Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Thật ra cô bị lời đồn lừa gạt rồi. Trong số bằng hữu ta nổi tiếng nhân hậu và chính trực. Ngày nào cũng bận bịu hành hiệp trượng nghĩa... Cô chớ có biểu lộ thái độ đó, có thể hỏi Kiếm Cầm, cô ấy biết ta."
Có thể thấy Khoai Lang là thiếu nữ rất ưa cười, lời nói lại hết sức khéo léo. "Chính cô ấy thuật lại sự tích anh hùng của ngươi cho ta biết đấy. Cô nói: Ngươi rất có bản lĩnh, có thể biến nhiệm vụ nhỏ bé vô cùng nhàm chán thành đại sự kinh thiên động địa."
“Có thật không?
"Thật chứ!" Kiếm Cầm nối lời: "Ngươi đã giúp Vô Song Ngư thoát khỏi nhiệm vụ Thái Huyền Kinh, bởi vì nhìn trộm nam nữ hoan ái, không phải cuối cùng chọc giận Tứ Đại Danh Bổ truy sát à?"
"... Khi đó ta còn trẻ, chưa hiểu sự đời." Việc này khó có thể giải thích, lẽ nào phải nói với thiếu nữ này và Kiếm Cầm rằng chúng ta đã giúp kẻ khác hãm hiếp à?
"Thật ra ta cảm thấy tính tình của ngươi rất thật thà." Khoai Lang nghiêm nghị nói.
"... Này, chúng ta mới quen, cô cũng đừng mỉa mai ta như vậy." Tính tình thật thà, ý là nói bản thân ngoài đời thường cũng cái đức hạnh này ư? Bảo ta giả dối, như thế càng không thể chấp nhận, chơi trò chơi còn giả dối như vậy.
Khoai Lang lại kinh ngạc nói: "Ngươi nghe hiểu à! Rất nhiều người không hiểu cơ!"
“...” Pháo Thiên Minh mặt không biểu tình.
Vì thế ba người cứ như vậy tán gẫu câu được câu không, Pháo Thiên Minh vẫn tương đối có cảm tình với Khoai Lang, cô gái rạng rỡ này đối xử với mọi người khá tốt.
Pháo Thiên Minh là người khá bảo thủ, đối với loại nữ nhân không có cá tính mà vẫn cố tô điểm và tạo dáng, y có phần phản cảm. Nhưng muốn thân mật, hay kéo vào vòng bằng hữu thì e hơi khó, bởi vì người ta có bạn trai,hơn nữa bạn trai của cô ở ngay bên cạnh, đang tức giận nhìn chòng chọc.
Bạn trai của Khoai Lang tên là Cà Chua, theo cô nói thì hắn ta tốt mọi thứ, chỉ hơi hẹp hòi một chút. Chính vì hiểu rõ điểm này, Pháo Thiên Minh lại rời xa đại đội hai mươi thước.
Đi suốt một ngày, tới khi mọi người có phần mệt mỏi, cuối cùng tới ốc đảo đầu tiên, cũng là ốc đảo duy nhất trong chuyến đi này. Đối với người trong sa mạc, ốc đảo là những vùng đất màu mỡ giữa biển cát bao la, giống như ngọc trai lung linh giữa sa mạc mênh mông, lấp lánh sắc thái kỳ ảo. Ốc đảo này rộng chừng ba cây số vuông, trung tâm là một hồ nước nhỏ trăm mét vuông.
"Mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ đi." Sau khi Bành Nhất Hổ dứt lời, Pháo Thiên Minh quan sát một hồi thực sự tự ti, bản thân quá thiếu kinh nghiệm đi dã ngoại. Chỉ thấy đệ tử Hoa Sơn rất thành thạo tụ tập thành nhóm nhỏ, kẻ cầm nồi người cầm bát đi lấy mì sợi nấu nướng bên hồ. Trò chơi này thật hấp dẫn, Pháo Thiên Minh lấy được một đùi dê cắn một miếng rồi cảm thán, mặc dù đám thiết kế trò chơi không phải con người, nhưng ít ra trí óc cũng tương đối giống người. Thân là đệ tử Hoa Sơn, có thể tham gia nhiệm vụ như thế này, cho dù thất bại cũng là trải nghiệm tốt đẹp.
"Chử Trà, qua đây!" Kiếm Cầm gọi một tiếng, Pháo Thiên Minh qua xem, họ nấu... bánh sủi cảo, bề mặt còn lơ lửng hành hoa, bên cạnh sắp xếp ngay ngắn ba bộ bát đũa đã pha sốt tương ớt.
Không thấy phần của mình, Pháo Thiên Minh rơi lệ, gọi mình sang làm gì?
"Ngươi ăn đi!" Kiếm Cầm đẩy bát qua nói: "Ta chưa đói."
"Ta cũng không đói, Kiếm Cầm ngươi ăn phần của ta đi." Cà Chua đẩy bát đũa sang bên cạnh.
"Thôi! Ta có đồ ăn rồi." Pháo Thiên Minh lại lấy một cái đùi dê ra gặm. Kiếm Cầm cười khẽ không nói gì nữa.
Lên đường, Pháo Thiên Minh vẫn đi sau đại đội. Đi được nửa giờ, đại đội đột nhiên dừng lại rối loạn. Pháo Thiên Minh lười để ý, chuyện nội bộ Hoa Sơn, mình là đệ tử Võ Đang can thiệp vào làm gì? Nhưng y không đoái hoài, người ta lại tìm đến cửa.
Chỉ thấy mấy người Nhất Kiếm Đoạt Tâm tung người vài bước đáp xuống bên cạnh Pháo Thiên Minh, vội vàng hỏi: "Chử Trà, ngươi không sao chứ?"
Pháo Thiên Minh đánh giá bản thân hai lượt rồi nói: "Có lẽ không có chuyện gì."
"Tất cả chúng ta đều trúng độc rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm hạ giọng nói: "Nội lực mỗi mười phút thì giảm một thành, tệ nhất là mấy người NPC có dấu hiệu phát điên."
"Nghĩa là sao?"
"Hồ nước ở ốc đảo đã bị người khác hạ độc."
"Ồ." Pháo Thiên Minh hoàn toàn không quan tâm, trúng độc thì trúng độc. Y tung người một cái là xuất hiện bên cạnh Kiếm Cầm, hỏi: "Có chết không?"
"Chết thì chắc không, nhưng bây giờ ta chỉ còn tám phần nội lực." Kiếm Cầm buồn bực đáp.
Pháo Thiên Minh để thuốc giải độc của Diệp Cô Thành vào túi, an ủi: "Cô yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cô thoát khỏi nơi này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑