngọn núi mà không thấy bóng dáng ai, cuối cùng cũng phải lên tiếng cầu cứu.
"Cao nhất à? Chắc chắn là Nam Phong rồi, làm gì cơ?"
"Khỉ thật! Ta đi gặp Âu Dương Phong để trao đổi tình cảm, nhưng không thấy ai cả."
"Vậy ngươi đi Đông Phong xem sao?"
"Lại khỉ thật!"
"... Dù sao ở Trung Phong cũng không có ai, hai nơi kia tự ngươi đi tìm đi." Rõ ràng Kiếm Cầm cảm thấy xấu hổ khi không trả lời được câu hỏi của Pháo Thiên Minh, nói xong câu đó là lập tức tắt máy.
"Ơ! Ơ! Con mẹ nó! Đi chịu chết mà cũng khó khăn thế này!" Pháo Thiên Minh lẩm bẩm đồng thời chạy về hướng Tây Phong. Còn về Bắc Phong, những người tinh mắt thì chỉ cần liếc qua là biết nó thấp nhất.
Cuối cùng, Pháo Thiên Minh cũng kiệt sức, nhìn thấy vài NPC đang rất bực bội ở Bắc Phong . Có Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công.
"Ngươi làm cái gì thế? Leo một ngọn núi mà cũng chậm chạp thế à?" Hoàng Dược Sư oán trách trước tiên.
"Các ngươi... không phải nói đỉnh Hoa Sơn à?" Pháo Thiên Minh ngồi thở hổn hển dưới đất tiếp tục: "Sao lại chọn cái chỗ thấp nhất."
"Ý tứ của đỉnh không phải cao nhất, đôi khi nó còn mang nghĩa nguy hiểm nhất. Hoa Sơn từ xưa đến nay chỉ có một con đường, chính là Bắc Phong. Ngươi nhìn xung quanh đây, bốn bề hiểm trở, há chẳng thể dùng chữ đỉnh để miêu tả được ư?" Hoàng Dược Sư lý giải đầy đủ ý nghĩa, ông ta không giống hai người bên cạnh mà thuộc về loại BOSS có học thức và tu dưỡng.
"Vậy sao ngươi không nói rõ?"
“Là ngươi chưa hỏi rõ ràng."
"Ta... để ta dùng chút thức ăn trước đã, sắp chết đói rồi. Ngọn núi chết tiệt này..."
"Thù oán giữa người giang hồ tất nhiên phải dùng phương thức giang hồ để giải quyết. Hai vị hôm nay là quyết đấu sinh tử, không cần lưu tình. Chuẩn bị... bắt đầu!"
Theo một tiếng hiệu lệnh từ Hồng trọng tài, hai con sói dữ lao vào nhau.
Hoàng Dược Sư đang cá cược với Hồng Thất Công xem Pháo Thiên Minh sẽ thua ở chiêu thứ mấy. Nhưng họ không ngờ rằng ngay chiêu đầu tiên đã khiến bọn họ kinh ngạc... Đương nhiên cũng chỉ có một chiêu mà thôi. Pháo Thiên Minh lập tức xuất chiêu bằng tám phần mười nội lực, vung kiếm lên như một tia chớp. Pháo Thiên Minh hiểu rõ võ công vô danh này theo đuổi tốc độ. Khi nội lực tăng lên sáu phần mười, có thể ra chiêu hai kiếm cùng lúc, còn tám phần mười thì chỉ một kiếm. Một kiếm bình thường, không có hoa lá cành cũng không có hậu chiêu, hoặc là đối thủ chết trước, hoặc cùng chết. Còn chín phần mười thì không thể, vì kiếm sẽ gãy...
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑