Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thiêu đốt thân tàn ta, thánh hỏa cháy bừng bừng. Sống có chi là vui, chết có gì là khổ? Nguyện hành thiện trừ ác, cốt sao cho quang minh. Bao hỉ lạc bi sầu, Cũng đều thành cát bụi. Thương thay cho con người, lo buồn sao lắm vậy! Thương thay cho con người, lo buồn sao lắm vậy!" NPC Cự Mộc kỳ không có khinh công như đệ tử Võ Đang, chỉ có thể đồng thanh ca vang, mưu toan khiến bọn họ buồn nôn đến chết.
"Thấy chưa? Đây chính là tà đạo, dùng tinh thần thôi miên thân thể, coi tử vong là vinh dự. Bọn chúng chưa hề nghĩ tới, người sống trên đời không hoàn toàn thuộc về mình." Tinh Ảnh cảm thán nói đối với Hắc Nữu bên cạnh.
Hắc Nữu cười phản bác: "Đây là khởi nghĩa nông dân!"
"Khởi nghĩa nông dân? Không, bọn chúng không tính là. Ta biết trước đây Minh triều bắt nguồn từ Minh giáo, nhưng bọn chúng trước hết là theo tôn giáo rồi sau đó mới khởi nghĩa chứ không phải vì khởi nghĩa mà theo tôn giáo. Chỉ cần là tà đạo, tất nhiên là xấu xa. Ngươi xem tam đại tông giáo, Cơ Đốc cấm tự sát, khuyên làm điều thiện. Phật giáo cũng chia địa ngục thành mười tám tầng, khích lệ mọi người làm nhiều việc tốt. Còn Hồi giáo... chúng ta không bàn tới nữa."
Lửa trên núi vẫn đang cháy. Đoàn người của Pháo Thiên Minh nhảy xuống núi, tới cuối hẻm núi.
"Tinh Ảnh à! Hậu Thổ kỳ đều chôn dưới đất đấy." Tay trái Pháo Thiên Minh cầm điện thoại, tay phải cầm kiếm đâm xuyên vào một ống tre nhỏ trên mặt đất.
"Bên kia ngươi có chặn được không?"
"Xin khiếu! Hơn ba trăm người ngăn một hẻm núi rộng năm mét, còn chặn được sao?"
Tinh Ảnh ra lệnh qua điện thoại: "Địch ở dưới đất, ba người thành một nhóm, giết!"
"Các huynh đệ, chúng ta liều chết với bọn chúng!" Một hán tử trong hẻm núi bỗng nhảy ra khỏi lớp đất, hô to một tiếng. Hơn ba ngàn NPC cũng rút vũ khí ngắn ra, nhảy ra hò hét: "Liều chết!"
Trận chiến này không có gì gay cấn, nhóm NPC chủ chốt chỉ có võ công trung phẩm, hơn nữa trên người cũng không mang theo nhiều thuốc men. Trong khi bên người chơi là Tinh Ảnh song tuyệt học tiến lên áp trận, bên kia là Pháo Thiên Minh song tuyệt học áp trận, căn bản là không tìm ra đối thủ...
Do hẻm núi chật hẹp, trận chiến vẫn tiếp diễn hơn hai canh giờ mới kết thúc, kiểm kê số người, phe ta không chết mười hai bị thương. Hậu Thổ kỳ chết hơn ba ngàn người, Cự Mộc kỳ chết hơn bốn ngàn người.
Pháo Thiên Minh cảm thán rằng: "Thú thật, chúng ta đều gặp vận cứt chó rồi. Nếu như đợt đầu tiên đã phục kích chúng ta, ta cam đoan ngay cả cặn bã cũng không để lại."
"Đúng vậy a! Vừa vào hẻm núi, gỗ hai bên rớt loạn xạ, người dưới đất nhảy lên cắt cổ họng, cảnh tượng này sống động như Hồ Lô cốc. Những người này thật đáng thương, biết rõ chúng ta có phòng bị, nhiệm vụ này cơ bản là thập tử vô sinh, thế mà vẫn bị cưỡng ép đến tự sát, thực sự quá đáng thương."
"Cá nhân ta cho rằng Thiếu Lâm cũng khá đáng thương, biết rõ có mai phục, nhưng vì nội bộ ồn ào, ý kiến chia rẽ nên thiệt hại nhân mạng, thực sự không đáng."
"Đây chính là Võ Đang của chúng ta, không những đoàn kết, mà nhân phẩm đại sư huynh của bọn họ còn rất tốt!" Tinh Ảnh rất tự đắc.
Nhưng quả thực cũng có tư cách tự đắc, không nói Võ Đang lúc tham gia nhiệm vụ này, chỉ cần nhìn lúc ban đầu Pháo Thiên Minh mới đến Võ Đang sơn, đối với biểu hiện của Tinh Ảnh, cũng chỉ có thể nói là chịu phục.
Thập đại sư huynh có người ích kỷ, có người tư lợi, có người kéo bè kéo cánh, có người thả trôi theo dòng nước. Chỉ có Tinh Ảnh luôn lo lắng cho sự phát triển của Võ Đang. Mặc dù nhân phẩm của người này rất kém cỏi, thậm chí dẫn dắt toàn bộ đệ tử Võ Đang (bao gồm một bộ phận nữ đệ tử) thành ra cực kỳ bỉ ổi, nhưng mỗi một mệnh lệnh của hắn, từ trước tới nay người được phân công nhiệm vụ chưa từng làm trái. Cho dù mệnh lệnh này bẩn thỉu đến đâu, cũng không ai dám chỉ trích.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngọc Môn quan, các đệ tử Võ Đang nhìn xuống ba môn phái khác.
Có thể thấy Xa và Tử Phi Tử nhìn vào đều rất phiền muộn. Nhất Kiếm Đoạt Tâm đã khá hơn nhiều, NPC chết sạch, người chơi không chút tổn hại. Những NPC này thời khắc then chốt đều gọi người chơi làm tiên phong, tự mình rút lui trước, phải đợi người chơi chết hết mới ra tay. Hơn nữa dọc đường còn nhiều quy củ. Ví dụ như Tống Viễn Kiều đi ngang qua đạo quan phải tới chào hỏi, nếu không có người phá quan còn phân phó người chơi quét dọn, thưởng thì không có, nhưng không quét hắn không đi. Pháo Thiên Minh nhiều lần cũng muốn hạ độc thủ, nhưng lại bị Tinh Ảnh canh chừng kỹ càng, không tìm ra kẽ hở.
NPC còn sống tự đi bàn bạc, bốn vị đại sư huynh tất nhiên cũng tụ họp lại để thảo luận với nhau.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑