Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vậy bọn họ phải làm sao đây?"
"Làm sao à? Bọn chúng độc hại chính là muốn giết chết chúng ta. Khinh công của ta chỉ đủ mang theo một người."
"Ngươi không thể bảo vệ chúng ta hay sao?" Khoai Lang bên cạnh lẩm bẩm.
"Bảo vệ?..." Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, một đệ tử Hoa Sơn đột nhiên chỉ về phía đông, mọi người nhìn theo hướng đó, ngàn vạn yêu ma đột nhiên xuất hiện cách đó mười dặm, tay cầm đủ loại binh khí xông tới chỗ bọn họ.
"Cái gì?" Pháo Thiên Minh nhíu mày nhìn một hồi, không phải chỉ là sa mạc sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu.
"Ngươi không thấy à?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên cạnh kinh ngạc hỏi. Ngoại trừ người mù, cục diện lớn như vậy sao có thể nhìn không thấy? "Nếu ngươi không thấy, chẳng lẽ không cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển?" Một đệ tử Hoa Sơn gần đó nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ khó tin.
"Không có..." Pháo Thiên Minh tự ti trừng mắt, trước mắt vẫn chỉ là cát vàng trải dài, mặt trời chói lòa.
"Liều chết bảo vệ, giết." Đột nhiên Bành Nhất Hổ hô to một tiếng, Thất Hổ như hổ dữ lao về phía những yêu ma kia. "Mê Huyễn dược, đây là thứ được chế từ cần sa. Người uống vào sẽ mất trí nhớ, rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nhiệt độ cao sẽ khiến mạch máu co lại, làm suy yếu tuần hoàn máu, rồi hôn mê, tử vong." Kiếm Cầm rất chuyên nghiệp giải thích.
Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Vậy các ngươi có thấy gì ở phía tây không?"
"Phía tây?" Mọi người quay đầu nhìn rồi lắc đầu: "Không có gì cả!"
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh nói: "Vậy ta sẽ ầm thầm nói cho các ngươi biết, hai mươi dặm phía tây có khoảng ba trăm tên mã tặc, phía nam khá hơn một chút có hai trăm, còn phía bắc chỉ có một trăm tên. Ta nghĩ bọn chúng đợi các ngươi kiệt sức rồi mới tấn công."
"A... Toàn quân bị diệt rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lẩm bẩm: "Chưa giao chiến mà đã toàn quân bị diệt rồi..."
Pháo Thiên Minh thấy Nhất Kiếm Đoạt Tâm có dấu hiệu sụp đổ, cười khúc khích nói với Kiếm Cầm: "Ta đoán trước được hắn sẽ như thế này mà, nên ta cũng không dám nói với hắn ấy rằng số người đông gấp mười lần. " Y chẳng quan tâm tới sinh tử của đệ tử Hoa Sơn. Theo như tình hình hiện tại, cho dù bị vây hãm thì y cứu Kiếm Cầm ra đi cũng khá dễ dàng. Y không tin vài ngàn tên mã phỉ lại có võ công trung cấp.
"Còn cách nào khác không? Ta không muốn thấy họ chết." Kiếm Cầm hỏi.
"Cách à... có, hay là không có?" Dĩ nhiên là có cách, nhưng bản thân lâm nguy vì mạng sống của bọn họ, đó không phải thứ y thích làm lắm.
"Chử Trà chết tiệt, có cách thì nghĩ mau." Kiếm Cầm hung hăng mắng Pháo Thiên Minh. Cô biết tên này, chưa bao giờ làm việc vì người lạ. Ích kỷ tới không có thuốc chữa. Tất nhiên đối với bằng hữu thì không thể nói như vậy. Cô không biết đây chính là cái giá phải trả cho việc làm người tử tế trong xã hội. Những người làm việc thiện ít khi có kết cục tốt đẹp. Chẳng hạn như nửa năm trước, khi Pháo Thiên Minh đi đón xe ở sân bay thì thấy một vụ tai nạn giao thông bỏ trốn, một bà lão bị thương nằm bên đường, tất cả xe cộ đều lạnh lùng né tránh, chỉ riêng Xa nhanh chóng chở bà ấy đi cấp cứu.
Kết quả thế nào? Kết quả là bà lão đó cắn chặt không buông nói là tài xế của Xa va vào, ép bồi phải thường mấy vạn là chuyện nhỏ. Về nhà, xa bị ông già ta mắng cho một trận té tát: Con người ai chẳng đồng tình. Con tưởng mấy lái xe đi ngang qua không phải là người à? Muốn làm việc thiện phải xem đối tượng cái đã. Bà ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh đó lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Nếu không bám dính lấy con thì bà ta sống sao nổi. Cha nói cho con biết, lần này là may mắn lắm rồi, bà ta không đòi bồi thường thêm, cũng coi như còn chút lương tâm. Con hãy đi xem mấy người trong nông thôn, nghề nghiệp của họ là đi đâm xe để kiếm tiền đấy.
Lúc bị mắng, Xa cãi: Ít ra con cũng cứu người mà.
Ông già tức giận quát: Cứu người người có sẽ trả ơn không? Con có biết câu ơn nhiều người lại thành thù không? Con không hiểu, nhiều người cũng không hiểu...
Kiếm Cầm cấu một cái, khiến Pháo Thiên Minh giật bắn mình. Trong lòng y cảm thán: Đã lâu rồi không được thưởng thức loại bạo lực mập mờ thú vị như thế này. Bèn vỗ ngựa nói: "Giao cho ta, ta sẽ đi giết tên đầu sỏ của bọn chúng."
"Đầu sỏ? Ở đâu?"
"Phía bắc, ta không lừa ngươi đâu, thực sự có cả trăm tên, đầu sỏ đang ở đó."
“Xa thế làm sao ngươi biết đó là đầu sỏ?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hỏi.
"Vấn đề này bây giờ rất khó giải thích với ngươi, ngươi đâu có nhìn thấy."
"Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán hắn là thủ lĩnh, chẳng phải ngươi bảo cách hai mươi dặm à?"
"... chỉ có một mình cô ta là nữ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑