Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315 - Nam Nhi Phải Tự Cường 54

Chương 315 - Nam nhi phải tự cường 54
Chương 315 - Nam nhi phải tự cường 54

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngay cả cao thủ như Âu Dương Phong cũng chịu thiệt nặng nề, may mắn tránh được tim, nhưng bị một thanh kiếm mỏng đâm thẳng qua lồng ngực. Chỉ một chiêu đã khiến một trong Ngũ Tuyệt Tây Độc là Âu Dương Phong bị thương nặng. Dĩ nhiên cũng chỉ một chiêu.

Ngay khi kiếm của Pháo Thiên Minh vừa đâm vào thịt, tay trái đã đổi ngay sang kiếm khác. Nhanh chóng đưa kiếm đã chuẩn bị sẵn trong tay trái sang tay phải, rồi tiếp tục một kiếm nữa. Âu Dương Phong xứng danh cao thủ từng đánh cả trăm trận, lập tức điều chỉnh tinh thần, chuyển từ công sang thủ. Chỉ thấy tay trái hắn che ngực, tay phải chặn kiếm phía trước. Một tiếng kim loại vang lên. Không có gì bất ngờ, thanh kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh bị Âu Dương Phong dùng tay không chém thành sáu đoạn.

Pháo Thiên Minh im lặng, đặc điểm lớn nhất của kiếm mỏng này không phải là mỏng, mà là chất lượng cực kỳ kém cỏi. Độ sắc bén của nó thật hiếm thấy, là cấp thấp. Y nào biết rằng cao thủ sử dụng loại kiếm pháp này chỉ dùng mảnh sắt và kiếm tre. Sau khi hai người đấu thử vài chiêu, Âu Dương Phong đã hiểu ra chiêu bài, với tốc độ của kiếm mỏng chắc chắn là bộ pháp của hắn không thể tránh khỏi. Có điều, chỉ cần dùng hai thành nội lực đẩy lùi, cơ bản kiếm đó sẽ thua.

Vì vậy, tiếng thép va chạm vang lên không dứt trên đỉnh Hoa Sơn. Tay trái của Pháo Thiên Minh rút kiếm, đưa cho tay phải. Kiếm trong tay phải, mỗi cái chỉ kéo dài được 1,5 giây. Âu Dương Phong muốn tấn công cũng không thể, vì kiếm kia thật sự quá nhanh, cái này là nhờ Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng tăng thêm 20% tốc độ. Chưa kể Âu Dương Phong càng nhìn càng ghét cách dùng kiếm này, càng thêm chán ghét Cổ hệ hơn nữa. Thậm chí Pháo Thiên Minh dùng kiếm pháp này nhiều quá cũng cảm thấy buồn nôn, có dấu hiệu mang thai.

Hai người rất máy móc lặp đi lặp lại, Pháo Thiên Minh rút kiếm, trao kiếm, đâm kiếm liên tục. Âu Dương Phong chặn kiếm, đẩy kiếm cũng thuần thục như nước chảy mây trôi. Cuối cùng, không lâu sau, Pháo Thiên Minh đưa tay trái rút kiếm la hét trong lòng: Hỏng bét ! Hết kiếm rồi.

Bên này đang sững sờ, Âu Dương Phong vẫn không phản ứng kịp, vẫn giữ nguyên tư thế phối hợp động tác, nhìn bộ dáng có vẻ đã nghiện rồi; hoàn toàn không nghĩ rằng kiếm cũng có lúc hết.

Hoàng Dược Sư ho khan một tiếng, Âu Dương Phong như tỉnh cơn mê, nhìn thấy Pháo Thiên Minh đã ở cách đó mười trượng, lập tức mặt đỏ hỏi: "Sao lại chạy?"

Hoàng Dược Sư cũng chỉ trích: “Chúng ta đã nói trước là ngươi không được phép lảng tránh, hắn không được dùng độc. Ngươi làm vậy là sao?”

“Ta cũng không còn cách nào khác, hết kiếm rồi. Giết một người tay không tấc sắt chẳng phải là bôi nhọ danh hiệu Ngũ Tuyệt à? Các ngươi đợi đã, ăn ít đồ uống chút nước đi. Ta đã gọi người đi mua kiếm." Pháo Thiên Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Phích Lịch: “Bảo muội muội của ngươi chuyển mấy ngàn thanh kiếm mỏng tới Bắc Phong Hoa Sơn."

"Mấy ngàn thánh? Ngươi tính làm gì đấy?"

"Có gì đâu, chẳng phải chuyện của ta và Âu Dương Phong đến ngày đến tháng rồi à? Không đến sáu phút mà đã chặt đứt hết kiếm của ta rồi."

"Ngươi dắt theo mấy thanh?"

"Có hai đống!"

"... Hai đống chính là một 198 thanh, chỉ chơi sáu phút... Mấy ngàn thanh đoán chừng cũng không đứng được bao lâu. Như vậy đi, để ta bảo muội muội của ta gọi thêm người, trước tiên cứ chuyện mười mấy vạn thanh để đối phó. Ta quay về dặn Cái Bang vận động mấy vạn người mỗi người ba mươi đống."

"... Phích Lịch ca, đây là ta đang luận võ, còn chưa có ý định mở tiệm rèn." Phích Lịch này thật chân thành, trong số bằng hữu của mình có thể có người như vậy, không biết là một loại vận may hay là một loại bất hạnh.

"Vậy ngươi cho ta số lượng, để ta gọi người."

"Ta tính toán... Sáu phút hai trăm... Một ngàn nửa giờ, mười vạn thanh là mười cái nửa giờ. Mua trước năm ngàn thanh đi!"

“Năm ngàn thôi à? Ta tính toán, ba mươi sáu ô vuông, mỗi ô 99 đi... Ta gọi muội muội một tiếng là đủ rồi!”

“Hình như thế...”

Pháo Thiên Minh thở dài cảm thán mình đúng là không hợp trao đổi với bằng hữu chân thành như vậy. Nói vòng vo một hồi rồi lại về điểm xuất phát. Cho Pháo Thiên Minh ba mươi đống kiếm. Âu Dương Phong chỉ có thể nhìn, người ta là vô lại. Không đưa binh khí không đánh nhau, cậy vào khinh công lượn khắp sàn đấu.

Một ngày sau đó...

Kiếm Cầm giao dịch ba mươi đống kiếm cho Pháo Thiên Minh rồi nói: "Cho ta chút bạc, ta dùng hết tiền rồi."

"Cần bao nhiêu?"

"Một thanh một lượng. Một đống 99 lượng, mười đống 10 vàng, ba mươi đống 30 vàng. Ngươi đưa trước cho ta 500 vàng. Ta ước tính ngươi còn phải ở trên đó hai ngày."

"Vất vả cho ngươi rồi."

"Không có gì, ta đi mua trước đây. Ngươi dùng tiết kiệm chút đi. Ta đã mua hết kiếm mỏng của hai thành thị rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment