Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo.
"Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phải âm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minh mang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấy có phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có một nữ nhân trần truồng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tự sướng trước gương.
Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưng ngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy."
"Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyện này kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.
Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấy trên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc. "Ta đoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặt rút kiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗng thấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. Pháo Thiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vén màn lên...
Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Không thấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắt hai người.
"Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùng hô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giáp vàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở Tử Cấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiên hạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì, nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọc kín mít.
"Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nói một câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.
Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân, chỉ là không phải nữ nhân trần truồng cũng không phải một người, mà là năm mươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, còn Hồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồ nước, sao lại chui xuống làm thuyền!
Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn là loại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là ao bùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi, e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi.
"Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác, ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăng mắng một câu.
"Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnh hồ nước hỏi.
"... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phần phẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán, nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạt đúng tội.
"Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi.
"Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác.
"Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."
Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"
Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bà tinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạo Tây Du Ký.
"Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"
Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đó có vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."
Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vân tiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ, mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoa kính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câu sông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.
Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trang thành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khi bắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn tay cô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồi quyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑