Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Biện pháp tuy ngốc, nhưng lại có hiệu quả rất xuất sắc, con diều hâu biến thành chim chết, cùng với trăm viên đá đổ ập về phía ba người. Pháo Thiên Minh ôm đầu, ngã sấp xuống đất, hai tay bảo vệ cái ót. Kiếm Cầm lại rút kiếm sử dụng Phá Tiễn thức nổi danh, phát ra tiếng leng keng không dứt bên tai. Hồ Thiết Hoa cũng không khiêm nhường gì cả., Người như bươm bướm múa, thấy đá là xuất chưởng, đánh văng ra ngoài mấy chục mét. Hai người một trái phải phối hợp có thể nói là không chê vào được, trong vòng mười mét vuông không có một viên đá nào rơi xuống đất. Pháo Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài: Lúc Thái Cực kiếm vẫn còn, y vẽ trăm mấy vòng tròn thoải mái đỡ được, nào có như bây giờ, phải chật vật như con đà điểu. Đột nhiên nhảy dựng lên kêu lớn: "Không tốt!"
"Chuyện gì?" Hồ Thiết Hoa và Kiếm Cầm đều kinh hãi, người này nói không tốt, nhất định là có chuyện không hay.
"Các ngươi biết ta có kỹ năng phi đao này, sau khi ta ném hòn đá thì rất tự nhiên móc vào túi... kim cương bị ta ném ra." Sắc mặt của Pháo Thiên Minh vô cùng không tốt. Hồ Thiết Hoa không có biểu thị gì, mất thì thôi còn làm gì được nữa đây... Ai biết được vật này ném tới quốc gia nào. Nhưng Kiếm Cầm phát ra một tiếng rống giận giống như Địa Ngục, trực tiếp giơ tay đánh bay Pháo Thiên Minh một ra ngoài năm thước, sau đó tung người lên, võ công cũng không cần dùng đến, hai tay vừa nhấc lên muốn bóp chết họng Pháo Thiên Minh. Phải nói một câu: đá quý là ma quỷ! Đương nhiên những lời này là do nam nhân cưới giai cấp tư sản mới nói. Loại nam nhân này nhìn kim cương như xem kẻ thù, carat càng cao thì độ thù hận lại càng cao.
"Ta... lừa hắn... Khụ... khụ... Ngươi thật độc ác!" Pháo Thiên Minh thốt ra mấy chữ từ trong cổ họng. Cái này không trách Kiếm Cầm người ta, ai kêu người ta là nữ nhân chứ. Chỉ trách mình diễn xuất quá tốt, đương nhiên Kiếm Cầm sẽ tin tưởng lời nói dối này thế thì cũng có trách nhiệm không thể chối cãi.
"... Ngươi nói là kim cương không còn nữa à?" Kiếm Cầm ngượng ngùng đứng lên nói: "... không còn thì thôi!"
Hồ Thiết Hoa cau mày, liếc mắt đánh giá xung quanh một chút, muốn tìm một thứ to cỡ trứng bồ câu ở nơi này, độ khó cũng không nhỏ. Huống chi đây là sa mạc, thứ có trọng lực rất dễ dàng lẫn vào trong cát.
"Vậy làm sao bây giờ? Hàng hóa không còn, gã con rệp kia sẽ rất nguy hiểm đó." Người ta mà biết hàng hóa không còn, giữ lại bọn Sở Lưu Hương cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Cái này đơn giản mà, tự làm một viên đi." Pháo Thiên Minh cười hì hì lấy ra một thanh kiếm mỏng lẩm bẩm nói: "Mật độ này chắc gần đủ rồi."
Hai vấn đề đầu tiên đã giải quyết được một nửa, trước tiên là làm rõ được hàng hóa là gì. Nếu chỉ đơn thuần là một viên bảo thạch thì cho dù là Kiếm Cầm cũng không tin nó sẽ dẫn đến hành động quy mô lớn đến thế. Tiếp theo là giám sát của bầy diều hâu, hai ngày qua, ba người bị hành hạ vất vả, cho dù đã phát hiện giết chết được hai mục tiêu, nhưng rõ ràng còn có nhiều diều hâu bay trên trời tuần tra. Mỗi ngày ba người chỉ có thể đi được vài giờ đồng hồ, rồi phải chôn mình trong cát nghỉ ngơi đánh rắm.
Điểm thứ ba là hoàn toàn không hiểu nổi, ban đầu nghĩ đến là hạ độc, nhưng Hồ Thiết Hoa lập tức bác bỏ, cho dù đệ tử ba mươi đệ tử Hoa Sơn lấy thân thử độc, Sở và Cơ cũng tuyệt đối không ngu ngốc đến thế.
Tiếp theo, nghĩ đến thuốc mê, người vừa bước vào phòng, thuốc mê lập tức rơi từ trần nhà xuống, nhưng lập tức cũng bị bác bỏ. Lý do rất đơn giản, căn phòng rất sạch sẽ, không có một hạt bột thuốc nào. Quan trọng nhất là Sở Lưu Hương vẫn duy trì trạng thái miễn dịch với tất cả các thứ thuốc mê trên đời.
Vậy chỉ còn một lời giải thích cuối cùng, tất cả ba mươi người này đều bị đánh bại bằng tay chân, điểm này rất phù hợp với dấu vết tại hiện trường. Nhưng đánh bại ba mươi người này... là chuyện rất khó tưởng tượng, đặc biệt là sau khi đăng xuất tra xét lại, phát hiện ra nơi này vốn không phải là cạm bẫy mà là nơi bắt Bán Thiên Phong ngược đãi.
Tiếp theo, võ công Lưu Hương của Sở Lưu Hương tuy không bằng Thạch Quan Âm nhưng cũng tuyệt đối không thể bị hạ trong thời gian ngắn như vậy. Cuối cùng, kết luận Pháo Thiên Minh đưa ra là không biết lũ thiết kế không biết đã tìm ra sơ hở nào trong nguyên tác nên mới làm ra chuyện này.
Dù vậy, sau khi đăng xuất tìm hiểu, cả ba đều biết chắc chắn viên bảo thạch gọi là Cực Lạc Tinh. Viên bảo thạch này liên quan đến một vị quốc vương tiểu quốc bị phế truất có thể phục hồi vương vị hay không, tất nhiên chi tiết bên trong chắc chắn đã bị thay đổi hoàn toàn khác xưa. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là... vương phi của vị quốc vương đó chính là Thạch Quan Âm. Dĩ nhiên những chi tiết có vẻ sẽ giúp ích thì cơ bản đã bị sửa đổi, có thể thấy mức độ đê tiện của những kẻ thiết kế không phải người bình thường có thể hiểu được, nếu không thì mọi người chỉ đơn giản cầm kịch bản chơi trò chơi là được?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑