Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta..." Thạch Quan Âm mới nói một chữ, Cà Chua đã đưa hộp đỏ tới gần bọc hành lý. Thạch Quan Âm nén giận nói: "Giao hàng hóa ra đây!"
"Ngươi trước thả người." Pháo Thiên Minh bay ngược trở lại, đứng cách nhóm năm người hơn mười trượng, Thạch Quan Âm cách họ hai mươi trượng.
Thạch Quan Âm cười lạnh một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng lạc đà bên cạnh, hai con lạc đà lao tới bên người Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh rút kiếm cắt dây thừng, Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương rơi thẳng xuống, rõ ràng huyệt đạo chưa giải.
"Lão Hồ, cảm giác thế nào?"
"Chưa từng tệ thế." Hồ Thiết Hoa cười khổ nói.
Sở Lưu Hương nằm dưới đất nói: "Các ngươi đánh không lại ả đâu. Võ công kia thật quá quỷ dị."
"Ồ? Sao quỷ kỳ dị?" Lời này do Thạch Quan Âm nói, hai chữ quỷ dị vừa vang lên, thân hình cô ả đã như điện chớp, như bướm lướt qua, tranh thủ lúc ngay khi Cà Chua quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Cà Chua. Hai ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy hộp đỏ. Cà Chua chưa kịp phản ứng đã hóa thành ánh sáng trắng, bốn người kia lập tức tấn công tới. Thạch Quan Âm tránh né từng kiếm tấn công trực diện của hai nữ nhân, tay phải giang rộng, xuất chưởng đánh bay cả người lẫn kiếm của A thành tia sáng trắng. Như vậy có thể A chỉ là cái bình hoa, trên kiếm không có chút lực lượng nào. Thạch Quan Âm thận tay tiễn cả B đang lảo đảo về Hoa Sơn.
Khoai Lang gầm rú: "Liều mạng!" Kiếm khí hoá thành cầu vồng, chiếu thẳng đến Thạch Quan Âm. Thạch Quan Âm thấy thế tới hung mãnh, bèn lùi lại vội vàng hai bước. Nhưng vì trước đó coi thường đối thủ, nên không hề nghĩ rằng võ học của Khoai Lang chỉ là trung cấp, song võ công lại tuyệt học không trọn vẹn của phái Hoa Sơn - Hà Quang kiếm pháp. Hào quang chiếu khắp, trời đất yên lặng. Chỉ một kiếm này đã chặt mất ngón áp út và ngón út bên tay trái của Thạch Quan Âm.
Pháo Thiên Minh, Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa đồng thanh thở dài: "Hiểu rồi!" Cho dù đã hiểu ra, ba người chỉ có thể đồng thời thở dài. Bọn họ không có điều kiện phá giải chiêu này.
Khoai Lang dùng hết chiêu thức, bị Thạch Quan Âm đánh thành ánh sáng trắng. C cũng bước theo chân Khoai Lang trở về Hoa Sơn. Sau khi bôi thuốc trị thương lên tay, Thạch Quan Âm cười hì hì hỏi: "Đã nhìn ra?"
Hồ Thiết Hoa hỏi: "Đây là võ công của môn phái nào?"
Thạch Quan Âm cười hà hà đáp: "Trong thiên hạ, còn môn phái nào có thể sáng tạo ra chiêu thức như thế này? Xét về hai đại môn phái danh tiếng nhất thiên hạ hiện giờ, võ công Thiếu Lâm quá đậm quá đần, giống như một bát thịt kho tàu, tuy no đủ nhưng chỉ như lưu manh đánh lộn tung hoành mà thôi. Người thực sự hiểu được hương vị, quyết không thích món béo ngậy như vậy. Còn võ công Võ Đang lại quá thanh đạm, giống như miếng đậu hũ rau xanh quên thêm muối, màu sắc tuy đẹp mắt nhưng ăn vào khó lôi cuốn khẩu vị người khác. Không phải sao?"
Thạch Quan Âm nhẹ nhàng quấn băng, rồi nói tiếp: "Võ công của bọn chúng tuy chẳng ra sao, nhưng cứ thích đặt những cái tên nghe hay ho, gọi là "Lực Phách Sơn Nhạc", "Hàng Long Phục Hổ". Thật ra với chiêu thức bọn chúng dùng, nên gọi là "Chặt củi", "Đánh mèo bắt chó" mới đúng. Cái tên ta đặt tuy không êm tai, nhưng thật giả rõ ràng, ta nói là "Nam nhân không thể thấy" thì nam nhân thực sự không thể thấy được."
Hồ Thiết Hoa thở dài nói: "Như vậy chiêu này do chính ngươi sáng tạo ra sao?"
Thạch Quan Âm đáp: "Muốn sáng tạo chiêu thức như thế, không chỉ phải thông hiểu võ công các môn phái trong thiên hạ, mà còn phải hiểu rất rõ điểm yếu của nam nhân. Chiêu thức như vậy, ngoài ta ra, còn ai sáng tạo được nữa?"
Pháo Thiên Minh liên tục thở dài: "Nam nhân không thể thấy? Ngoại trừ cái tên hơi kém, còn lại cũng không tệ lắm. Nhưng cũng khổ cho ngươi, phải chơi nhiều đàn ông các môn phái như thế, chắc vất vả lắm phải không?"
Thạch Quan Âm nói: "Nam nhân ai cũng thích ta, không có cách nào. Chỉ cần ta chịu mỉm cười, thậm chí bọn họ sẵn sàng giết chết chưởng môn của mình vì ta."
"Ngươi có vẻ mắc bệnh tự luyến! Này. Ngươi từng nghe một người tên Hoàng Phủ Cao chưa?" Pháo Thiên Minh cố gắng nói mò, trong đầu y đang tiến hành một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt nhất từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay. Tay y đã chạm vào túi... cắt hay không cắt! Theo như tình hình hiện tại, trong số lực lượng còn lại của Hoa Sơn chỉ duy nhất Kiếm Cầm có thể uy hiếp Thạch Quan Âm; những người khác mặc dù có phần phiền phức, song vẫn tương đối dễ dàng. Nếu như mình vung đao rồi cho Thạch Quan Âm một chiêu khoái kiếm, cơ hội thành công không phải là nhỏ.
Thạch Quan Âm vừa nghe tên Hoàng Phủ Cao, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng điệu đầy sát khí: "Đó là hắn không biết điều, không chịu theo ta... Các ngươi có thấy kết cục của hắn không? Hắn vốn là người nho nhã, tài giỏi như vậy, nhưng một mực không chịu theo ta. Ngươi có biết ta đối phó với hắn thế nào không? Trước tiên ta ném hắn ra ngoài sa mạc phơi nắng, làm mắt hắn bị mù, da mặt cũng tái mét, cả thanh quản và lỗ tai nữa. Ta sẽ không để hắn chết, ta lại bắt hắn đi kéo cối xay, ngày đêm không ngừng. Hắn phải ở trong một căn phòng tối mà kéo cối xay suốt ba năm. Ta thật sự rất muốn hỏi hắn, nếu biết trước có ngày hôm nay, hắn có hối hận không? Ha ha ha!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑