Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Tâm lý biến thái." Pháo Thiên Minh rùng mình một cái, trong lòng cảm tạ đám thiết kế không để người chơi phải chịu hình phạt này. Nếu không bản thân không thể không cắt được.
Thạch Quan Âm mỉm cười mở hộp ra, sắc mặt đại biến, bước hai ba bước đã tới bên người Pháo Thiên Minh, túm cổ áo y hỏi: "Cực Lạc Chi Tinh đâu? Có phải ngươi đánh tráo rồi không?"
"Đúng vậy! Sao thế?" Pháo Thiên Minh giả vờ ngây thơ, thuận tiện đá một cước về phía Hồ Thiết Hoa, bảo hắn ngậm mồm. Người ta vừa nghe Cực Lạc Chi Tinh mất tích, không tự sát thì cũng giết mình. Có khả năng lớn nhất là giết mình trước rồi mới quyết định có nên tự sát hay không.
"Lấy ra đây." Thạch Quan Âm dịu dàng nói: "Ngươi muốn học bất cứ võ công nào, ta cũng có thể dạy cho ngươi."
"Ngươi nói đấy nhé! Giúp ta bổ sung đầy đủ Tiểu Lý Phi Đao đi."
"...Đổi cái khác đi!" Thạch Quan Âm nén giận.
"Vậy giúp ta bổ sung Linh Tê Nhất Chỉ đi."
"...Đổi cái khác!"
"... Cái khác ta không thích." Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi nhưng không biết nên học cái gì. "Hay là thế này, ta cùng vài vị bằng hữu bàn bạc trước đã, ngươi đi ra xa một trăm trượng."
"Trong thời gian nửa nén hương, nếu ngươi không chịu giao ra, Ta chỉ có thể giết ngươi và bọn chúng, bao gồm cả các đệ tử Hoa Sơn ẩn náu trong đống cát kia."
"Ra đi! Không còn gì để giấu nữa. Nhất Kiếm đem người của ngươi sang một bên thảo luận, Ta cần nói chuyện với hai vị đại hiệp." Pháo Thiên Minh kéo tay Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương đến một nơi hẻo lánh. Thật ra, y rất khoái lão Hồ, không muốn thấy hắn chết.
"Hai vị sắp an nghỉ rồi! Không biết có di ngôn hay di sản nào muốn giao phó ta xử lý không?"
Sở Lưu Hương như cười như không nói: "Không có, chúng ta đều sắp chết rồi, ngươi còn nghĩ đến chuyện lợi lộc à?"
"Các ngươi thật sự muốn chết như vậy sao?"
"Chỉ có tên khốn kiếp kia mới muốn chết thôi. Hồ Thiết Hoa lầm bầm: "Nhưng bây giờ còn lựa chọn nào khác chăng?"
"Có!" Pháo Thiên Minh lấy ra Quỳ Hoa Bảo Điển, con mắt Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa sáng bừng lên. Bọn họ biết rõ sau khi Pháo Thiên Minh học cái này sẽ ra sao, chỉ cần đưa hàng hóa qua rồi rút con dao găm, cam đoan Thạch Quan Âm không chết cũng tàn phế. Thạch Quan Âm tuyệt đối sẽ không ngờ còn có một tên phi nhân loại.
"Vậy thì mau học đi, rồi..."
Hồ Thiết Hoa nói đến giữa chừng, Pháo Thiên Minh phất tay cắt ngang: "Coi ta là ngốc sao, ta chết thì trừng phạt là mất một cấp bậc, nhưng các ngươi chết thì phải được nửa năm. Nhưng nếu ta học này thì JJ mát mẻ cả đời. Hơn nữa ta thấy võ công hiện giờ của ta đã đủ dùng, ta cứ tiếp tục phát triển, cứ tiếp tục như vậy có thể đạt tới hàng ngũ NPC cao thủ gần nhất lưu."
"Không có nghĩa khí!" Hồ Thiết Hoa mắng một tiếng.
"Xin thứ lỗi! Chính ngươi mới là kẻ không có nghĩa khí, thấy huynh đệ muốn học cái đó mà cũng không ngăn cản."
"Ngươi cũng có học đâu, lấy cái đó ra làm gì? Không lẽ muốn bảo chúng ta học à?" Sở Lưu Hương hỏi.
"Dạy các ngươi thì không được. Ý ta là các vị đều là cao thủ nhất lưu, nhất là Sở Hương Soái là cao thủ gần tuyệt đỉnh. Vậy nên ta đang suy nghĩ... Có cách nào hay biện pháp nào cho ta học được võ công trên đó mà vẫn giữ nguyên JJ không?"
"Có!" Lời Sở Lưu Hương khiến Pháo Thiên Minh vui mừng như điên, nhưng câu tiếp theo đánh y xuống địa ngục: "Nhưng không được truyền thụ. Cá và tay gấu không thể đồng thời chiếm được."
"Nói bậy! Giết gấu không bắt cá là có cả hai!" Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Dù sao ý ta đã quyết, mặc dù không muốn thấy các ngươi ba người mất mạng, nhưng đổi bằng cái giá ấy thì đừng nghĩ tới. Cho dù là bằng hữu thân nhất, ta cũng chỉ tặng hắn ngón giữa. Hừ!"
"Ba người? Ngươi nói là lão Cơ?"
"... À... Đúng vậy! Hắn nhất quyết không rời khỏi hang ổ của Thạch Quan Âm. Nói muốn thử tình nghĩa của các ngươi, xem có vì tình nghĩa vĩ đại mà... Khà khà. Các ngươi hiểu ý ta."
Sở Lưu Hương thở dài: "Thà ngươi trực tiếp đưa Cực Lạc Chi Tinh cho ả còn hơn. Ta không tin ngươi sẽ vứt nó đi."
"Kiếm Cầm! Ngươi tới đây." Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.
Kiếm Cầm vội vàng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Lão Sở nói ngươi phải dâng viên kim cương ấy đi." Pháo Thiên Minh cười hí hí nói, Sở Lưu Hương lập tức biết có chuyện chẳng lành, hắn rất hiểu tâm lý nữ nhân.
Quả nhiên, Kiếm Cầm đi được hai bước rồi quay lại đá một cước vào bộ phận nhạy cảm của Sở Lưu Hương... Sau tiếng kêu đau đớn, Kiếm Cầm nói: "Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi là thần tượng của ta, nhưng nếu ngươi dám tiết lộ cho Thạch Quan Âm bất cứ manh mối nào về viên kim cương, ta sẽ..." Rồi Kiếm Cầm lấy ra một quả trứng gà tươi. Nội lực tuôn trào, một tiếng bụp vang lên, lòng đỏ lòng trắng bắn tung tóe trên sa mạc.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑