Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhất Kiếm Đoạt nghiến răng nói: "Thôi để ta đi. Dù sao ta cũng mang danh đại sư huynh." Nói rồi liền định nhảy ra khỏi hố cát, nhưng không ngờ Pháo Thiên Minh giữ chặt hắn lại, Nhất Kiếm Đoạt cảm động! Dù sao cũng có người quan tâm tính mạng của mình.
"Kiếm Cầm, đưa cho hắn hai cái mặt nạ.”
"Được!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm sống mũi cay cay, rầu rĩ muốn khóc. Thì ra người ta hoàn toàn không tin tưởng khinh công của mình.
Hai mươi phút sau, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi còn sống quay về đây?"
"..." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lướt nhìn mọi người, dường như cũng rất bất ngờ. "Ta đã liên lạc được với Vương Xung, kì thực chính là Liễu Yên Phi. Hắn nói Thạch Quan Âm không chết thì hắn sẽ không rời đi. Ta để lại thư nhờ Liễu Yên Phi chuyển lời: Cực Lạc Chi Tinh đang ở trong tay ta, nếu muốn lấy lại thì giờ Ngọ ngày mai trưa hãy đem theo Sở Lưu Hương tới hướng chính nam cách ốc đảo hai mươi dặm để giao dịch, chỉ được một mình tới."
"Hay lắm." Pháo Thiên Minh khen ngợi.
"Ký tên là Thanh Mai Chử Trà." Nhất Kiếm Đoạt Tâm bổ sung.
"Ngươi đi chết đi!" Pháo Thiên Minh giậm mạnh chân xuống. Đây chẳng phải dồn mình vào đường cùng sao? Lần này nếu không giết chết được tên này, danh sách thù oán của mình sẽ thêm một gã siêu cấp đại ác nhân. Chỉ sợ hắn ta giết tới quán trọ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Ngư chưa chắc đỡ nổi. Cho dù đỡ nổi, Tiểu Ngư thì kệ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch dù sao cũng có tình nghĩa không thấp, nếu có chút sai sót, mình sẽ đau lòng nửa giờ... sau này có kẻ thù đến thì ai cản cho?
Nếu không chỉ còn cách đi dụ Trương Tam Phong tới làm phục vụ... Ừm, xác suất gần bằng không. Không cẩn thận bị người ta lừa đi quét dọn nhà vệ sinh mới rắc rối. Nghe nói mấy ngày nay hơn ngàn người chơi trong bang hội của Huyết Ảnh bang bị tổn thương nặng nề, thống kê một nghìn một trăm người, trung bình mỗi người giảm hai cấp. Nghe nói nguyên nhân là do Vương Liên Hoa ban bố một nhiệm vụ cho người trong bang phái của Huyết Ảnh, yêu cầu hắn phải đưa một bức thư đến một thành khác trong nửa ngày. Người ta vừa nhận nhiệm vụ đã bị điểm hết các huyệt đạo trên người. Nửa ngày sau mới thả bang chúng kia ra, bang chúng kia vừa về tới trụ sở bang hội, hắn đã trắng trợn xông vào tàn sát lung tung. Sau này nếu không phải vì bản thân bị thương nặng nên tự rút lui, không biết có thể diệt sạch Huyết Ảnh bang hay không. Từ đó có thể được độ hẹp hòi và âm hiểm của NPC. Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình giội nước bẩn.
Phía nam ốc đảo hai mươi dặm về nam cũng như sa mạc bình thường. Chỗ khác biệt duy nhất là ở đâu đó, hơn hai mươi người mai phục trong hai gò cát. Năm người làm bia đỡ đạn đứng ngay ngắn ở giữa sa mạc. Trong tay Cà Chua cầm một cái hộp đỏ. Lúc trước Nhất Kiếm Đoạt Tâm không mở ra xem rốt cuộc là thứ hàng gì. Khi ấy Bành Thất Hổ vẫn còn nên rất bất tiện, mà sau này có thêm Sở Lưu Hương càng bất tiện hơn. Lần đầu nhìn thấy vật trong hộp, Nhất Kiếm Đoạt Tâm cho là khối nhỏ đen thui không theo quy luật nào là thiên thạch. Ngoài giả thuyết này, hắn đã không nghĩ ra thứ gì đã trông như vậy mà còn được coi là hàng hoá quý giá.
Thực ra đây là thiết cầu, Pháo Thiên Minh trước tiên nung chảy kiếm mỏng chảy, rồi dùng đáy chai Coca làm khuôn đúc, tuy phần đáy cũng bị nấu chảy hết, lại dính thêm chút cát, nhưng tổng trọng lượng không sai biệt lắm, tuy hình dáng sẽ hơi lạ mắt.
Qua giờ Ngọ được một khắc, Thạch Quan Âm cưỡi ngựa tới. Sau lưng cô ả có hai con lạc đà, trên đó bị trói chặt Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương.
"Các ngươi? Làm sao các ngươi trốn thoát ra được?" Thạch Quan Âm đến gần, thấy năm người đội cảm tử thì kinh ngạc hỏi.
"Hang ổ của ngươi đã bị chúng ta đốt. Đương nhiên chúng ta cũng trốn ra được." Khoai Lang cười hí hửng nói. Mặc dù Thạch Quan Âm không dịch dung, nhưng khi thấy người trước mặt cô biết ngay đối phương là Thạch Quan Âm, là khuôn mặt vốn có của Thạch Quan Âm. Không chỉ bởi vì dung mạo tuyệt thế ấy, không chỉ vì dáng vẻ uyển chuyển, còn bởi vì từng thấy cô trong hang động.
"Là Thanh Mai Chử Trà đốt à? Gọi hắn ra đây." Thạch Quan Âm gầm lên một tiếng giận dữ. Cơ nghiệp nhiều năm cứ thế biến mất, chắc chắn những đệ tử huấn luyện nhiều năm đều đã chết sạch, cũng chắc chắn hoa anh túc và cỏ cần sa được vun trồng nhiều năm không còn. Mặc dù bản thân ả đã không cần những thứ đó nữa nhưng ả thà rằng tự mình phá hủy.
"Tìm ta à?" Pháo Thiên Minh nghe vậy. biết vấn đề này mình không cách nào bàn được, đành phải ló đầu ra: "Có việc gì thì nói đi. Không có việc thì cút đi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑